Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 20: 20: Chương 19






Giản Ninh che miệng, kinh ngạc xem xong video clip.
Một bên thợ trang điểm nhiều chuyện hỏi hỏi: "Trước kia Trình đạo cùng Nhậm Tùng này đã từng gặp nhau sao?"
Giản Ninh lắc đầu.
Trước đây Trình Dập luôn ở nước ngoài, làm sao có thể xích mích với Nhậm Tùng được? Ngược lại chính mình lúc trước thiếu chút nữa ăn thiệt thòi từ Nhậm Tùng này.
"Cốc cốc cốc cốc cốc - -" Đang nghĩ thì phòng hóa trang bị đập cửa dồn dập.
Thợ trang điểm "Ai nha" một tiếng, hét lên: "Đến đây đến đây, đừng gõ nữa !" Mở cửa ra thì thấy, đứng ngoài cửa chính là người đàn ông bạo lực trong video clip vừa rồi.
Thợ trang điểm há hốc mồm kinh ngạc, miệng há thành hình chữ O, nhớ tới chính mình vừa văng tục trước khi mở cửa, vội vàng thu liễm tính khí, cung kính nói: "Trình đạo, sao anh lại đến đây ?"
Trình Dập gật đầu, lễ độ chào hỏi với thợ trang điểm, tuy khí chất lạnh lùng, nhưng rất lễ độ, "Tôi tới đón Giản Ninh."
Hai tay anh đút trong túi quần, đứng ở cửa, nhìn về phía Giản Ninh, "Tốt chứ? Tôi đưa cô về nhà." Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sức mạnh không cho cự tuyệt.
Đã tẩy trang xong Giản Ninh gật đầu, cầm lên túi xách đi tới cửa, sau khi trả điện thoại cho thợ trang điểm bằng hai tay, đi theo Trình Dập rời khỏi trường quay.
Thợ trang điểm thấy Trình Dập ôn nhu nói chuyện với Giản Ninh khi đó, hoàn toàn không tưởng tượng nổi khi anh ta đánh người lại có thể ngoan độc như thế.
Trên đường đưa Giản Ninh về nhà, Trình Dập lái xe, Giản Ninh ngồi ở ghế sau.
Mắt Trình Dập nhìn phía trước, giống cái gì cũng chưa xảy ra, nhưng kỳ thật trong đầu còn đang lặp đi lặp lại những lời ghê tởm mà Nhậm Tùng nói.

Anh càng nghĩ càng không yên lòng về Giản Ninh, từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Giản Ninh một cái.
Giản Ninh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đơn thuần vô hại, dáng vẻ mặc người ức hiếp.
Trình Dập mấp máy khóe miệng, "Về sau công việc của cô sẽ càng ngày càng nhiều, tôi tuyển cho cô một trợ lý, và hai vệ sĩ đi theo."
Giản Ninh ngạc nhiên không hiểu sao anh lại nói về vấn đề này, nhưng ông chủ đã lên tiếng, cô nghe theo là được, nhẹ nhàng nói nhỏ "Ừm" một tiếng, để cho người nghe được, trong lòng đều trở nên mềm mại hơn.
Trình Dập nắm chặt tay lái, càng thêm chuyên tâm lái xe.
Hai người trên xe một đường không nói chuyện.
Chuyên tâm thất bại, Trình Dập nhìn Giản Ninh qua kính chiếu hậu, thế nhưng Giản Ninh lại vẫn cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau khi Trình Dập lái xe đến bãi đỗ xe chỗ tiểu khu Giản Ninh ở, tháo dây an toàn ra, chuẩn bị xuống xe giúp Giản Ninh mở cửa xe.
Đột nhiên Giản Ninh lại gọi anh lại, "Trình đạo."
Trình Dập quay đầu, trong bãi đỗ xe tối om, ánh mắt Giản Ninh lấp lánh như những vì sao, để cho lòng của anh tâm đều rung động theo sóng mắt của cô.
Giản Ninh thấy ánh mắt anh ấy nhìn mình dần dần thâm tình, cô không muốn trái tìm mình tro tàn lại cháy, vì thế cúi đầu hỏi: "Vì sao anh lại đánh Nhậm Tùng?"

Trình Dập kinh ngạc, "Làm sao mà cô biết được?"
Giản Ninh nói: "Thời điểm anh đánh người bị ghi lại rồi." Cô lo lắng hỏi: "Tôi thấy ông ta bị anh đánh tới chảy máu ? Như vậy anh có thể bị ngồi tù không?" Cô trở nên khẩn trương, không tự giác nắm lấy ống tay áo Trình Dập.
Hai người thật lâu đã không tiếp xúc gần gũi như vậy, đồng thời nhìn chằm chằm vào nơi Giản Ninh đang bắt lấy, sau một hồi hoảng hốt, Giản Ninh vội vàng buông tay ra.
Trình Dập thấy cô lo lắng cho mình, trái tim xúc động được an ủi chút, "Đừng lo lắng, ông ta có lá gan báo nguy rồi hãy nói."
Cảnh sát sẽ hỏi anh nguyên nhân đánh người, việc này có thể khiến những việc làm bẩn thỉu của Nhậm Tùng bị lộ ra, cho nên khẳng định Nhậm Tùng hi vọng việc này có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Thế nhưng Trình Dập nhớ tới tên Nhậm Tùng cặn bã đó, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, anh cũng sẽ không khinh địch mà bỏ qua cho Nhậm Tùng như vậy.
Giản Ninh nhìn vẻ mặt của Trình Dập, trong lòng có cảm giác rất rõ ràng liền lấy dũng khí, cô lắp bắp hỏi: "Anh...!có phải bởi vì tôi...!mới ra tay hay không?"
Cô hỏi xong thì cúi đầu, sau đó liền nhịn không được trộm nhìn anh một cái, nhận thấy anh giống như muốn nhìn mình, lại vội vàng cúi đầu.
Trình Dập không muốn để cho cô nhớ lại sự việc ghê tởm trước kia, không hề nghĩ ngợi liền nói thẳng: "Không phải, không có quan hệ gì với cô.

Cô đừng nghĩ nhiều, chuyện trước kia nên quên thì liền quên đi, đều đã qua rồi.

Về sau chuyên tâm quay phim."
Trực giác của Giản Ninh không tin, nhưng anh đều đã phủ nhận, cô còn có thể nói cái gì? Sau khi gật đầu, cô đã được Trình Dập đưa đến cửa nhà.
**
Ngày hôm sau Trình Dập đến Trục Ảnh, buổi sáng cùng bộ phận nhân sự nói xong chuyện cấp cho Giản Ninh một trợ lý cùng vệ sĩ, không tới một giờ, bộ phận nhân sự liền gửi cho anh lý lịch sơ lược của một số trợ lý.
Trình Dập ngồi ở trước bàn làm việc, thật sự lật xem lý lịch sơ lược.
Giới tính nam, không được, là nam đều không được! Nguy hiểm!
Phụ nữ trang điểm đậm, không được, người này vừa thấy giống như nữ hoàng hộp đêm, dạy hư Giản Ninh thì làm sao bây giờ?
Phụ nữ tinh anh, không được, người như vậy sẽ chăm sóc người khác sao? Giản Ninh bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?
Chọn một đống đều không được, Trình Dập trực tiếp gọi điện thoại cho quản lý bộ phận nhân sự: "Trợ lý của Giản Ninh không cần quá thông minh lanh lợi, công tác của cô ấy sẽ do tôi an bài, cho nên trợ lý của cô ấy chỉ cần chăm sóc tốt cô ấy là được.

Tốt nhất có thể lanh lợi chút, giới giải trí thị phi nhiều, cũng đừng kéo chân sau người khác.

Còn có, nhất định phải người thành thật..."

Quản lý bộ phận nhân sự nghe được đau cả đầu.
Sau khi Trình Dập cúp máy, chỉ thấy Lý Dao nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng.
Người còn chưa đi đến trước mặt Trình Dập, liền bắt đầu lớn tiếng chất vấn: "Cậu có lầm hay không? Ra tay đánh người cũng không nhìn trường hợp xem? Có biết thời điểm cậu đánh người đều bị người ta quay lại toàn bộ, hiện nay ở trên mạng tất cả mọi người đều đang mắng cậu?"
Trình Dập đứng dậy, châm một điếu thuốc, đi đến trước mặt Lý Dao, rất bình tĩnh địa nói: "Việc này cậu cứ mặc kệ đi, tôi sẽ xử lý."
Lý Dao khó hiểu, cau mày hỏi: "Cậu lại muốn xử lý cái gì nha? Trục Ảnh sắp sửa công bố cho ra mắt bộ phim truyền hình mới, lúc này cậu lại gây ra chuyện như vậy, ảnh hưởng tới việc ra mắt thì làm sao bây giờ? Chúng ta phải giải thích làm sao đối với ban quản trị, đối với người của công ty, còn có những nhà đầu tư đằng sau nữa?"
Trình Dập hít một hơi rồi nhả ra ngụm khói, nhìn làn khói đến khi biến mất, "Nguyên nhân chuyện này tôi không muốn nói, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.

Cậu cũng không cần kích động như vậy, tôi đánh người kia một chút cũng không hối hận.

Dù cho bị bắt giam, phải ngồi tù cũng được, tôi cũng chỉ hận lúc ấy không đánh ông ta nhiều thêm mấy quyền."
Lý Dao nghe anh nói lời này, đại khái có thể đoán được chuyện này liên quan đến việc Giản Ninh thiếu chút nữa bị Nhậm Tùng quy tắc ngầm trước đây.
Điều không thể chịu được nhất của một người đàn ông, là phụ nữ của mình bị người khác làm bẩn...!Tuy nhiên Giản Ninh còn không phải là phụ nữ của Trình Dập.
Lý Dao cũng châm một điếu thuốc, cùng Trình Dập song song dựa vào bàn làm việc, giống như lúc hai người cùng tiến lên trung học, gây họa chuẩn bị cùng nhau gánh vác trách nhiệm.
"Cậu muốn làm gì tôi đều ủng hộ cậu, nhưng bộ phim sắp tới mới là trọng điểm kế tiếp.

Nếu phim thương mại thuần túy không kiếm được tiền mà nói, tương lai chúng ta phải đi không ít đường vòng.

Cậu đừng vì Giản...!Cậu đừng lẫn lộn đầu đuôi là được."
"Ừ, tôi có chừng mực."
Chuyện Trình Dập đánh người được tìm kiếm nóng trong mấy ngày liền, dân mạng đều lên án Trình Dập.
Có người nói anh cầm giải thưởng lớn liền không coi ai ra gì; có người nói anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng nhân phẩm bản thân lại không tốt; còn có người phân tích nói do từ nhỏ cha mẹ anh đã ly dị, khiến cho anh có bóng ma thơ ấu mới dẫn đến khuynh hướng bạo lực.
Trình Dập nhìn máy tính, cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý ngoại giới (người ngoài nghề) nói cái gì.
Người từ nhỏ lớn lên trong làng giải trí, đối với tiếng nói của ngoại giới, sức chống cự đều đặc biệt mạnh mẽ.

Sau khi Trục Ảnh công bố về bộ phim điện ảnh như dự kiến ban đầu, quả nhiên đã bị cư dân mạng phản đối.
Tất cả mọi người nói không nên xem phim của đạo diễn vô lương tâm, còn có người đứng ra nói muốn bênh vực cho Nhậm Tùng, hy vọng giúp Nhậm Tùng lấy lại công đạo.
Mà thái độ của Nhậm Tùng giống như Trình Dập đã đoán, không cần Trình Dập đi cảnh cáo ông ta, ông ta cũng biết chính mình đã đụng phải cái gì.

Chắc chắn liên lụy đến ông ta, còn nhiều sự việc bẩn thỉu hơn mà chưa thực hiện được, trong lúc sức nóng của dư luận đang nghiêng về phía ông ta, ông ta lập tức phát ra lời giải thích.

Nói rằng do lời nói của mình không thích đáng, mới có thể chọc giận đạo diễn Trình Dập, còn mong Trình đạo tha thứ.
Cư dân mạng thấy sự việc thay đổi ngược lại, có người nói cảm giác mệt mỏi, cũng có người nói trong này nhất định còn có tin tức quan trọng, nhưng sức nóng dư luận đang từ từ giảm dần.
Ngay tại lúc Nhậm Tùng cho rằng sự tình có thể cứ như vậy mà qua đi, liên tiếp có năm nữ nghệ sĩ đứng ra tố cáo Nhậm Tùng từng mượn chuyện công việc, ép buộc mình quan hệ tình dục.
Một viên đá này khuấy động ngàn con sóng.
Nhậm Tùng bắt đầu bị cảnh sát lập án điều tra, công ty sản xuất giải trí cũng sa thải ông ta.
Năm nữ nghệ sĩ này vốn cũng không nổi tiếng, nhưng sau khi lên tiếng việc này, để cho bọn họ có chỗ đứng trong lòng công chúng.

Đại bộ phận mọi người hoan nghênh dũng khí của bọn họ, cũng có một số ít người nói bọn họ đang tuyên truyền.
Lý Dao ngồi ở trên ghế sofa, xem dân mạng mạng xoay ngược lại xoay ngược, liền giơ ngón tay cái lên đối với Trình Dập.
**
Bộ phim mới của Trục Ảnh, là kịch bản tình yêu mà trước đó Trình Dập lấy Giản Ninh làm nguyên mẫu nhân vật để viết, sau khi trải qua nhiều cuộc họp, quyết định lấy tên là “Ánh trăng động lòng người”.
Nữ chính không hề nghi ngờ là Giản Ninh.

Nam chính chọn đại ảnh đế Lương Chấn Hiên, các nhân vật còn lại đều chưa quyết định.
Sau khi Lâm Vân nghe được tin tức từ chỗ Dương Hi, bỏ qua Dương Hi, trực tiếp tìm đến Trình Dập tranh thủ vai diễn.
Cô ngồi ở trong văn phòng Trình Dập, một dáng vẻ đáng yêu, thành kính nói: "Trình đạo, tôi từ nhỏ đã thích xem những bộ phim về thời trang này, xin anh cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định sẽ diễn tốt, tuyệt đối không để anh thất vọng."
Trình Dập hỏi: "Tôi nghe nói cô không thích đóng phim."
Lâm Vân giật mình, rất nhanh liền phản ứng kịp, ngượng ngùng cười một cái, cúi đầu nói: "Con đường này là ba mẹ tôi chọn giúp tôi, quả thật đó không phải nghề nghiệp tôi ước mơ.

Trước kia lúc ở Sơn Phong, cũng không nhận được vai diễn nào tốt, tôi cũng cạn sạch sức lực." Cô ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nói: "Nhưng tôi nhìn thấy chị Ninh Ninh đóng “Chuyện cũ Dân Quốc” tốt như vậy...!Lại thêm hiện tại anh là người tiếp quản công ty, cho nên tôi thật tâm muốn quay phim thật tốt."
Trình Dập thân là ông chủ, tự nhiên cũng từng xem Lâm Vân đóng phim.

Cô ta không giống Giản Ninh thuộc loại diễn viên có thiên phú, nhưng cô ta lại thắng do từ nhỏ đã học diễn xuất, nắm vững kiến thức cơ bản, kỹ năng diễn cũng biết tròn biết méo.


Lại thêm cô ta có ngoại hình tiểu khả ái, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của trạch nam hiện nay.

Nếu không có Giản Ninh mà nói, thì cô ta là ứng cử viên đầu tiên sẽ ký hợp đồng với công ty.
Trình Dập suy nghĩ một lượt về các nhân vật nữ trong bộ phim sắp tới, "Không có nhân vật nào phù hợp với tuổi tác và khí chất của cô"
Lòng Lâm Vân trầm xuống.
Trình Dập mở kịch bản ra xem, nhìn chằm chằm kịch bản nói: "Nhân vật nữ nhỏ tuổi nhất trong đó là trợ lý của nữ chính, nhưng là nhân vật có chút gợi cảm..."
Anh còn chưa nói xong, Lâm Vân lập tức nói: "Tôi có thể! Tuy rằng phong cách hiện tại không giống, nhưng trở về tôi nhất định sẽ luyện tập, nhất định khiến anh hài lòng!"
Trình Dập thấy cô ta thành khẩn như vậy, mỉm cười, đưa cho cô một tập kịch bản, "Được rồi, cô cầm kịch bản về xem thử.

Sau một tuần, diễn thử xem, nếu được liền chọn cô."
Lâm Vân cười giống như hoa được tưới, ôm kịch bản gật gật đầu.
Sau khi rời khỏi Trục Ảnh, Lâm Vân không có quay về Học Viện Hí Kịch, mà trở về căn nhà ba phòng ngủ nơi ở cùng Giản Ninh.
Cô mang dáng vẻ tiểu muội muội, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhờ Giản Ninh giúp bản thân đối diễn.
Giản Ninh cười đồng ý, kiên nhẫn cùng cô đối lời kịch.
Lâm Vân diễn xong một đoạn liền hỏi Giản Ninh: "Trình đạo thích diễn viên đọc lời thoại như thế nào? Là kiểu diễn khuôn cách, hay là thích kiểu diễn tự nhiên một chút.

Trọng âm của câu nói em nên đặt ở phía trước hay đặt ở phía sau?"
Giản Ninh nhìn kịch bản nói: "Anh ấy thích tự nhiên một chút, nhưng diễn viên nếu như mang khẩu âm mà nói, chắc chắn sẽ bị anh ấy mắng."
Lâm Vân tưởng tượng dáng vẻ Trình Dập nghiêm khắc, cảm thấy nhất định rất tuấn tú!
Giản Ninh nhưng lại nhớ rằng trước đây Lâm Vân có nói bản thân từng đóng qua phim của Trình Dập sao? Vì sao bây giờ lại giống như hoàn toàn không biết sở thích quay phim của Trình Dập...!Cô tò mò hỏi: "Em không phải từng đóng bộ phim của Trình đạo sao? Mọi người trước đây quay là loại điện ảnh gì vậy?"
Lâm Vân nhớ tới kỷ niệm đẹp đẽ, cười đến ngọt ngào, "Là một bộ phim độc lập, tên “Breeze”.

Khi đó em đang học cấp hai, là chuyện thật lâu trước kia rồi." Tiếp theo cô nàng chu miệng lên nói: "Sau đó bộ phim đến giai đoạn hậu kỳ đều xóa bỏ hình ảnh của em."
Giản Ninh vừa nghe tên bộ phim, kinh ngạc đến mắt trợn tròn.
“Breeze” là bộ phim cô thích nhất của đạo diễn Mr.

K nha....