Đào Đào Ô Long

Chương 66: Gặp lại




Thời gian ba năm, nói ngắn cũng không ngắn mà dài cũng không dài.

Tô Đào sau khi quay lại thành phố S liền vùi mình vào chuyện học tập.

Vốn dĩ ban đầu mấy cô bạn cùng phòng cũng không quá để ý nhưng sau đó thấy Tô Đào mỗi ngày đều vội vàng bận rộn như con quay, hầu như không có thời gian nhàn rỗi nên mọi người bắt đầu nhận thấy có gì đó không thích hợp.

Có mấy lần bọn họ hỏi bóng hỏi gió Tô Đào xem có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không nhưng lần nào Tô Đào cũng chỉ cười đáp không có việc gì.

Bọn họ cũng ngầm thảo luận qua liệu nguyên nhân có phải là do Ninh Dã hay không, thậm chí có một lần còn cố ý chuốc say Tô Đào, muốn hỏi một chút xem rốt cuộc là làm sao vậy, liệu có phải là vị họ Ninh kia sau khi theo đuổi được Tô Đào thì đã làm ra chuyện gì không hay rồi hay không?

Lúc ấy Tô Đào say khướt, không khóc cũng không nháo, nghe mấy cô bạn cùng phòng hỏi như vậy thì chỉ lắc đầu đáp lại:

"Không có, không phải chia tay, không có chia tay..."

Mấy cô bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không sai biệt lắm đều hiểu rõ, sau lần đó bọn họ cũng không hỏi thêm gì nữa.

-

Gần đến thời điểm tốt nghiệp Tô Đào lại càng trở nên bận rộn.

Cô đến thực tập tại một công ty game nổi danh ở thành phố S. Đi làm từ thứ hai đến thứ sáu, hai ngày cuối tuần cũng không hề nhàn rỗi, một bên được nhà trường chọn trở thành đại biểu sinh viên tốt nghiệp ưu tú, muốn cô lên đài diễn thuyết vào ngày tốt nghiệp, một bên lại đáp ứng hỗ trợ hội sinh viên tổ chức buổi vũ hội tốt nghiệp.

Vì chuyện này mà Đại Linh mỗi lần không có việc gì liền ở bên tai Tô Đào lẩm bẩm lầm bầm.

"Tớ nói này Đào Đào à, cậu như vậy là quá tốt tính rồi đó. Hội sinh viên bên kia mới nói với cậu vài câu hay ho là cậu liền thay thế bọn họ đi làm việc! Chúng ta đều sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, cậu mỗi ngày còn vội vàng bận rộn như con quay, để tớ xem mấy ngày nữa cha cậu đến, thấy cậu lại gầy đi một vòng như vậy thì cậu làm sao bây giờ!"

Lúc Đại Linh nói chuyện thì Tô Đào vừa mới đội nắng quay về phòng ngủ.

Tháng sáu, thời tiết ở thành phố S mỗi ngày đều nắng nóng hơn ba mươi độ, từ bên ngoài đi một vòng trở về đều phải đi tắm rửa một chút thì mới có thể thoải mái được.

Tô Đào vừa tìm quần áo chuẩn bị đi tắm vừa nghe Đại Linh nói chuyện, cười đáp lại:

"Không sao, tớ vẫn có thời gian mà. Hội sinh viên bên kia phần lớn mọi người tớ đều có quen biết, bọn họ đã nói với tớ như thế, tớ không đi cũng không tốt lắm."

Đại Linh bĩu môi, thấy Tô Đào đã vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm rửa thì mới chạy đến trước mặt Mạnh Giai và Hứa Văn Tĩnh nói khẽ:

"Tớ vốn cho rằng sắp tốt nghiệp thì quả đào mềm của chúng ta có thể rảnh rỗi được một chút, kết quả vẫn là vội vàng bận rộn như cũ."

Mạnh Giai đang vội làm luận văn tốt nghiệp, nghe thấy Đại Linh nói vậy cũng hạ giọng mà đáp:

"Đừng có nằm mơ, không phải trước đó tớ đã nói rồi sao? Đào Đào chính là muốn ngoại trừ thời gian ngủ ra thì tất cả những khoảng thời gian còn lại đều làm cho chính mình bận rộn, cậu ấy sao có thể để cho mình nhàn rỗi được."

"Bữa sáng hôm nay Đào Đào còn chưa kịp ăn đã đi rồi, cũng không biết vừa nãy trước khi quay về đã ăn cơm trưa hay chưa..." Hứa Văn Tĩnh có chút lo lắng nhìn về hướng nhà vệ sinh.

Đại Linh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vỗ bàn một cái mà nói:

"Buổi tối chúng ta đi ăn thịt đi! Dẫn Đào Đào đi bồi bổ! Tớ nhớ lần trước tớ có quay trúng phiếu ưu đãi của một cửa hàng thịt nướng, giá trị 188 tệ!"

Đại Linh luôn luôn hấp tấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì liền phải làm cho bằng được.

Sau khi Tô Đào tắm xong đi ra thì ba cô bạn cùng phòng đã bắt đầu bàn bạc xem nên ăn phần ăn nào rồi.

Mạnh Giai thấy Tô Đào ra tới liền nhanh chóng cười nói:

"Đào Đào, buổi tối chúng ta đi ăn thịt nha! Đại Linh mời khách! Cậu ấy bảo phải bồi bổ cho cậu!"

"Đừng lãng phí tiền. Tớ thật sự không có việc gì, cũng không gầy như vậy, các cậu đừng quá lo lắng." Tô Đào có chút bất đắc dĩ.

"Cái gì mà không gầy chứ!"

Đại Linh giơ tay nhéo nhéo gương mặt của Tô Đào một chút rồi tiếp tục nói:

"Cặp má bụ bẫm ngày xưa đã mất rồi, cằm cũng đã nhọn thành như vậy... Chú Tô từng bảo bốn người chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau, đến hiện tại cậu chăm cho chúng tớ rất tốt nhưng cậu lại ốm thành như vậy. Chú thấy cậu như vậy thì nhất định sẽ rất đau lòng đó!"

Tô Đào còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Đại Linh che kín miệng, giành nói trước:

"Được rồi, buổi tối nhất định phải đi ra ngoài cải thiện bữa ăn! Tớ lớn nhất phòng này, mọi người phải nghe theo tớ!"

Tô Đào bất đắc dĩ mà nhìn cô bạn trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Sau đó mọi người ai làm việc nấy cả buổi chiều. Qua khoảng sáu, bảy giờ tối, nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống một chút, dường như mấy cô bạn cùng phòng sợ Tô Đào sẽ đổi ý nên liền lôi kéo cô ra cửa.

"Ba người bọn tớ đã quyết định sẽ chọn một phần thịt ướp gia vị rồi, đến tiệm cậu lại chọn thêm một phần mà mình thích đi nha..."

Tô Đào biết chắc sẽ không từ chối được nên cũng không khách khí nữa, cong môi cười nói với Đại Linh:

"Được rồi, cảm ơn mẹ Linh nha."

Tô Đào vừa dứt lời thì phía trước cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:

"Tô học tỷ."

Bốn cô gái đều nhìn sang, phát hiện người vừa lên tiếng kia chính là giáo thảo năm nhất của khoa thể dục.

Cậu thanh niên vóc dáng cao lớn, một thân áo thun trắng quần đen, ngũ quan vô cùng tinh xảo, dù tóc đã cắt ngắn ba tấc nhưng cũng khó che đậy được khí chất.

Mạnh Giai ở bên cạnh tấm tắc hai tiếng, quay qua nhỏ giọng với Đại Linh và Hứa Văn Tĩnh:

"Đứa nhỏ này thật đúng là vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, đây đã là lần thứ mấy rồi? Sao vẫn chưa chịu buông tay chứ?"

"Thanh niên trẻ tuổi mà, có tính kiên trì dẻo dai." Đại Linh nói.

Hứa Văn Tĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Nhưng kiên trì thì được gì chứ. Đào Đào vẫn luôn nói với bên ngoài là mình đã có bạn trai mà, vị học trưởng Trì Huy kia nỗ lực đến tận lúc tốt nghiệp cũng không được gì..."

"Được rồi được rồi, chúng ta đi trước thôi, để Đào Đào tự mình xử lý đi."

Đại Linh nói xong liền khều tay Tô Đào, nói:

"Chúng tớ ra cổng trường chờ cậu, cậu nói xong thì ra đó nha."

Tô Đào chần chờ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Cậu chàng năm nhất thấy mấy cô bạn cùng phòng của Tô Đào đi rồi nên liền cười cười chủ động đi về phía trước.

"Học tỷ, nghe nói chị muốn giúp hội sinh viên bên kia tổ chức vũ hội tốt nghiệp? Trước đó bọn họ cũng đến tìm em, vốn dĩ em không quá có hứng thú tham gia nhưng nghe nói chị cũng đi nên em sẽ qua hỗ trợ! Nếu có việc gì nặng nhọc hay dơ bẩn thì chị cứ bảo với em là được!"

"Không cần phải giúp gì cho tôi đâu. Nếu cậu muốn tham gia vào việc tổ chức vũ hội thì cứ tìm đến người phụ trách bên hội sinh viên." Tô Đào nhíu mày đáp lại.

Dừng một chút, cô lại lạnh mặt hỏi:

"Còn chuyện gì khác không? Nếu không có thì tôi đi trước đây."

Dường như sợ Tô Đào thật sự cứ như vậy mà rời đi nên cậu thanh niên vội vươn tay qua muốn giữ cổ tay cô lại nhưng Tô Đào phản ứng rất nhanh, trực tiếp nghiêng người tránh đi.

Tay cậu thanh niên khựng lại giữa không trung, bầu không khí có chút xấu hổ nhưng dường như cậu ta cũng không thèm để ý, vẫn cười với Tô Đào rồi nói:

"Học tỷ, tuần sau có một bộ phim điện ảnh khá có tiếng sẽ khởi chiếu, em mua vé rồi chúng ta cùng nhau đi xem có được không?"

"Không cần đâu, tôi không thích xem phim điện ảnh." Tô Đào lắc đầu cự tuyệt.

Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu:

"Cậu đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Tôi đã nói rất nhiều lần là tôi có bạn trai rồi, tôi sẽ không cùng với người khác phái đơn độc đi ra ngoài."

"Học tỷ, chị đừng gạt em nữa. Em đã hỏi thăm qua rồi, mấy năm nay chị vẫn luôn độc lai độc vãng, nhiều nhất chính là cùng bạn cùng phòng đi ra ngoài. Nếu chị thật sự có bạn trai thì sao anh ta một lần cũng không đến tìm chị chứ?" Cậu thanh niên bày ra vẻ mặt không tin.

Nói xong câu ta lại nhỏ giọng lẩm bẩm thêm một câu:

"Dù sao thì em cũng sẽ không tin là chị đã có bạn trai, hiện tại dù chị vẫn luôn từ chối em thì cũng không sao, em sẽ không từ bỏ đâu!"

-

Lúc mấy cô gái đi ăn, giữa chừng Đại Linh có gắp đồ ăn cho Tô Đào nhưng không cẩn thận lại làm rớt lên người cô, áo thun trắng bị nhiễm một mảng bẩn không lớn không nhỏ nhưng lại ở vị trí rất dễ thấy được.

Vốn dĩ mọi người định ăn xong sẽ cùng nhau đi siêu thị nhưng bởi vì chuyện này mà Tô Đào đành phải tạm biệt mọi người rồi một mình quay về kí túc xá trước.

Sau khi trở về, cô thay đồ bẩn ra để tắm rửa rồi lại giặt đồ. Làm xong hết mọi việc mà mấy cô bạn cùng phòng vẫn chưa trở về, Tô Đào vừa xoa tóc vừa đi đến góc bàn học của mình, chuẩn bị bật đèn ngồi chỉnh sửa lại bài diễn thuyết một chút.

Ba năm nay hầu như Tô Đào không cắt tóc, ban ngày cô vẫn luôn búi gọn lên nên nhìn không có gì thay đổi nhưng sau khi tắm xong xõa tóc ra thì có thể thấy được một đầu tóc đen nhánh đã dài đến eo.

Đi đến chỗ bàn học, vốn định trực tiếp ngồi xuống nhưng ánh mắt lơ đãng lại nhìn đến hũ kẹo để trên bàn, động tác lau tóc liền khựng lại.

Bên trong hũ tất cả đều là kẹo bạc hà, nhãn hiệu nước ngoài, giấy gói kẹo màu xanh biển. Bên cạnh hũ kẹo là một chiếc hộp không lớn không nhỏ, bên trên có họa tiết hoạt hình.

Cô gái nhỏ đứng ở chỗ đó, tầm mắt dừng lại trên hũ kẹo một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ lấy một viên kẹo từ trong hũ ra, mở giấy gói bỏ kẹo vào miệng rồi lại thuận tay bỏ giấy gói vào chiếc hộp bên cạnh.

-

Ngày hôm sau là thứ hai, thời hạn thực tập của Tô Đào ở công ty game kia vẫn còn nên buổi sáng cô phải rời giường sớm để chuẩn bị đi làm.

Mấy cô bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ nên lúc chuẩn bị đồ Tô Đào làm rất cẩn thận. Trước khi rời khỏi phòng còn cố ý đến căn tin trong trường mua ba phần ăn sáng đem về, để lại lời nhắn bảo mọi người rời giường nhớ ăn sáng rồi mới rời đi.

Lúc Tô Đào đến công ty, đồng nghiệp xung quanh hầu như đều đã đến, cô chào hỏi với mọi người, mơ hồ còn có chút tiếc nuối.

Ngồi bên cạnh Tô Đào là một chị gái thuộc tổ tạo hình mỹ thuật. Thấy Tô Đào đến thì liền trượt ghế qua chỗ Tô Đào, vỗ vai cô một cái rồi nói:

"Đào Đào, đến văn phòng của chủ biên một chuyến đi, hình như ông ấy có chuyện muốn tìm em."

Tô Đào có chút ngoài ý muốn mà nhìn chị ấy, nhỏ giọng hỏi:

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Chị ấy bĩu môi, lắc đầu nói:

"Ông ấy không nói với bọn chị. Nhưng vừa nãy mọi người có suy đoán, hẳn là còn muốn khuyên em sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại công ty làm việc. Em mau qua bên đó xem sao đi, trở về lại nói."

Tô Đào nghe vậy thì gật đầu, đơn giản chỉnh sửa lại một chút quần áo của mình rồi đứng dậy đi về phía văn phòng của chủ biên bên kia.

Sau khi Tô Đào rời đi thì mọi người trong văn phòng bắt đầu tụm lại nhỏ giọng bàn tán với nhau.

"Ây da, cô gái nhỏ quả thật là rất lợi hại. Tuy rằng hiện tại chỉ là một trợ lý nhỏ nhưng xem bộ dáng kia của chủ biên thì hẳn là sau khi em ấy được chuyển lên chính thức thì sẽ để cho em ấy trực tiếp tham gia vào hạng mục."

"Đúng vậy đó, nhưng chị nói xem vì sao đứa nhỏ này nhất định phải về nhà bên kia nhỉ? Công ty chúng ta ở trong ngành này hẳn là cũng không tồi, con bé lại được lão đại coi trọng như vậy, nếu cứ rời đi như vậy thì quá đáng tiếc."

Chị gái tổ tạo hình mỹ thuật vừa mới cùng Tô Đào nói chuyện cũng than thở:

"Thật ra tôi cũng đã khuyên con bé rất nhiều lần nhưng con bé vẫn luôn nghe không vào. Được rồi, nhìn xem lần này chủ biên nói chuyện có tác dụng gì hay không! Nếu như Đào Đào vẫn không muốn ở lại vậy thì đêm nay chúng ta liền tổ chức một buổi liên hoan đi?

Tôi nghe nói hôm nay sẽ có ông chủ của một công ty lớn ở Bắc Thành bên kia đến đây để nói chuyện hợp tác với công ty chúng ta, mấy ngày nữa nhất định là sẽ bận rộn. Thời hạn thực tập của con bé là đến thứ sáu tuần này, nói thế nào thì con bé cũng đã làm đồng nghiệp của chúng ta hai, ba tháng rồi, trước khi con bé rời đi thì chúng ta phải cùng nhau ăn một bữa thật náo nhiệt chứ!"

"Đúng đúng! Nhanh chóng sắp xếp chuyện này đi!"

-

Lúc mọi người đang náo nhiệt nói chuyện phiếm với nhau thì Tô Đào cũng đã lên lầu gõ cửa phòng của chủ biên.

Bên trong truyền ra tiếng "mời vào", Tô Đào cũng theo đó mà đẩy cửa tiến vào.

Giống hệt với những gì mà chị gái tổ tạo hình mỹ thuật suy đoán, chủ biên lần này gọi cô lên đây đúng thật là muốn cùng cô tâm sự một chút chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp được chuyển lên công tác chính thức.

"Tô Đào à, ta và mọi người ở đây đều nhìn ra được năng lực của cháu, ta vẫn luôn thích người có tài nên cũng không giả khách khí với cháu làm gì. Ta hỏi lại cháu lần cuối cùng, cháu xác định sau khi kỳ thực tập kết thúc sẽ không ở lại công ty nữa sao?"

Cô gái nhỏ gật đầu lễ phép đáp lại:

"Trong khoảng thời gian này cháu ở công ty đã học hỏi được rất nhiều thứ, mọi người vẫn luôn chiếu cố cho cháu nên cháu vẫn luôn rất cảm kích. Nhưng sau khi tốt nghiệp cháu muốn quay về nhà, quả thật là không có biện pháp để tiếp tục ở lại công ty."

Chủ biên có chút đau đầu, lần trước sau lần đầu tìm cô gái nhỏ nói chuyện thì ông ấy cũng đã kêu người mang tư liệu của Tô Đào đến để xem qua.

Ông ấy vốn tưởng nhà của Tô Đào là ở một thành phố nhỏ nào đó không nổi danh, nếu vậy thì ông ấy sẽ có thể đưa ra nhiều lý do để khuyên cô ở lại. Dù sao thì công ty của bọn họ trong ngành này tuy rằng không tính là số một số hai nhưng chắc chắn là nằm trong top 10. Chuyên ngành của cô gái nhỏ lại là máy tính, ở thành phố nhỏ sẽ có rất ít công ty làm về lĩnh vực này, tài nguyên lại càng thiếu.

Nhưng mà không ngờ Tô Đào lại là người ở Bắc Thành. Ở thành phố bên đó xí nghiệp internet vô cùng nhiều, công ty sản xuất trò chơi chỗ nào cũng có, thậm chí hiện tại nhân tài kiệt xuất trong ngành này chính là Ninh thị cũng là ở Bắc Thành bên kia.

Nghĩ đến đây chủ biên lại than thở:

"Những gì nên nói ta cũng đã nói rất nhiều lần rồi, nếu cháu vẫn kiên quyết như vậy thì ta đây cũng không còn biện pháp nào khác. Ta sẽ gọi bộ phận nhân sự tuyển người thay thế vị trí của cháu, mấy ngày tiếp theo cháu hãy chuẩn bị bàn giao công việc đi."

Tô Đào lễ phép gật đầu đáp một tiếng "vâng".

Lúc cô quay về khu vực làm việc, chị gái tổ tạo hình mỹ thuật lên tiếng hỏi trước:

"Thế nào thế nào? Chị đoán có đúng không? Là muốn giữ em ở lại đúng chứ?"

Tô Đào cười cười, gật đầu.

Thấy biểu tình của Tô Đào như vậy, chị gái lại đoán tiếp:

"Sau đó em lại tiếp tục từ chối?"

"Vâng, khả năng là mấy ngày sắp tới sẽ có người mới đến tiếp nhận công việc của em."

"Haiz, em cũng quá cố chấp rồi, cũng không biết ở thành phố bên kia có gì mà nhất định phải trở về nữa!"

Chị ấy thấy ván đã đóng thành thuyền, không có gì thay đổi được nữa nên mới nói:

"Vậy thì buổi tối cùng bọn chị đi ăn đi, em đã đến làm được vài tháng rồi mà chúng ta vẫn còn chưa cùng đi ăn lần nào. Lần này em nhất định phải đi, sau khi tan tầm chúng ta sẽ tụ họp lại, coi như là buổi tiệc chia tay em."

Thật ra Tô Đào cũng đã nghĩ tới việc sẽ mời mọi người cùng đi ăn cơm. Từ khi vào làm đến nay mọi người đều không hề xa lánh hay làm khó dễ gì với cô, ai cũng thân thiện giúp đỡ cô rất nhiều. Vì vậy nên lúc này nghe chị ấy nói vậy thì Tô Đào cũng không hề do dự gì mà liền đáp ứng. Cô cũng âm thầm lên kế hoạch ở trong lòng, chờ tới lúc đến nhà hàng thì cô nhất định phải tìm một cơ hội đi ra ngoài để thanh toán tiền bữa ăn trước.

Chạng vạng tối cũng đã đến giờ tan tầm, mọi người sôi nổi cùng nhau rời vị trí làm việc rồi tiến về phía thang máy.

Tô Đào được mọi người vây quanh ở giữa, liên tiếp nhận được câu hỏi muốn ăn thịt nướng hay là muốn ăn lẩu.

Nhóm người ở bên trong thang máy thảo luận náo nhiệt một lúc lâu, cuối cùng thang máy kêu "đinh" một tiếng, vững vàng ngừng ở lầu một. Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Bên ngoài thang máy, chủ biên đang đứng bên cạnh sếp tổng của công ty, hai người đang cùng trò chuyện với một người đàn ông, phía sau bọn họ còn đi theo không ít người.

Bên trong thang máy mọi người đều cẩn thận đưa mắt nhìn nhau, Tô Đào vốn vẫn luôn nghiêng đầu trò chuyện với người bên cạnh, lúc này thấy mọi người bỗng nhiên im lặng nên cô cũng chậm rãi quay đầu nhìn ra bên ngoài thang máy.

Kết quả là giây tiếp theo, ánh mắt cô lập tức dừng lại trên một người...

Mấy năm không gặp, giờ phút này người đàn ông kia đứng cách cô không đến hai mét, hắn đang nghiêng đầu, đường cong sườn mặt càng thêm rõ ràng.

Hắn nhìn gầy hơn rất nhiều so với trước kia, bộ dáng lười nhác không chút để ý thường thấy trên mặt đã không còn mà thay vào đó là thần sắc bình tĩnh nghiêm túc.

Lúc này sếp tổng thấy cửa thang máy đã mở nhưng người bên trong lại đều không có ý tứ rời khỏi nên nhất thời nhíu mày.

"Nghĩ cái gì đó? Đều nhanh đi ra cho tôi!"

Sau khi nói xong ông ấy lại khách khí mà quay qua nói với người đàn ông bên cạnh:

"Ninh tổng, chúng ta lên lầu rồi lại tiếp tục trò chuyện."

Người đàn ông vốn đang nhàn nhạt rũ mắt nghe thấy vậy mới chậm rãi quay đầu, khi tầm mắt quét đến trong thang máy thì thần sắc nơi đáy mắt lập tức thay đổi.

Xung quanh một mảnh ồn ào, cô gái nhỏ an tĩnh mà đứng ở chỗ đó, giống như đã qua vô số lần như vậy, ngẩng đầu... Cùng hắn xa xa nhìn nhau.

_