Đào Đào Ô Long

Chương 57: Người anh này là ai?




Tô Đào mới chỉ bật đèn ngủ trong phòng dành cho khách, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống trên đỉnh đầu, không nhìn rõ được biểu tình trên mặt hai người.

Cô bị hắn kéo đến gần, trước chóp mũi là hương rượu nhàn nhạt cùng với hơi thở ấm áp của hắn. 

Sau khi nói xong câu kia, hắn híp đôi mắt say lờ đờ lại, cười một cái rồi lại kéo cô gái nhỏ đến gần hơn. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hắn nhẹ nhàng cọ cọ một chút rồi giây tiếp theo liền chậm rãi hôn lên môi cô.

Tô Đào sửng sốt, phản ứng đầu tiên là giãy giụa theo bản năng nhưng lúc này người đàn ông còn cường ngạnh hơn so với ngày thường. Hắn đưa một tay ôm lấy hông cô, bàn tay cực nóng dán sát bên eo, không để cho cô có một chút cơ hội phản kháng nào.

So với nụ hôn mà Tô Đào chủ động ở sân bay thì không hề giống nhau, nụ hôn của hắn sâu hơn nhưng vẫn rất ôn nhu, như là để cho cô thích ứng từ từ. Một lúc lâu sau, thấy cô gái nhỏ chậm rãi xụi lơ trong lòng ngực mình thì tiết tấu của hắn bỗng nhiên thay đổi, nhanh hơn, mạnh hơn.

Hắn từ từ nhắm hai mắt lại rồi ôm cô gái nhỏ trở mình, đem cô chặt chẽ đè lại dưới thân. Tô Đào bị hắn hôn đến mức hô hấp có chút không thông thuận, lúc thấy cô thật sự chịu không nổi nữa thì hắn mới chậm rãi thả cô ra.

Sau khi hai người tách ra, sắc môi người đàn ông đỏ hơn vừa nãy không ít, men say nơi đáy mắt dường như cũng dần nóng lên.

“Bạn nhỏ à, hình như anh trúng độc mất rồi.”

“...” 

Tô Đào vốn dĩ còn đang mơ mơ hồ hồ, bỗng nhiên nghe thấy hắn nói vậy nên cũng dần dần tỉnh táo lại. Cô đẩy đẩy hắn, chịu đựng hai má đang nóng bừng lên, nói:

“Đừng náo loạn nữa, đã khuya lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

Ninh Dã căn bản không để ý tới lời cô nói, hô hấp thô nặng hướng về phía cổ cô, cuối cùng hắn vùi cả khuôn mặt vào đó.

“Nhất định là em đã ra tay hạ độc với anh, nếu không thì vì sao anh lại thích em như vậy chứ.”

Hắn vừa nói vừa cọ cọ, môi mỏng giống như mang theo một tầng điện lưu dán lên làn da trên cổ cô.

“Bạn nhỏ à, anh rất thích em đó.”

-

Ngày hôm sau Tô Đào bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ.

Thật ra ở Bắc Thành có rất nhiều khu vực đã bị cấm đốt pháo nhưng khu phố cũ bên này có tương đối nhiều hộ gia đình lớn tuổi. Tuổi lớn, nhiều ít đều có chút mê tín. Bọn họ đều tin vào truyền thống từ thời xa xưa, nếu ngày đầu tiên trong năm mới mà đốt pháo thì sẽ đuổi được vận đen trong suốt cả năm.

Tối hôm qua Tô Đào đi ngủ muộn, bây giờ mới sáng sớm lại bị tiếng pháo đánh thức nên mơ mơ màng màng ôm chăn vùi người ở trên giường một lúc lâu. Sau đó dường như cô mơ hồ nghe được thanh âm nói chuyện phiếm của hai người đàn ông ở bên ngoài phòng khách nên trong nháy mắt phản ứng lại, không để ý gì nhiều liền xốc chăn lên, bước xuống giường rồi chạy ra bên ngoài.

Lúc cô gái nhỏ đẩy cửa phòng chạy ra thì thấy hai người đàn ông đang ngồi chơi cờ với nhau trong phòng khách.

Tô Quốc Vĩ ít khi tìm được bạn chơi cờ cùng với mình, lâu lắm rồi mới gặp được người có thể ngồi chơi với ông mấy ván nên lúc này đang vô cùng vui vẻ.

“Tiểu Ninh à, tài nghệ đánh cờ này của cháu đúng thật là không tồi.”

Ninh Dã ngồi đưa lưng về phía Tô Đào, trên người vẫn còn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, thân mình hơi khom về phía trước, đầu ngón tay trắng nõn sạch sẽ đang cầm một quân cờ màu đen. Sau khi nghe Tô Quốc Vĩ nói xong, hắn cười đáp lại:

“Vậy cũng không bằng được chú ạ, ván này dường như chú lại là người thắng rồi.”

Vốn dĩ Tô Đào còn có chút lo lắng nhưng bây giờ thấy hai người bọn họ hài hòa như vậy nên lại cảm thấy chính bản thân mình khẩn trương hơi quá.

Tô Quốc Vĩ được Ninh Dã khen như vậy nên cười đến nỗi không khép miệng được, lúc nghe thấy phía bên kia có động tĩnh ông ấy cũng ngẩng đầu nhìn sang một cái.

“Đào Đào tỉnh rồi sao? Con đi rửa mặt trước đi, chờ lát nữa cha đi làm bữa sáng cho hai đứa, con…”

Tô Quốc Vĩ nói được một nửa, khi ánh mắt vô tình nhìn xuống phía dưới thì không khỏi nhíu mày một cái.

“Sao dép còn chưa mang đã chạy ra đây như vậy, mau vào phòng mang dép vào đi.”

Lúc này Ninh Dã cũng đã quay người lại, ánh mắt nhìn từ dưới bàn chân trắng nõn của cô nhìn lên, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mặt cô, hai người bốn mắt chạm nhau.

Lúc hắn nhìn cô, trên khuôn mặt vẫn là biểu tình lười biếng nhưng hàm chứa ý cười.

Không biết sao lại thế này, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của hắn, trong nháy mắt Tô Đào liền nghĩ tới chuyện phát sinh vào tối hôm qua nên hai má lại bắt đầu nóng lên.

Cô trốn tránh ánh mắt của hắn, hướng về phía Tô Quốc Vĩ  đáp “vâng” một tiếng rồi lần nữa hoang mang rối loạn mà xoay người chạy về phòng của mình.

Trong phòng khách hai người đàn ông lại tiếp tục nói chuyện với nhau, Tô Quốc Vĩ có chút bất đắc dĩ lên tiếng:

“Con bé có lúc thì đặc biệt ổn trọng nhưng có đôi lúc lại giống như một đứa bé vẫn chưa lớn lên… ”

Ninh Dã cầm lấy một quân cờ đặt lên bàn cờ, ý cười trên mặt càng thêm đậm, nói:

“Như vậy cũng khá tốt.”

Sau đó Tô Quốc Vĩ đi vào phòng bếp làm bữa sáng, Ninh Dã cũng không tiếp tục ngồi đợi ở phòng khách nữa. Hắn chậm rãi đi đến phòng của cô gái nhỏ, gõ cửa hai tiếng, sau lại phát hiện cửa phòng không khóa nên liền đẩy cửa bước vào.

Tô Đào còn đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, chăn trên giường hơi xốc xếch, trên bàn sách có một ít sách cùng với vài món đồ trang trí nho nhỏ, nhìn qua một vòng đều là trắng trắng hồng hồng, vừa nhìn liền biết là đồ vật của mấy cô bé. 

Ninh Dã đến gần, thuận tay cầm lấy một cuốn sổ trên bàn mở ra xem. Chữ viết bên trong vô cùng non nớt, dường như đây là do Tô Đào viết khi còn nhỏ. Hắn cảm thấy hứng thú, xoay người lại dựa vào bàn sách rồi lật từng trang bắt đầu đọc. 

【Cô giáo nói hôm nay về nhà phải giúp người lớn rửa chén, nhưng mà mình làm không tốt lắm, vỡ mất hai cái.】

【Hôm nay cha lại tăng ca không về nhà, nhớ cha quá, nhưng mà cô giáo nói đứa trẻ ngoan thì không thể tùy hứng. Mình phải làm một đứa trẻ ngoan nên không thể khóc được.】

【Mẹ ở nước ngoài gửi quà về cho mình! Thật là vui vẻ!】

Ninh Dã đọc từng trang từng trang, con ngươi rũ xuống, thỉnh thoảng đọc được mấy điều thú vị hắn còn nhịn không được mà cong khóe môi lên cười.

Đại khái lật đến khoảng giữa cuốn sổ, ghi chép trong nhật ký hằng ngày của cô gái nhỏ bỗng nhiên thay đổi.

【Hôm nay ở rạp chiếu phim gặp phải hỏa hoạn, rất nguy hiểm, cũng rất đáng sợ nhưng mà may mắn là có một anh trai cứu mình ra ngoài.】

【Cha đã dạy được giúp đỡ thì phải báo đáp lại, không biết khi nào mình mới có thể gặp lại anh ấy đây? Mình đã tích góp rất nhiều tiền tiêu vặt, mình muốn mua toàn bộ những món đồ tốt nhất trên thế giới rồi đưa cho anh ấy, báo ân!】

Ninh Dã nhìn đến đây thì hơi nhíu mày lại, tiếp tục lật về phía sau, phát hiện hơn phân nửa phía sau đều là viết về người kia.

Vừa vặn lúc này Tô Đào từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Ninh Dã đang đứng trong phòng mình nên cô hơi bất ngờ.

Hắn thấy cô ra tới, lười nhác giơ cuốn sổ trong tay lên hỏi:

“Người anh này là ai? Vẫn còn liên hệ sao?”

Tô Đào không kịp phản ứng, cuốn sổ kia là mấy ngày trước đó cô thu dọn mấy món đồ cũ rồi tìm ra được, cô chỉ lật đọc vài trang đầu rồi gấp lại. Mấy trang đầu chỉ là nhật ký bình thường nên lúc này Ninh Dã hỏi vậy cô hoàn toàn không hiểu gì.

Cô đi đến gần hắn rồi hỏi:

“Anh gì ạ?”

Hắn đọc lên mấy chữ mà khi còn nhỏ cô viết trong nhật ký:

“Cha đã dạy được giúp đỡ thì phải báo đáp lại, không biết khi nào mình mới có thể gặp lại anh ấy đây? Mình đã tích góp rất nhiều tiền tiêu vặt, mình muốn mua toàn bộ những món đồ tốt nhất trên thế giới rồi đưa cho anh ấy.”

Đọc xong lại ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt có chút nhàn nhạt, hỏi:

“Tiền tiêu vặt thật sự đều đã đưa hết cho người đàn ông khác rồi?”

Tô Đào lúc này mới hiểu ra, theo bản năng muốn đoạt lấy cuốn sổ trong tay hắn nhưng hắn không cho cô cơ hội đó, tay cầm cuốn sổ giơ cao lên trên đầu.

Cô gái nhỏ ngước mặt lên nhìn hắn, thanh âm mềm mại mang theo chút sốt ruột.

“Trả lại cho em.”

Bộ dáng này của cô ở trong mắt Ninh Dã chính là biểu hiện của chột dạ, hắn chậm rì rì lên tiếng:

“A…Xem ra người anh này ở trong lòng bạn nhỏ nhà anh phân lượng cũng rất nặng nhỉ…”

“...”

“Hôm nào hẹn thời gian đi, anh muốn gặp hắn ta.”

Người đàn ông rũ mắt nhàn nhạt nhìn cô rồi lại tiếp tục nói:

“Anh muốn nhìn xem ân nhân của bạn nhỏ nhà mình rốt cuộc là dáng dấp trông như thế nào.”

Tô Đào nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì trong lòng cũng có chút khó chịu, cô cũng không định đoạt lấy cuốn sổ nữa, im lặng một chút, vừa mở miệng nói:

“Thật ra…”

“Đào Đào! Tiểu Ninh! Ra ăn sáng!”

Tô Quốc Vĩ từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, thấy hai đứa nhỏ đều đang đứng bên cạnh bàn nên cũng không quá để ý.

“Nhanh lên nhanh lên, ra ăn thôi!” Ông cười cười vẫy tay với hai người.

Cuộc đối thoại đã bị đánh gãy như vậy, hai người ai cũng không nói tiếp nữa.

-

Dưới sự thúc giục của Tô Quốc Vĩ, hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài ăn sáng trước đã.

Bữa sáng Tô Quốc Vĩ làm không ít món, tuy hương vị rất bình thường nhưng Ninh Dã lại ăn rất ngon lành.

Sau khi ăn xong, Tô Quốc Vĩ lấy ra hai bao lì xì, một bao đưa cho Tô Đào, bao còn lại đưa cho Ninh Dã.

Ninh Dã hơi ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cự tuyệt:

“Chú, cái này không được đâu, cháu…”

“Không được cự tuyệt! Người lớn đã cho thì nhất định phải cầm lấy, cự tuyệt là không may mắn!” Tô Quốc Vĩ vừa nói vừa đem bao lì xì nhét vào trong tay Ninh Dã.

Ninh Dã có chút bất đắc dĩ, lúc còn đang do dự thì cảm giác được ống tay áo như là bị người khác giật nhẹ hai cái

Nhìn thoáng qua bên cạnh thì phát hiện cô gái nhỏ đang không nhìn hắn nhưng tay nhỏ chính là đang len lén để ở ống tay áo của hắn. Đây là đang bảo hắn không cần phải cự tuyệt sao?

Ninh Dã nhướng mày, không nói thêm gì nữa, thuận thế nhận lấy bao lì xì.

Thật ra tiền bên trong bao lì xì không nhiều lắm, khoảng chừng hai ba trăm nhưng lúc cầm cái bao mỏng ấy trong tay, Ninh Dã lại có thể cảm nhận được bầu không khí gia đình ấm áp mà lâu rồi hắn không có được.

Sau đó hắn cũng không ở lại lâu, vừa ăn bữa sáng xong thì một lúc sau hắn đã kêu tài xế đến đón mình.

Lúc Ninh Dã phải đi thì Tô Quốc Vĩ vừa vặn phải nhận một cuộc gọi của đồng nghiệp nên không thể xuống lầu tiễn hắn, ông bảo Tô Đào đưa hắn xuống lầu.

Dưới lầu có mấy đứa nhỏ đang đùa giỡn với nhau, thỉnh thoảng còn có đứa tay cầm cây pháo nhỏ chạy đến.

Hai người xuống lầu nhưng không trực tiếp đi ra ngoài sân, Ninh Dã ôm lấy cô gái nhỏ đứng ở chỗ bậc thang một lát.

“Anh vừa mới hỏi chú rồi, chú nói mùng ba đã phải đi làm nên hai ngày này em cứ ở nhà chơi với chú đi, sau đó mùng ba anh sẽ đến đón em.” 

Tô Đào không có ý kiến gì, dù hắn không nói thì chính cô cũng chỉ muốn ở nhà với cha. Vì vậy sau khi nghe hắn nói xong cô liền ngoan ngoãn gật đầu.

“Ở nhà phải nghĩ nhiều đến anh nhé, có rảnh thì nhắn tin WeChat cho anh, hiện tại anh chính là bạn trai chính thức của em, đừng lại giống như trước kia, không có việc gì liền không thèm gọi điện, nhắn tin.”

Hắn cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai cô gái nhỏ một cái rồi lại tiếp tục nói:

“Nếu lại im lặng không chịu nghe điện thoại của anh thì anh sẽ phạt em đó.”

“...” 

Tô Đào cảm thấy ngưa ngứa khó chịu, cô vẫn chưa thích ứng được với loại thân mật này nên vùi ở trong lòng ngực hắn rụt rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp một câu:

“Em biết rồi.”

Nói xong câu đó, cô bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện trước đó nên kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút rồi lên tiếng:

“Anh Ninh Dã, chuyện trước kia…”

Thanh âm của cô rất nhỏ, bên ngoài lúc này lại có người đang đốt pháo, Ninh Dã nhíu mày, giơ tay trực tiếp che kín lỗ tai của cô lại để cản bớt tiếng ồn.

Lúc tiếng pháo vẫn còn chưa dừng lại thì cánh cửa ngay cầu thang bị người mở ra từ bên ngoài.

Tô Đào hoảng sợ, vội vàng bước lùi về phía sau, lúc đứng vững thì người bên ngoài vừa vặn tiến vào.

“A? Là tiểu Tô Đào sao? Hình như đã hơn một năm rồi mới gặp được cháu? Đây là trở về nhà ăn tết sao?”

Người lên tiếng là một ông lão lớn tuổi sống ở đối diện nhà Tô Đào.

Tô Đào cười tươi đáp lại:

“Đúng vậy ạ, cha cháu đã về rồi nên cháu liền về nhà ăn tết.”

“Rất tốt rất tốt!”

Cô gái nhỏ trò chuyện với ông lão vài câu xong đối phương liền đi lên lầu. Cô nhìn theo bóng dáng ông ấy rời đi hẳn rồi mới quay đầu lại nhìn Ninh Dã, phát hiện hắn đang nhàn nhạt mà nhìn cô.

Cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà cô cảm thấy trong mắt của người đàn ông lại mang theo một tia ý vị thâm trường. Nháy mắt cô liền nghĩ đến phản ứng vừa nãy của mình, trong lòng có chút chột dạ.

Tô Đào không nhìn Ninh Dã nữa, ánh mắt trốn tránh nói:

“Tài xế hẳn là đã đợi một lúc lâu rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Ninh Dã cũng không nói thêm gì nữa, lười nhác đáp lại lời cô:

“Ừ, đi thôi.”

-

Tô Quốc Vĩ nói chuyện điện thoại khoảng hơn mười phút, lúc cúp máy ông giương mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường.

“Sao con bé đi tiễn người lâu vậy chứ…” 

Ông ấy không tự giác nhỏ giọng nói thầm, tiếp theo cầm lấy chìa khóa nhà chuẩn bị đi xuống lầu nhìn xem tình huống như thế nào.

Kết quả là vừa mới ra cửa thì thấy ở cầu thang đầu kia có một ông lão đang đi tới, chính là ông lão mà Tô Đào vừa gặp ở dưới lầu kia.

Tô Quốc Vĩ cũng quen thuộc với người hàng xóm này nên cũng tự nhiên đứng lại ôn chuyện.

Hai người nói một hồi bỗng nhiên ông lão hàng xóm lại chuyển đề tài hỏi:

“Đào Đào là có đối tượng rồi sao?”

“Không có đâu, sao ông lại hỏi như vậy?” Tô Quốc Vĩ sửng sốt đáp lại.

“A? Vậy người đàn ông đứng dưới lầu với con bé là ai vậy? Chính là cái người cao cao soái soái!”

Tô Quốc Vĩ cười cười đáp lại:

“Đó là cháu trai của một người bạn của tôi, hai đứa nhỏ chỉ như là anh em với nhau thôi, không phải bạn bè trai gái đâu.”

“Phải không…” 

Ông lão hàng xóm dường như còn có chút không quá tin tưởng, tiếp tục nói:

“Tôi thấy hai đứa nó đứng ở dưới lầu nhão nhão dính dính với nhau, tôi còn tưởng hai đứa là một cặp đấy!”

1

Tô Quốc Vĩ vốn dĩ không quá để ý nhưng sau khi nghe đối phương nói xong ông ấy không khỏi nhíu mày lại.