Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 16: Nghi ngờ - Không có "lỡ như"




Lê Duyệt bị khuôn mặt như muốn ăn thịt người của Thiệu Mặc Sâm dọa sợ.

Nói chuyện sáng nay ra. "Chúng em tìm được Thư Hâm trong rừng rậm, sau đó gọi điện thoại cho đạo diễn Ngô."

Ngô Càn lập tức tiếp lời. "Tôi với đạo diễn Bạch tách ra ở lối rẽ, sau khi Lê Duyệt gọi điện nói với tôi đã tìm được người, tôi gọi cho đạo diễn Bạch, cậu ấy bảo tín hiệu không tốt, hình như nói "Biết rồi" sau đó cúp máy."

Ngô Càn còn đưa lịch sử cuộc gọi cho Thiệu Mặc Sâm xem.

Thiệu Mặc Sâm chỉ vào bản đồ. "Hai người tách ra ở đâu? Lúc tách ra em ấy đi con đường kia?"

Ngô Càn nhìn bản đồ, lo lắng nói. "Bão tuyết sắp tới rồi, chúng ta nhanh ra ngoài tìm đi, lỡ như..."

Thiệu Mặc Sâm quay đầu nhìn về phía địa bồi, không nghe Ngô Càn nói.

Không có lỡ như.

Địa bồi chưa đợi anh nói đã gật đầu. "Tôi đi tìm một thợ săn già dẫn chúng ta đi."

"Cảm ơn." Bàn tay Thiệu Mặc Sâm vẫn siết chặt, câu cảm ơn kia giống như là nghiến răng ken két rồi mới nói ra.

"Tôi đi cùng hai người." Liễu Mạn Tinh mặc áo khoác vào, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Ngô Càn cũng vội vàng nói. "Tôi cũng đi, càng nhiều người thì tìm càng nhanh." Sau đó lại nhíu mày. "Thời tiết không tốt lắm, Mặc Sâm ở lại đi." Người ở đây đều hiểu giá trị của Thiệu Mặc Sâm, nếu như anh xảy ra chuyện gì chỉ sợ không dễ giải quyết.

Thiệu Mặc Sâm nhìn ông ta. "Không muốn đi thì ở lại."

Ngô Càn sượng mặt, nặn ra nụ cười cứng ngắc. "Đi thôi đi thôi."

Mấy phút sau, đoàn người lại xuất phát lần nữa.

Bồi chỉ hướng. "Sáng sớm đạo diễn Bạch xuất phát từ nơi này."

Thiệu Mặc Sâm gật đầu, dẫn đầu đi về hướng bên đó, bên ngoài gió thổi rất lớn, khúc nhạc dạo này của bão tuyết làm mọi người lạnh đến không mở nổi miệng, mỗi bước đi đều như đeo chì dưới chân.

Thiệu Mặc Sâm đi rất nhanh, ngoại trừ bồi và một người thợ săn già, mấy người kia chỉ có thể chạy mới đuổi theo được anh.

Tuyết trắng mênh mang không nhìn thấy điểm cuối, thời giang từng chút từng chút trôi qua, bàn tay Thiệu Mặc Sâm càng ngày càng nắm chặt.

"Tôi...chúng tôi rẽ ở đây." Ngô Càn ưỡn bụng, thở gấp nói.

"Nếu không thì chúng ta chia nhau ra tìm đi." Ngô Càn chống đầu gối thở hổn hển. "Sáng nay tôi đi bên phải, Bạch Trạch đi bên trái, tôi biết đường nên sẽ tìm bên phải lần nữa, không làm lỡ chuyện của mọi người."

Thiệu Mặc Sâm liếc nhìn điện thoại di động, anh gọi cho cậu mấy chục cuộc nhưng không có tín hiệu.

Địa bồi mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Bầu không khí bỗng nhiên đông cứng lại.

Lý Hâm lạnh run cầm cập, lẩm bẩm một câu. "Trước đây còn dặn dò chúng tôi, bây giờ lại chạy loạn, liên lụy nhiều người như vậy..."

"Câm miệng."

Hôm nay Lý Thư Hâm đã bị mắng một lần, bây giờ Thiệu Mặc Sâm mới nói đã khiến cô ta thấy tủi thân. "Tôi nói sai gì sao?"

"Cút." Thiệu Mặc Sâm chỉ vào bọn họ. "Em ấy vì ai mà mới phải ra ngoài tìm? Người nào hiểu chuyện thì đều biết thẹn. Lý Thư Hâm, hôm nay Bạch Trạch đi tìm cô, nếu xảy ra chuyện, cô - có - muốn - biết - hậu quả- không?"

Lý Thư Hâm nhìn hai mắt hằn tia máu của Thiệu Mặc Sâm, đột nhiên hiểu được, tốt nhất là cô ta nên cầu cho Bạch Trạch bình an vô sự, nếu không thì không biết người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì.

"Tôi..."

"Cút về." Sau đó bổ sung. "Đạo diễn Ngô, phiền ông đưa cô ấy về." Anh quay đầu nhìn Liễu Mạn Tinh. "Cô cũng về đi, đừng bảo mọi người chạy lung tung."

Liễu Mạn Tinh đang muốn lắc đầu, nghe Thiệu Mặc Sâm nói thoáng qua với cô. "Trông chừng Ngô Càn đi, tôi lo ông ta..."

Con ngươi Liễu Mạn Tinh rụt lại, vuốt vuốt tóc đi tới cạnh Ngô Càn, ông ta đang an ủi Lý Thư Hâm sợ phát khóc. "Đạo diễn Ngô, chúng ta về thôi."

"Chuyện này..." Ngô Càn hơi khó xử.

"Đi thôi, thân thể ông cũng không tốt như người trẻ tuổi nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì.." Liễu Mạn Tinh khuyên nhủ.

Ngô Càn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thiệu Mặc Sâm, cúi đầu không dám nói gì nữa, lỡ như mình đắc tội với cậu ta...

Cuối cùng Ngô Càn, Liễu Mạn Tinh, thêm cả Lý Thư Hâm và một cô gái nữa quay về, Thiệu Mặc Sâm phân công mọi người. "Bốn người các cậu đi bên trái, điện thoại di động vẫn phải duy trì tình trạng trò chuyện, nếu như có ngã ba thì hai người đi cùng một hướng, nếu như thời tiết thay đổi thì về chỗ ở ngay, an toàn là số một."

Có người do dự, bên trái? Rõ ràng Ngô Càn nói Bạch Trạch đi bên trái mà. Thế nhưng bây giờ cũng chẳng ai suy nghĩ nhiều về quan hệ của Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch nữa, bây giờ cũng không phải lúc hỏi mấy câu như vậy, phải đặt an toàn lên trên hết.

Nhìn ánh mắt phẫn nộ và lo lắng của Thiệu Mặc Sâm, có người cảm thấy xúc động, sợ là ngay cả người yêu cũng không được như vậy.

Mấy người họ đều không phải là người biết nói chuyện, thắc mắc dù lớn hơn nữa cũng không nói ra ngoài, nhận được nhiệm vụ xong nhanh chóng đi về phía bên trái.

Thiệu Mặc Sâm nhìn về phía địa bồi, nói. "Tôi không tin được Ngô Càn, trực giác nói cho tôi biết Bạch Trạch đi bên này."

Lê Duyệt mở to hai mắt, đầu óc cậu ta vẫn chưa kịp load.

Địa bồi và thợ săn già liếc nhìn nhau. "Chú Dung, tôi cũng cảm thấy Ngô Càn không nói thật."

Người thợ săn già sóng to gió lớn cũng đã thấy qua, không có biểu cảm gì. "Tôi không biết quanh co khúc khuỷu của các người, nhưng người vừa rồi không nói thật. Đế giày của ông ta dính lá thông, tôi rất quen thuộc nơi này, bên phải không có."

Địa bồi cũng gật đầu, cũng do vậy nên anh ta mới nghi ngờ.

"Chúng ta đi bên này đi." Thiệu Mặc Sâm không nói thêm gì nữa, tính mạng của Bạch Trạch quan trọng hơn chuyện Ngô Càn. "Lê Duyệt, cậu nhìn điện thoại di động đi, giữ liên lạc với mấy người kia, nếu như tín hiệu yếu đi phải nói với tôi."

"Ah...Được." Lê Duyệt bị cái kết luận Ngô Càn hại Bạch Trạch làm cho bối rối.

Thiệu Mặc Sâm nhìn chằm chằm mặt đất phủ đầy tuyết, trong đầu đột nhiên hiện lên suy nghĩ. "Tuyết rơi từ sáng đến giờ sao?"

Lê Duyệt lắc đầu. "Không có, chỉ có gió."

Thiệu Mặc Sâm chỉ chỉ đường bên trái. "Chỗ đó có dấu chân." Lại chỉ phía bên phải. "Chỗ này có hai dấu chân mới đi."

Vữa nãy anh không chú ý tới vấn đề này, vậy đoạn đường kia đâu?

Địa bồi nghĩ ngợi trong chốc lát. "Nơi chúng ta tới có ba dấu chân, rất loạn." Ngô Càn đã về nhưng Bạch Trạch không về.

Lúc này Lê Duyệt mới chú ý đến chi tiết này, xoa xoa đôi bàn tay để mình thêm ấm áp. "Bên trái có một hàng, là một người đi nhưng chưa về. Bên phái có hai hàng, là có người đi rồi quay lại."

"Ý là..." Sắc mặt Thiệu Mặc Sâm khó coi. "Đây không phải là chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà là có âm mưu."

"Âm mưu?"

Địa bồi chỉ hai vết tích có khoảng cách rộng ở bên trái và bên phải. "Giấu đầu hở đuôi."

Lê Duyệt nghi ngờ hỏi. "Vì sao?"

"Nếu như dựa theo lời Ngô Càn mà nói, ông ta đi bên phải, Bạch Trạch đi bên trái, dấu chân kia không có vấn đề. Thế nhưng ông ta nói dối, lá thông đã chứng minh ông ta từng đi bên trái, vậy tại sao bên trái không có dấu chân quay lại? Nếu như ông ta chưa đi bên phải tại sao lại có hai dấu chân ở đó?" Sắc mặt Thiệu Mặc Sâm khó coi tột độ, nhìn hai dấu chân kia.

"Vết chân bị xóa sao? Là....tấm ván gỗ?" Lê Duyệt trừng mắt nhìn.

Thiệu Mặc Sâm không có thời gian tìm chứng cứ, anh chỉ cần biết Bạch Trạch đi bên này là được.

"Đi thôi."

Lê Duyệt cũng đã chạy theo, trong lòng cậu ta rất loạn, Ngô Càn muốn hại Bạch Trạch, gần đây Ngô Càn có làm mấy hành động khả nghi hay không?

Thiệu Mặc Sâm nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, sẽ không, Bạch Trạch sẽ không xảy ra chuyện gì.

"Ngô Càn về cùng thời gian với chúng tôi, chắc là ông ta không đi tìm Lý Thư Hâm, nhưng với thể lực của ông ta và địa hình ở đây, ước chừng đi về cũng chỉ tốn 10 phút."

"Cảm ơn." Thiệu Mặc Sâm đã khàn giọng.

Bồi lắc đầu. "Anh phải có lòng tin với anh ấy, đạo diễn Bạch là một người thông minh, nếu anh ấy cảm thấy có gì đó không đúng sẽ để lại ký hiệu." Cũng không biết hai người có ăn ý như vậy không.

Mấy người im lặng đi tìm, một lúc sau điện thoại di động vang lên.

"Alo."

"Thiệu Mặc Sâm." Liễu Mạn Tinh nhỏ giọng nói. "Ngô Càn đưa bọn tôi về chỗ ở rồi kiên quyết muốn đi tìm, ông ta đi rồi."

Thiệu Mặc Sâm thở dài một hơi, vậy chứng tỏ bọn họ tìm đúng hướng, anh tin trực giác của mình.

"Còn có một chuyện..." Giọng nói Liễu Mạn Tinh trở nên không lưu loát. "Lý Thư Hâm nói, sáng nay cô ta không nói với Ngô Càn mình muốn đi hồ nhạn khóc, Ngô Càn còn đề nghị cô ta đi chụp ảnh."

Thiệu Mặc Sâm mở loa lớn, lời nói của Liễu Mạn Tinh khiến cả người Lê Duyệt rơi vào hầm băng. "Anh Thiệu...Em em nghĩ ra một chuyện."

Thiệu Mặc Sâm hung hăng nện một quyền lên cây tùng, giọng nói khàn khàn. "Nói."

"Hôm qua Ngô Càn qua chỗ em mượn bản đồ. Lúc ông ta tới trả, em và đạo diễn Bạch ngồi chung, đang thảo luận chuyện lấy cảnh quay, không biết có cầm nhầm hay không."

Hình như Ngô Càn còn nói gì đó, Lê Duyệt hận bản thân không chú ý tới chi tiết này.

Hô hấp Thiệu Mặc Sâm trở nên dồn dập, lỡ như lỡ như lỡ như...

"Mặc Sâm, tỉnh táo lại." Liễu Mạn Tinh gọi to. "Bạch Trạch không sao, cậu ấy đang chờ cậu tới tìm cậu ấy."

Địa bồi dạo quanh một vòng rồi về, nhìn Thiệu Mặc Sâm, lắc đầu. "Không biết Bạch Trạch đi chỗ nào, ở đây có nhiều lối rẽ, không bằng cứ tin vào trực giác của anh đi." Anh ta cảm thấy quan hệ hai người không đơn giản như vậy, bọn họ là thợ săn trong núi, có đôi khi trực giác cũng cứu bọn họ một mạng.

Không có lỡ như, Thiệu Mặc Sâm nhắm hai mắt lại, cố gắng xem mình như Bạch Trạch

Bạch Trạch vì tìm người mới tới đây, dù cậu biết Ngô Càn không ưa cậu nhưng cũng sẽ không nghĩ tới chuyện ông ta lại nhân cơ hội này hại mình.

Chắc chắn ban đầu cậu cầm theo bản đồ giả rồi.

Tới vị trí này, Bạch Trạch nhất định sẽ dừng lại xem bản đồ, không biết đi bên nào.

Thế nhưng với tính cách của cậu, chắc chắn sẽ tự hỏi bản thân.

"Anh Thiệu." Lê Duyệt cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, kinh ngạc nhìn điện thoại di động. "Điện thoại di động không có tín hiệu."

"Có phải có âm thanh gì đó không?"

Lê Duyệt muốn chạy về phía bên kia đã bị bồi kéo lại.

Thiệu Mặc Sâm lần theo âm thanh đi tới, giọng nói ấy mờ nhạt lại có chút quen thuộc.

"Lý Thư Hâm." Sợ hãi cả hôm nay còn nhiều hơn một năm cộng lại, Lê Duyệt quen thân với Lý Thư Hâm nhất, giọng nói này cậu ta không thể nghe lộn.

Nhưng, tại sao lại như vậy?