Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 51: 51: Lễ Phục




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: song_nhi
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Buổi tối khi Trình Dập về đến nhà, nhìn đến Giản Ninh đang nằm trên sô pha giơ di động ngây ngô cười, sau khi đổi giày xong, ngồi vào bên cạnh người cô.

Kết quả cô chỉ nói câu “Đã về rồi”, thì không để ý tới mình nữa, thời điểm nói những lời này, còn nhìn chằm chằm vào di động.
Trình Dập cảm thấy mình bị thất sủng, đây là việc anh trăm lần không thể tiếp thu.

Vì cùng di động tranh sủng, cả người anh trực tiếp áp tới trên người Giản Ninh, lấy thân hình cường tráng chặn tầm mắt cô.
Giản Ninh một tay cầm di động, một tay cười đẩy anh, “Anh làm gì vậy hả?”
Trình Dập phụng phịu hỏi: “Em nhìn cái gì vậy hả? Không để ý tới anh.”

Giản Ninh thoải mái hào phóng mà cho anh xem màn hình di động, “Anh xem bạn trên mạng viết truyện đồng nghiệp cho chúng ta, rất ngọt! Anh nghĩ lại xem anh viết “Ánh trăng động lòng người”, ngược biết bao nhiêu.”
Trình Dập không nhìn kỹ di động, chỉ là nghe được miệng lưỡi Giản Ninh ghét bỏ, trong lòng trong vui, “Sao em có thể cảm thấy người khác viết tốt hơn anh?”
Giản Ninh đưa điện thoại di động đến trước mặt anh dỗi nói, “Chính anh xem đi, tác giả này mới 14 tuổi, anh xem người ta viết về anh, theo đuổi em sẽ nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, sẽ làm cho em vui vẻ.

Anh xem lại bản thân anh đi, trước kia anh đã làm em lo sợ thế nào?”
Trình Dập đứng dậy, lấy di động qua, bắt đầu nhìn nhìn……
Vốn là một thẳng nam viết in hoa, loại văn thiếu nữ sủng ngọt này, anh xem không vào.
Vì thế, anh ném di động sang một bên, quyết định “Ăn em”!
**
Giản Ninh đi chụp ảnh cho phát ngôn son môi của mình.
Cùng ánh nắng ban ngày tươi sáng, Giản Ninh cũng tươi đẹp như cảnh xuân.
Cô đứng ở trên bục, mặc bộ tây trang màu trắng, cổ chữ V thấp gợi cảm, trên mặt trang điểm tinh tế và thời thượng.

Cô cầm trên tay thỏi son vỏ ánh kim, cười tự tin thoải mái.
Phía dưới, ánh đèn flash nháy liên tục.
Cô đưa tay cầm một loạt microphone của các hãng truyền thông, tiếp nhận phỏng vấn.
Loại phỏng vấn này không giống làm tiết mục hoặc chương trình phỏng vấn mà có xác định trước vấn đề có thể hỏi hoặc không thể hỏi, cho nên đoàn đội của Giản Ninh đoàn đội vẫn luôn hồi hộp chờ phía sau, sợ bị hỏi đến vấn đề khó giải quyết.
Phóng viên: “Giản Ninh Giản Ninh, nhìn bên này nhìn bên này, xin hỏi lần này được đề cử vào giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng phim lại bị cho là phim rác, cô có ý kiến gì không?”
Giản Ninh suy nghĩ không đến một giây, rồi cười nói: “Mặc dù phiên bản phát hành và phiên bản dự thi dù kể cùng một câu chuyện, nhưng trải nghiệm của khán giả thì khác nhau.


Kể một câu chuyện từ cảm xúc của đạo diễn thực sự khác xa với kể câu chuyện dưới góc nhìn khách quan, vì vậy Hollywood đã có quy định đạo diễn không được tham gia biên tập phim.

Tôi hy vọng các bạn sẽ nhìn thấy điểm tốt của phiên bản phát hành cũng như cảm nhận rõ được cái hay của phiên bản dự thi.”
Các phóng viên của tuần báo thứ hai tuy không nhận được đáp án có tính bùng nổ, nhưng anh ta rất thích Giản Ninh, bởi vì Giản Ninh không giống các ngôi sao khác, khi trả lời vấn đề của phóng viên luôn rất nghiêm túc, không qua loa cho có lệ.

Phóng viên phỏng vấn cô, cũng cảm thấy mình được tôn trọng.
Sau khi Giản Ninh trả lời xong câu hỏi này, nụ cười tiêu chuẩn trên khóe miệng chưa kéo dài được đến một giây, giọng một nữ phóng viên phía bên kia lập tức chen vào: “Giản Ninh Giản Ninh! Xin lỗi, bây giờ càng ngày cô càng tiến gần đến ảnh hậu, người mà cô muốn cảm ơn nhất trong hành trình này là ai? Có phải đạo diễn Trình không?”
Giản Ninh sững sờ khi nghe câu hỏi này.

Phóng viên nhạy bén đã chụp được biểu cảm của cô thời điểm này, cô cảm thấy ánh đèn flash trở nên nhiều và chói mắt hơn.
Cô bất giác suy nghĩ kỹ về câu hỏi này, từ khi là những vai phụ, đến vai nữ chính như bây giờ, đúng là người cô muốn cảm ơn nhất là Trình Dập.

Không có anh, có khi bây giờ cô còn đang đóng vai cung nữ cho Trương Dư Thiến…

Sự do dự của cô làm cho trợ lý phía sau cảm thấy bất an, trừng mắt thấy ba giây mà Giản Ninh vẫn chưa trả lời cho phóng viên, vì thế chen vào trong biển người.
Trợ lý Tiểu Lam để tóc mái ngang, đeo khẩu trang, đi đến bên cạnh Giản Ninh, cầm lại đống micro trên tay, lịch sự lại xa cách nói với truyền thông: “Xin lỗi, xin lỗi, phỏng vấn hôm nay đã hết thời gian.

Cảm ơn mọi người rất nhiều, xin nhờ mọi người quay về chỉnh sửa ảnh Giản Ninh đẹp một chút nhé!”
Sau khi trở lại xe thương vụ, Giản Ninh còn đang suy nghĩ ý nghĩa Trình Dập đối với bản thân mình.
Cô bỗng nhiên rất muốn tìm ai đó để nói chuyện, cô quay sang muốn nói chuyện với trợ lý Tiểu Lam, nhưng Tiểu Lam vừa lên xe đã kéo khẩu trang xuống, nhìn điện thoại rồi bấm hai lần.
Tiểu Lam vốn luôn vô tâm giờ lại rất tập trung và nghiêm túc, làm Giản Ninh không thể tìm ra chỗ nào để đi vào thế giới riêng của cô ấy.
Giản Ninh hậm hực rồi cũng phục hồi tinh thần trở lại, thở dài, rồi từ từ tiêu hóa tình cảm của mình dành cho Trình Dập càng ngày càng tĩnh
.