Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 5: 5: Mr Kid






Editor: Lãnh Hàn Tử Băng
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Trình Dập hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Giản Ninh nghĩ nghĩ: “Nghe nói có một chỗ dành cho người đi bộ xem cảnh đêm rất đẹp!”
Vì thế Trình Dập bắt xe đưa Giản Ninh đến phố đi bộ.
Hơn tám giờ tối, đây đúng là thời điểm phố đi bộ náo nhiệt nhất.
Giản Ninh ngồi trên chiếc ghế dài ven đường, Trình Dập cầm hai ly trà nóng vừa mới mua từ tiệm cà phê, ngồi xuống gần cô.
Anh đưa cho cô một ly trà, cô nhận lấy nói cám ơn một tiếng .
Làn gió mát làm lay động từng sợi tóc, ly hồng trà trên tay sưởi ấm trái tim cô, vậy mà người ngồi bên cạnh lại là người mà cô không thể ngờ tới.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.
Trình Dập uống một ngụm trà, hỏi cô: “Tại sao lúc đó cô lại nghĩ nữ chính sẽ quở trách con mình?”
Sau này, cô có nói chuyện với Khương Lam về màn diễn xuất kia cho nên cô vẫn nghĩ mình không được chọn là do lúc đó không phát huy tốt.

Hai mắt cô nhìn Trình Dập, bất an nói: “Ừm… Ba tôi là người mê tiểu thuyết, cho nên ở nhà chúng tôi có rất nhiều tiểu thuyết.

Tôi đã đọc cuốn từ rất lâu rồi, nữ chính vẫn luôn sống trong tâm trí tôi.

Không ngờ anh lại cho tôi diễn đoạn đó, tôi cũng không kịp suy nghĩ nhiều nên trực tiếp dựa vào tưởng tượng của mình để diễn.”
Trình Dập đã hiểu, nói tiếp một câu mà lúc đó anh muốn nói: “Cô diễn rất tốt.”
Giản Ninh cười khổ một cái, nghĩ thầm, cho dù có diễn tốt cỡ nào thì cũng không có cơ hội để diễn lần nữa.
Trình Dập lại hỏi: “Cô thích bộ phim nào nhất?”
Nghĩ đến bộ phim mình thích, Giản Ninh phát ra một tiếng cười từ tận đáy lòng nói: “Đó là một bộ phim độc lập rất phổ biến của Mỹ có tên là 《Breeze》.”
(*) Phim độc lập: Phim độc lập là một phim dài sản xuất bên ngoài hệ thống hãng phim lớn, thay vào đó là sản xuất và phân phối bởi các cơ quan giải trí độc lập.

Phim độc lập đôi khi có thể phân biệt bởi nội dung và phong cách của phim và theo cách nhìn nghệ thuật cá nhân của nhà làm phim.

(Theo wikipedia)
Trình Dập đang uống trà, nghe thấy tên phim thì đột nhiên bị sặc.
Anh ôm ngực, sặc không ngừng.

Giản Ninh nghĩ thầm, anh lớn như vậy rồi, tại sao lại uống nước gấp gáp như vậy, duỗi tay vuốt lưng giúp anh bớt sặc.
Sau khi Trình Dập sặc xong, nói với Giản Ninh: “Cảm ơn.”

Giản Ninh thu tay về, chợt cảm thấy tò mò Trình Dập uống trà gì mà khiến anh sặc đến như vậy, thế là cô nhìn ly giấy trong tay anh hỏi: “Anh uống trà gì vậy?”
Trình Dập giơ ly giấy lên cho cô xem: “Là hồng trà giống cô thôi, tôi cũng rất thích uống cái này.”
Khẩu vị hai người giống nhau, làm cho lúc Giản Ninh đối diện với Trình Dập bớt căng thẳng một chút.
Cô tiếp tục nói về bộ phim điện ảnh độc lập mình thích nhất, nói về một cô bé năm tuổi, mỗi ngày sau khi cha mẹ đi làm chỉ ở nhà một mình.

Hàng xóm của cô bé là một người gay độc thân ba mươi tuổi, là một người rất lương thiện và hướng nội.

Hai con người cô độc ban ngày làm bạn với nhau, tuy rằng bối cảnh cuộc sống hoàn toàn khác nhau, lại trở thành bạn vong niên.

Tổng thể sắc thái tình cảm bộ phim đều rất lạnh lùng, bối cảnh nhân vật cũng có phần ảm đạm, cốt truyện khá đơn giản nhưng sau khi xem xong lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp tận đáy lòng, không còn thấy cô độc nữa.”
Giản Ninh nói liên tục không ngừng, chợt phát hiện chỉ có một mình mình nói chuyện.

Cô muốn hỏi Trình Dập có ý kiến gì không, hoặc là anh thích bộ phim nào nhất, để cuộc nói chuyện của hai người không phải nhàm chán như vậy nữa.

Nhưng vừa quay sang, lại thấy anh đang nhìn cô bằng ánh mắt nhìn gián điệp, sau đó lại nhìn kỹ để xem cô là trung thần hay gian thần.
Giản Ninh bị anh nhìn như vậy trong lòng có chút hoảng sợ, cơ thể hơi ngửa ra phía sau: “Sao……Làm sao vậy?”
Trình Dập thu hồi ánh mắt hơi lộ vẻ sắc bén của mình lại, nhìn chỗ khác: “Không có gì.

Cô có biết đạo diễn bộ phim này là ai không?”
Giản Ninh cười: “Đương nhiên là biết! Là Mr.

Kid nha! Đã quay tất cả ba bộ phim độc lập nhưng lại không muốn lộ mặt với giới truyền thông, vẫn luôn rất thần bí.” Cô cúi đầu xuống, chợt có chút thất vọng: “Đáng tiếc không biết vì sao anh ta lại không ra tác phẩm mới nữa.”
Giản Ninh ngẩng đầu hỏi anh: “Sao anh đột nhiên hỏi đạo diễn là ai vậy?”
Trình Dập lại bắt đầu dùng ánh mắt đó để kiểm tra cô, nhìn một lúc rồi giống như đã tin một cái gì đó.
Anh lắc đầu nói: “Không có gì, tôi cũng từng xem bộ phim này rồi, cảm thấy đạo diễn quay rất tốt.”
Hai người bọn họ chẳng những khẩu vị giống nhau ngay cả đối với bộ phim yêu thích cũng rất giống nhau nha!
Giản Ninh vui vẻ đến mức muốn vỗ tay.
Cô biết có một số đạo diễn trước khi quyết định dùng một diễn viên nào đó, trước hết sẽ tìm hiểu về diễn viên này một chút, nhìn hoàn cảnh lớn lên và bối cảnh xung quanh xem có thích hợp với nhân vật hay không.

Cho nên Trình Dập hỏi cái gì, cô liền trả lời cái đó.
Không có vấn đề gian xảo nào, sau khi trò chuyện về bộ phim xong, liền tâm sự về chuyện gia đình của cô.
Gia đình Giản Ninh là gia đình một nhà ba người điển hình, đơn giản mà hạnh phúc.


Mặc dù bố mẹ cô chỉ là tầng lớp lao động nhưng lại cẩn thận nuôi cô khôn lớn như nuôi một nàng công chúa.
Trình Dập lẳng lặng nhìn cô, nghe cô kể về những chuyện thú vị trong nhà mình.
“Mẹ tôi rất hiền lành nhưng thật ra lại là người rất mê bóng đá, tôi hay gọi bà ấy là lưu mạnh bóng đá.

Bởi vì nếu đội bóng bà ủng hộ thua, thức ăn ngày hôm đó sẽ đặc biệt khó ăn.

Còn nếu thắng sẽ lập tức đưa chúng tôi đi ra tiệm ăn!”
Khi Giản Ninh nói đến cha mẹ mình, đôi mắt còn sáng hơn cả bầu trời đầy sao kia.
Trình Dập có thể cảm nhận được hạnh phúc tràn trề của cô, đó là do được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương từ bé đến lớn nên mới có thể như vậy.
Đó cũng là cuộc sống gia đình mà từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn mong muốn nhất.
Ánh mắt anh nhìn Giản Ninh càng ngày càng dịu dàng, nghe cô kể về chuyện trong nhà giống như đang nghe một câu chuyện xưa cảm động lòng người.
Đến khi uống xong ly hồng trà, thời gian cũng không còn sớm, phố đi bộ cũng càng lúc càng ít người.
Trình Dập nói: “Tôi đưa cô về nhà.”
Giản Ninh gật đầu, đứng lên cùng anh đi đến chỗ gọi xe.
Trong thời gian chờ xe, Giản Ninh không nhịn được hỏi: “Trình tiên sinh, đột nhiên anh tới tìm tôi, là vì…?”
Trình Dập thẳng thắng nói: “Vì chuyện của bộ phim.”
Quả nhiên là có hi vọng!
Giản Ninh mở to hai mắt hỏi: “Là nhân vật nào? Khi nào tôi được thử vai?”
Trình Dập khó hiểu quái lạ nhìn cô: “Còn có thể là nhân vật nào nữa, lần trước không phải là cô đã thử vai rồi sao?”
Giản Ninh sợ mình hiểu sai: “Ý anh nói là nữ chính sao?” Cô không dám tin: “Nhưng không phải đã quyết định nữ chính là Chu Nhụy rồi sao?”
Trình Dập thản nhiên nói: “Không đàm phán thành công.”
Chiếc xe gào rít trên đường cái chạy qua, hai người nhìn lẫn nhau, cũng quên gọi xe.
Trong lòng Giản Ninh vui vẻ đến mức khoa tay múa chân, nhưng ở trước mặt Trình Dập, cô lại rất lịch sự tao nhã, mỹ lệ động lòng người.
Trình Dập nhìn Giản Ninh, càng cảm thấy nữ diễn viên này thật xinh đẹp.

Anh chợt nghĩ đến việc lấy cô làm nhân vật nguyên mẫu, quay một bộ phim tình yêu văn nghệ.
Thế giới dường như rơi vào yên lặng, cho đến khi Giản Ninh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Ai nha” một tiếng, vỗ đầu một cái: “Nếu bắt đầu quay thì không phải sẽ trùng với thời gian quay rồi sao?”
Cô bối rối lại bất lực nhìn Trình Dập, dùng ánh mắt hỏi phải làm sao bây giờ?
Trình Dập cong môi, không cảm thấy đây là chuyện lớn lao gì: “Tôi giúp cô trả tiền vi phạm hợp đồng.”
Đưa Giản Ninh đến cửa khách sạn.

Trước khi tạm biệt, Trình Dập dặn dò: “Ngày mai cô không cần quay , tôi sẽ đòi người với tổng đạo diễn.

Cô dọn đồ đi, chuẩn bị trở về quay đi.”
Buổi sáng hôm sau, Giản Ninh thu dọn đồ xong, lưỡng lự đi qua đi lại trên hành lang, chờ Trình Dập tới đón mình, lo lắng chuyện “đòi người” sẽ không thuận lợi.
Trương Dư Thiến từ trong phòng đi ra, chuẩn bị đến phim trường.

Khi cô ta đi ngang qua Giản Ninh, nhìn thấy Giản Ninh đi tới đi lui như là có tâm sự .
Cô ta dương dương tự đắc đi tới trước mặt Giản Ninh, nghiêng mắt nhìn cô: “Sao lại có dáng vẻ tâm sự nặng nề vậy, sợ mình diễn không tốt sao?”
Hôm qua vì sao đạo diễn hiện trường cố ý cắt bớt phân đoạn của cô, dùng đầu ngón chân Giản Ninh cũng đoán được đó là trò quỷ của Trương Dư Thiến.
Giản Ninh nói với Trương Dư Thiến đối diện: “Tôi diễn như thế nào trong lòng cô rất rõ ràng, nếu không sao cô lại để đạo diễn hiện trường tìm tôi bảo tôi diễn dở đi chứ.”
Trương Dư Thiến cười đắc ý, không thèm che giấu chuyện xấu mình đã làm: “Cô diễn tốt thì có ích lợi gì đâu, đạo diễn nghe theo tôi.

Cho dù cô không nghe theo lời đạo diễn, tôi cũng có thể biên tập cắt bớt các cảnh diễn của cô, cô có thể làm gì?”
Giản Ninh nghĩ không ra: “Trương Dư Thiến, tôi chưa từng đắc tội với cô, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
Trương Dư Thiến cười lạnh một tiếng: “Tại sao? Cùng là người được Khương Lam ký hợp đồng giống như nhau, vì sao bà ta lại để tâm bồi dưỡng cô như vậy, còn đối với tôi thì lại xem như công cụ để kiếm tiền?” Cô ta từng bước tới gần: “Không phải bà ta chán ghét tôi sao? Tôi liền cho bà ta biết, bà ta xem trọng người nào nhất thì người đó chỉ có thể diễn nô tỳ rửa chân cho tôi!”
Giản Ninh bị cô ta bức bách dồn ép đến mức phải lui ra sau vài bước.
Phòng của cô vốn gần thang máy, lùi vài bước ra sau đã đến góc tường.

Cô không chú ý liền đụng người phía sau.

Cô vội vàng nói: “Thật xin lỗi.” Vừa ngẩng đầu thì thấy người phía sau là Trình Dập.
Bên cạnh Trình Dập còn có tổng đạo diễn mập lùn của đi theo.
Trương Dư Thiến nhìn thấy người phía sau, lập tức thay đổi thái độ, nở nụ cười khéo léo, giả dối nói: “Đạo diễn Lữ, đạo diễn Trình, sao các anh lại ở chỗ này?” Trước đây Trương Dư Thiến chưa từng nhìn thấy Trình Dập nhưng đã thấy ảnh trong tạp chí cho nên vẫn có thể nhận ra anh.
Đạo diễn Lữ nói: “Tôi tới giúp đạo diện Trình đón Giản Ninh.”
Trương Dư Thiến cho rằng mình nghe lầm, nhìn Giản Ninh, lại nhìn đạo diễn Lữ, hỏi: “Đón cô ấy để làm gì?”
Đạo diễn Lữ ở trước mặt Trình Dập, thể hiện dáng vẻ vô cùng yêu thích Giản Ninh, hai tay vỗ một cái rồi nắm chặt, giống như vui vẻ thay Giản Ninh: “Đạo diễn Trình tới đón Giản Ninh về quay bộ ! Ánh mắt đạo diễn Trình đúng là rất tốt, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Giản Ninh, liền cảm thấy cô ấy nhất định sẽ là một minh tinh điện ảnh truyền kỳ!”
Lời nói đạo diễn Lữ từ trước đến nay đều rất phù hoa phóng đại, Giản Ninh bị ông ta khen đến mức không được tự nhiên.
Trương Dư Thiến tức giận đến phát run, cô ta cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng cuối cùng vẫn khó có thể chấp nhận được chuyện mình bị Giản Ninh vượt mặt.
Trình Dập nhìn phản ứng của mỗi người, quay sang hỏi Giản Ninh: “Đã dọn hết đồ chưa?”
Giản Ninh gật đầu; “Đã dọn hết rồi.”
Trình Dập nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Giản Ninh kéo rương hành lý, cuối cùng Trình Dập và đạo diễn Lữ bắt tay, hai người liền rời khỏi khách sạn đoàn làm phim .
Chờ sau khi đạo diễn Lữ cũng rời đi, từng giọt từng giọt nước mắt Trương Dư Thiến rơi xuống hành lang.
Trên đường tới sân bay, Giản Ninh hỏi Trình Dập: “Anh và đạo diễn Lữ đều muốn người, vì sao ông ta lại khách sáo với anh như vậy?”
Trình Dập nói: “Tôi hứa sẽ giới thiệu ông ta cho giám đốc bộ phận mua phim của đài truyền hình.”
**
Trong văn phòng Tiêu Ngôn, Chu Nhụy ngồi đối diện anh ta, ngón tay kẹp điếu thuốc mắng: “Không phải anh nói Trình Dập sẽ đến tìm chúng ta sao? Bây giờ sắp mười tháng rồi, tại sao bên chỗ anh ta lại không có chút động tĩnh nào!”

Trong lòng Tiếu Ngôn càng lúc càng không yên, nhưng không dám tỏ ra hèn nhát trước mặt Chu Nhụy: “Cô đừng vội, bên chỗ Trình Dập không động tĩnh có nghĩa anh ta cũng không suy xét đến người khác.

Tôi tin tưởng anh ta rất nhanh sẽ chủ động liên hệ lại với chúng ta.”
Chu Nhụy thay đổi dáng vẻ gợi cảm mê người trước ống kính ngày thường, hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Ngôn hỏi: “Nếu anh ta thật sự không liên lạc với chúng ta thì làm sao bây giờ? Anh nghĩ gì mà ra giá những 8000 vạn chứ? Anh ta là người giỏi đầu tư mà lại không tính toán gì sao?”
Dưới cái nhìn hung ác của Chu Nhụy, trong lòng Tiêu Ngôn cũng hốt hoảng.

Anh ta hít một hơi ngắt quãng: “Cho dù anh ta thật sự không liên hệ với chúng ta, thì còn có đạo diễn Cao mà.”
Chu Nhụy ra lệnh: “Bây giờ anh lập tức gọi điện thoại cho Trình Dập và Cao Xa, hỏi bọn họ khi nào có thời gian ký hợp đồng!”
Tiêu Ngôn nhìn sắc mặt Chu Nhụy, run rẩy cầm điện thoại, nghĩ tới khí thế băng lãnh của Trình Dập, anh ta quyết định gọi cho Cao Xa trước.
Sau khi điện thoại được kết nối, Tiêu Ngôn hỏi: “Đạo diễn cao, không bằng chúng ta xác nhận lại một chút thông tin về chuyện hợp tác đi.”
Cao Xa trong điện thoại khoe tài miệng lưỡi, làm bộ ngượng ngùng: “Tiêu Ngôn, chi phí bộ phim nhỏ này của tôi, 5000 vạn chúng tôi thật sự không trả nổi.

Mấy ngày trước chúng tôi đã ký hợp đồng với người mới của Khương Lam tên là Lâm Vân rồi.”
“Cái gì! Ông ký hợp đồng với người khác! Mà còn là người của Khương Lam!” Tiêu Ngôn kích động hỏi.

Cao Xa giả bộ khuyên nhủ nhưng thật ra là đang nói móc anh ta: “Tôi cũng không có biện pháp nào.

Bên anh vẫn luôn kéo dài cũng không xác định được rốt cuộc Chu Nhụy có quay hay không.

Toàn bộ đoàn làm phim của tôi không thể chờ mãi như vậy được.

Tiêu Ngôn, tuy rằng tôi không phải là đạo diễn lớn như Trình Lỗi, nhưng phải chịu trách nhiệm với mọi chuyện nha.”
Sau khi cúp máy, thậm chí Tiêu Ngôn còn không dám liếc Chu Nhụy một cái.
Cái gì Chu Nhụy cũng đều nghe được, cô ta cầm gạt tàn thuốc bằng pha lê, ném thẳng tới chỗ Tiêu Ngôn.
Tiêu Ngôn nhanh chóng né ra, nhìn gạt tàn thuốc bị nện trên mặt đất “Ầm” một tiếng, nghĩ thầm nếu cái này mà đập trên đầu, chắc chắn sẽ bị vỡ đầu chảy máu.
Chu Nhụy đứng lên, vỗ bàn mắng: “Anh còn ngẩn người ra đó làm gì nữa, còn không mau hỏi Trình Dập bên kia thế nào!”
“Được được được.” Tiêu Ngôn đáp ứng ngay lập tức, cầm điện thoại, đang muốn gọi điện thoại cho Trình Dập, liền thấy hệ thống nhảy ra tin tức Weibo
Weibo bên phía Trục Ảnh chính thức công bố nữ chính của bộ phim là người mới Giản Ninh.
Trong lòng Tiếu Ngôn hồi hộp, ngẩng đầu nhát gan nhìn Chu Nhụy một cái.
Chu Nhụy thấy ánh mắt không bình thường của anh ta thì đoạt lấy điện thoại trên tay anh ta nhìn, tức giận đến mở to hai mắt.
Cô ta hung tợn trợn mắt nhìn Tiêu Ngôn một cái, chỉ về phía anh ta nhưng lại lười mắng nữa.

Cô ta quăng di động Tiêu Ngôn xuống đất, hung hăng dữ tợn đạp mấy cái, cho đến khi màn hình hoàn toàn bị bể nát, mới cầm lấy di động của mình đi ra ngoài cửa.
Cô ta vừa đi vừa gọi cho quản lý công ty: “Alo, anh Ngụy, anh đổi người đại diện giúp em đi, Tiêu Ngôn này đúng là không có đầu óc… Còn nữa, em không muốn để cho cái người gọi là Ninh gì đó thoải mái như vậy.

Giúp em liên lạc với thủy quân đi, em muốn bôi đen chết cô ta!”.