Đào Đào Ô Long

Chương 69: Anh đảm bảo cái gì cũng không làm




Lúc Đại Linh gọi điện thoại đến thì Ninh Dã vẫn còn ôm chặt Tô Đào không chịu buông tay. Mặt vẫn chôn bên cổ cô, đôi môi thỉnh thoảng sẽ không thành thật mà hôn nhẹ một cái lên cổ, cảm nhận cô gái nhỏ mẫn cảm run nhẹ trong lòng ngực hắn.

Ninh Dã cảm thấy máu toàn thân mình đều đang sôi trào, rõ ràng đã ôm được người vào lòng rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ, một chút cũng không đủ.

Điện thoại trong túi xách vẫn luôn vang lên, Tô Đào hơi giãy dụa muốn thoát ra nhưng Ninh Dã vẫn không hề có ý định buông tay, thấy vậy cô đành mềm giọng nói:

“Anh buông em ra trước đi. Chắc là bạn cùng phòng đang gọi cho em, để em báo tin bình an cho các cậu ấy đã.”

Bây giờ cũng đã hơn 8 giờ, nhất định là các cậu ấy gọi đến để hỏi cô đang ở đâu, khi nào thì trở về.

“Hôm nay đừng về ký túc xá nữa, ở lại đây với anh một đêm đi.”

Ninh Dã vừa nói vừa hôn lên vành tai cô, lại còn lơ đãng thổi khí rồi hứa hẹn:

“Anh đảm bảo cái gì cũng không làm.”

“…”

Toàn thân Tô Đào tựa như có dòng điện chạy ngang qua, tê rần, khắp nơi đều trở nên vô cùng nhạy cảm.

Điện thoại vang lên một lúc nữa rồi tự tắt. Ninh Dã vẫn còn ôm Tô Đào hôn nhẹ, cô gái nhỏ run rẩy đến lợi hại thế nhưng hai bàn tay theo bản năng mà đặt trước ngực hắn, ngẩng cổ thừa nhận chứ không hề phản kháng.

Sau đó lại không biết thế nào mà người đàn ông vốn dĩ vẫn luôn dụ hoặc cô cùng nhau trầm luân lại bỗng nhiên thở nhẹ ra rồi ngừng lại. Ninh Dã ngồi thẳng người lên, sau khi bình tĩnh một chút thì lại ôm mặt Tô Đào hôn nhẹ một cái rồi nói:

“Quên đi, để anh đưa em về trường học! Nếu đêm nay để em ở lại đây thì anh không có khả năng cái gì cũng không làm.”

Lúc nói chuyện, hơi thở trên người Ninh Dã còn nóng bỏng hơn so với mọi khi. Tô Đào rõ ràng có thể cảm giác được bên trong đó hàm chứa bản tính độc chiếm mạnh mẽ của người đàn ông. Hai má cô lại nóng lên, sau khi nghe thấy hắn nói vậy thì cũng trực tiếp cam chịu, không nói thêm gì nữa.

-

Lúc về đến ký túc xá, sắc đỏ trên mặt Tô Đào vẫn còn chưa tiêu tán, hơn nữa lúc tâm tình dao động thì đáy mắt cô cũng sẽ xuất hiện một tầng hơi nước. Mấy cô bạn cùng phòng thấy bộ dáng Tô Đào như vậy thì đều ngẩn cả người.

“Đào Đào… Tớ không nhìn lầm chứ? Vẻ mặt này của cậu giống hệt như hoa đào nở trong gió xuân ấy. Tình huống gì đây?”

Người lên tiếng là Mạnh Giai, cô ấy vừa nói vừa đi đến trước mặt Tô Đào cẩn thận quan sát một vòng.

“Được rồi, hôm nay Đào Đào gặp phải chuyện tốt sao?”

Tâm tình Tô Đào dần dần bình ổn lại, nghe Mạnh Giai nói vậy thì cô cong mắt cười tủm tỉm, cặp lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

“Là có chuyện tốt.”

Tô Đào xách túi đi về phía bàn học của mình, mấy cô bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy được trong mắt đối phương chứa đựng vô vàn câu hỏi vì sao.

“Tình huống gì đây? Mấy hôm trước chẳng phải còn ôm chúng ta khóc sao? Sao hôm nay lại bỗng biến thành như vậy? Tâm tình của Đào Đào lên xuống lớn như vậy hả?”

“Hơn nữa cậu nhìn khuôn mặt của cậu ấy kìa, đỏ bừng! Vừa nhìn thấy là biết có chuyện!”

“Chẳng lẽ họ Ninh kia đã trở lại?”

“… Có khả năng lắm!”

Tô Đào hoàn toàn không chú ý đến mấy cô bạn đang thì thầm ở phía sau, vốn dĩ định cất túi xách rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa nhưng tầm mắt lại dừng lại trên lọ kẹo kia.

Bên trong còn dư lại sáu viên, vừa đủ để chia cho mỗi người hai viên. Nghĩ vậy, cô trực tiếp lấy sáu viên kẹo kia ra sau đó xoay người lại chia cho mọi người.

Ba cô bạn đều ngẩn người, bọn họ ai cũng đều nhớ rõ bộ dáng ngày hôm đó của Tô Đào, sau khi uống say thì mở lọ kẹo ra đếm rồi lại khóc nức nở. Bọn họ đều cho rằng đó là thứ vô cùng quan trọng đối với Tô Đào nhưng tình huống hiện tại lại là như thế nào đây?

Đại Linh là người phản ứng lại đầu tiên, cô ấy nhìn hai viên kẹo bạc hà trong tay rồi hỏi:

“Đào Đào, kẹo này... Cậu không ăn sao?”

“Ừ, không ăn, về sau cũng sẽ không ăn nữa.” Tô Đào cười tủm tỉm gật đầu.

-

Lúc Tô Đào ra khỏi nhà vệ sinh thì mọi người đều đang làm việc riêng của mình, không còn tụ lại nữa.

Cô cũng không quấy rầy các cô ấy, vừa lau khô tóc vừa đi về vị trí bàn học của mình. Lúc đến gần thì phát hiện ở vị trí đặt lọ kẹo có nhiều thêm hai quả táo, đỏ rực, trông vừa giòn vừa ngọt.

“Là ai mua vậy?”

Đại Linh cũng đang vừa cầm một quả táo trong tay vừa xem phim Hàn, đầu cũng không hề ngẩng lên, tùy ý cắn một miếng táo rồi lên tiếng đáp lại:

“Trước đó tớ đi siêu thị có mua, vốn dĩ cũng định chia ra ăn…"

Cô ấy nói đến đây thì dường như lại nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Tô Đào cười cười.

"Nhưng mà bây giờ cho cậu, xem như là đáp lễ hai viên kẹo vừa nãy."

Tô Đào nghe xong cũng không nhịn được mà cong môi cười.

Vừa nãy Đại Linh đã đem táo ra khu vực bồn nước chung bên ngoài rửa sạch, bên trên vẫn còn đọng lại một ít bọt nước.

Tô Đào cầm một quả lên cắn một miếng.

“Thế nào? Ngọt lắm đúng không?” Đại Linh lên tiếng hỏi.

Tô Đào cười gật đầu.

Đang ăn được một nửa thì điện thoại của Tô Đào vang lên. Cô cầm lên nhìn thoáng qua, người gọi đến là Ninh Dã.

Không hiểu sao cô có chút chột dạ mà mặt nóng lên, nhìn thoáng qua ba cô bạn cùng phòng một cái rồi cầm điện thoại lén lút đi ra ngoài ban công.

Gió đêm hè nhẹ thổi qua, làn váy ngủ hơi đong đưa, cẳng chân tinh tế trắng nõn hiện ra dưới ánh trăng sáng.

“Alo ạ?” Thanh âm vừa mềm vừa nhẹ, lại còn hàm chứa ý cười.

“Sắp đi ngủ rồi sao?”

“Chưa đâu… Em vừa tắm xong, mọi người vẫn còn đang làm việc riêng của mình, hẳn là phải thêm một lúc nữa mới đi ngủ.”

Trong tay Tô Đào vẫn đang cầm theo quả táo, lúc nói chuyện tầm mắt không tự giác mà đặt ở trên nó.

“Ừ.”

"Đang cầm gì trên tay vậy?” Khoảng hai ba giây sau Ninh Dã lại hỏi.

“Quả táo ạ.”

Tô Đào trả lời theo bản năng, vừa nói xong liền nhận ra có gì đó không thích hợp, ánh mắt quét xuống phía dưới sân.

“Anh còn chưa đi ạ?”

Thân ảnh người đàn ông từ trong chỗ tối chậm rãi bước ra, một tay cầm điện thoại, ngửa đầu nhìn lên hướng Tô Đào rồi cười nói:

“Trở về cũng không có việc gì làm nên mới đứng dưới này hút mấy điếu thuốc.”

“Hút thuốc không tốt……” Tô Đào hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Đây không phải là đang chờ bạn nhỏ nhà anh đến quản hay sao?” Ninh Dã lại càng cười tươi hơn.

Thanh âm hòa cùng với gió đêm, trầm trầm đều đều mang theo chút từ tính mà ngày thường ít thấy.

Lỗ tai Tô Đào dán sát vào điện thoại, khuôn mặt nhỏ lại lặng lẽ đỏ lên.

Thấy cô không nói tiếng nào, hắn cũng không thèm để ý, lại bắt đầu tìm chuyện để hỏi:

“Táo từ đâu mà có vậy?”

“Đại Linh cho em ạ.”

“Ngọt không?”

“Ngọt.”

Ninh Dã ngừng lại một chút, lúc lên tiếng lần nữa lại giống như cố ý trêu chọc:

“Làm sao bây giờ? Anh cũng thèm, cũng muốn ăn.”

“Bây giờ sao?” Tô Đào sửng sốt.

“Ừ, ngay bây giờ.”

Thật ra lời này của Ninh Dã không phải là thật. Hắn chỉ là nhàm chán không có việc gì làm nên muốn trêu chọc bạn nhỏ nhà mình một chút nhưng không ngờ người ở trên ban công do dự khoảng hai giây, xoay người nhìn thoáng vào bên trong phòng rồi sau đó nhỏ giọng nói với hắn:

“Vậy anh chờ em một chút nha.”

“Em muốn xuống dưới này sao?” Lúc này đổi thành Ninh Dã ngây ngẩn cả người.

“Đúng vậy… Không phải anh muốn ăn à? Trên này em vẫn còn một quả chưa ăn.”

Thanh âm nhỏ nhẹ từ trong điện thoại truyền đến, Ninh Dã nghe xong liền bật cười.

“Được rồi, vậy em xuống đi, anh chờ.”

Tô Đào cúp điện thoại, xoay người đi vào bên trong.

Mấy cô bạn vẫn đang làm việc của mình, không ai chú ý đến Tô Đào. Cô vốn định mặc thêm cái áo khoác, cầm theo quả táo rồi lặng lẽ ra cửa nhưng trùng hợp là ngay lúc này Hứa Văn Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Đào Đào, cậu muốn đi ra ngoài à?”

Cô nàng vừa dứt lời thì cả Đại Linh và Mạnh Giai cũng đều ngẩng đầu lên nhìn qua.

Bỗng nhiên trở thành tiêu điểm nên Tô Đào có chút không được tự nhiên. Thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, cô vội vàng nói một câu “dưới lầu có người tìm tớ” rồi sau đó liền chạy ra ngoài.

Trước mặt bạn cùng phòng Tô Đào chưa bao giờ có loại phản ứng khác thường như vậy nên mãi một lúc sau mọi người mới kịp phản ứng lại. Không cần lên tiếng nói gì với nhau, cả ba đều đồng thời đứng dậy rồi chạy ngay ra ngoài ban công quan sát.

Người đàn ông vừa vặn đứng quay lưng với hướng cửa ra vào của ký túc xá, từ trên lầu nhìn xuống vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.

Mãi đến một lúc lâu sau Mạnh Giai mới là người đầu tiên lên tiếng:

“Vừa nãy chúng ta đoán không sai, quả thật là anh Ninh Dã của Đào Đào.”

Một lát sau Đại Linh lại thét lên một tiếng chói tai: “Mẹ nó!”

-

Động tĩnh trên lầu Tô Đào một chút cũng không nhận thấy được. Cô cầm chặt quả táo trong tay, một đường vội vàng chạy nhanh xuống dưới lầu.

Lúc này bên ngoài không có nhiều người lắm, cô còn nhớ rõ vị trí mà Ninh Dã đứng lúc nãy nên vừa ra khỏi cầu thang đã chạy về hướng bên kia.

Nhưng nào ngờ vào giây tiếp theo, cánh tay bỗng nhiên bị một người từ trong chỗ tối bắt lấy, hắn dùng sức kéo một cái, cả người cô đều lảo đảo nghiêng qua.

Sau đó Tô Đào trực tiếp bị đè vào trên tường, thân mình hắn hơi khom, đè ở trước người cô. Là tư thế khiến cô không thể phản kháng. Giây tiếp theo, môi nhỏ cũng bị hắn hung hăng mà chặn lại.

Toàn thân Ninh Dã dán chặt lên người cô, nhiệt độ nơi lồng ngực nóng như lửa, bức tường phía sau lưng lại lành lạnh.

Tô Đào bị kẹp ở giữa, trước sau băng hỏa đối lập, bị hôn đến mức đầu óc choáng váng. Cánh tay người đàn ông đặt bên eo cô giống như xiềng xích, chặt chẽ đem cô khóa chặt trước người.

Khí lực của Tô Đào rất nhanh đã bị rút cạn, mãi đến lúc đó Ninh Dã mới thở hồng hộc mà tạm thời buông tha. Chân cô gái nhỏ mềm nhũn, suýt chút nữa là đứng không vững.

Đôi môi hắn mang theo hơi thở cực nóng vẫn còn lưu luyến bên cần cổ cô.

“Người lớn không dạy qua cho em sao? Vào buổi tối bé gái không thể ra cửa một mình.”

Thanh âm trầm khàn của hắn lại tiếp tục vang lên, bên trong hàm chứa ý cười, cũng mang theo một chút không đứng đắn.

“Sẽ gặp phải người xấu đó.”

_