Đào Đào Ô Long

Chương 49: Đừng vội từ bỏ anh




Bốn phía xung quanh rơi vào yên tĩnh. Thời tiết hôm nay vẫn rét đậm, trong không khí còn mang theo một tầng sương mỏng trắng xoá.

Sau khi nói xong câu ‘Đồ mà người khác cũng có, em không muốn’ thì cô gái nhỏ không nhìn hắn nữa.

Nói thật, Ninh Dã có chút ngốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngày hôm qua sau khi bị cúp điện thoại hắn liền gọi cho lão phu nhân hỏi xem người bạn kia của Tô Đào cụ thể là ở nhà nào nhưng lão phu nhân lại nói là không biết, lúc trước bà chỉ hỏi vị trí của tiểu khu.

Lúc ấy cũng đã quá muộn, Ninh Dã không thể nào gióng trống khua chiêng đi tìm nhà của bọn họ nên chỉ có thể tạm thời quay trở về chung cư, chuẩn bị sáng mai lại tiếp tục tới đây ngồi ôm cây đợi thỏ.

Hắn đã đặt báo thức nhưng không cần chờ báo thức kêu thì đã tỉnh, trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn. Gọi điện thoại cho tài xế đến đón, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền bảo tài xế đưa mình đến tiểu khu bên này.

Khi đó khu phố cũ bên này vẫn là một mảnh đen nhánh, cửa sổ của những ngôi nhà cao tầng không hề có chút ánh đèn nào.

Ninh Dã không ngồi chờ trong xe mà xuống xe hút điếu thuốc. Thật ra đã lâu lắm rồi hắn không hút nhiều như vậy, trước kia hắn cảm thấy thời gian cứ vậy tùy tiện trôi qua, chỉ cần có thể sống đến lúc lão phu nhân đi đến cuối đời là quá đủ nên cũng không thèm để ý đến mấy tật xấu này.

Nhưng hiện tại đã khác, trong nhà có thêm một bạn nhỏ nữa, hắn không thể từ bỏ thế giới này sớm được. Rất nhiều thói quen xấu như hút thuốc, uống rượu, đua xe chán sống… Ninh Dã đang chậm rãi sửa đổi.

Suy nghĩ miên man một lúc thì trời bên ngoài cũng dần sáng lên.

Hắn còn tưởng rằng mình sẽ phải đợi ít nhất gần nửa ngày mới có thể gặp được Tô Đào nhưng không ngờ rằng cô gái nhỏ lại ra ngoài sớm như vậy. Lại càng không nghĩ đến cô sẽ lại cho mình một ‘kinh hỉ’ lớn như vậy.

Tô Đào cứ lặng im đứng đó, cô có thể cảm giác được vẫn luôn có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu mình nhưng một lúc lâu sau hắn vẫn không lên tiếng.

Cuối cùng, Tô Đào là người lên tiếng trước.

"Nếu không có chuyện gì, vậy em đi trước..."

Tô Đào nói xong liền muốn rời đi nhưng người đàn ông đứng đối diện không cho cô cơ hội đó. Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cô rồi dẫn đến một góc khuất của tiểu khu.

Động tác của Ninh Dã rất ngang ngược, ngón tay thon dài chặt chẽ nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ, không để cô có được một chút phản kháng hay giãy giụa nào.

Sau khi đứng vững lại, hắn trực tiếp vây cô vào trước người mình. Sau lưng Tô Đào là bức tường dán đầy quảng cáo của tiểu khu. Ninh Dã đứng ở phía trước, hai tay chống ở hai bên sườn của cô, thân mình hơi khom xuống. Hắn đi thẳng vào vấn đề, đem những nghi hoặc từ tối hôm qua đến giờ hỏi ra hết.

"Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Thật ra Tô Đào cũng không định giấu gì, cô lấy điện thoại, mở ra tấm ảnh mà hôm qua Chung Giai Giai đã gửi qua cho cô, đưa đến trước mặt hắn.

Ninh Dã chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi.

"Em đây là thấy anh đi dạo phố cùng với cô gái khác nên mới tức giận sao?"

Lúc hắn nói chuyện, hòn đá đang treo trong lòng cũng đã rơi xuống hơn phân nửa, cong môi cười với cô gái nhỏ một cái.

"Bạn nhỏ à, em đây là đang ghen tị à?"

Nếu là trước kia, khi Ninh Dã nói ra những lời này thì nhất định Tô Đào sẽ không được tự nhiên, ánh mắt bắt đầu né tránh nhưng lúc này cô gái nhỏ lại im lặng nhìn hắn, bên trong mắt hạnh đen nhánh đều là trầm tĩnh.

Ninh Dã nhận ra được lúc này không phải là thời gian để đùa giỡn nên liền nhanh chóng sửa miệng.

"Cô gái này là do Dương Phàm tìm đến, gọi là cái gì gì đó sư, cô ấy chuyên đưa ra các phương án để dỗ con gái. Hôm qua quả thật là cô ấy có đi dạo với anh, nhưng đều là để mua quà cho em, hơn nữa toàn bộ quá trình Dương Phàm đều có mặt..."

Ninh Dã vừa nói vừa phóng to tấm ảnh lên, chỉ vào một bóng người mơ hồ bên trong.

"Người này chính là Dương Phàm. Nếu em không tin, anh có thể gọi cậu ta và cô gái ngày hôm qua đến đây, bọn họ..."

Tô Đào lại bỗng nhiên lên tiếng, ngữ khí không nặng không nhẹ đánh gãy lời nói của hắn.

"Những cô gái trước kia, anh cũng dùng cách này để dỗ bọn họ sao?"

"......"

Ý cười trên mặt Ninh Dã liền biến mất, hắn cứ như vậy mà nhìn cô, lát sau mới lại lên tiếng.

"Những cô gái trước kia cái gì?"

"Chính là những người trước kia từng có tin đồn với anh."

"Những tin đồn đó không phải là sự thật. Thật sự không phải." Ninh Dã ngay lập tức đáp lại.

"Vậy tại sao trước kia anh chưa từng phủ nhận những tin đồn đó?"

Một câu này của cô gái nhỏ hoàn toàn khiến Ninh Dã phải câm lặng, hắn không biết phải trả lời cô như thế nào.

Lúc này, cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng hét to của Chung Giai Giai

"Đào Đào!"

Chung Giai Giai một tay xách đồ ăn sáng, bộ dáng thở hổn hển, hung dữ mà nhìn Ninh Dã.

Cô ấy ở cửa hàng kia đợi Tô Đào hơn nửa ngày nhưng vẫn không thấy người đâu nên có chút không yên lòng. Vội vàng nhờ nhân viên phục vụ đóng gói đồ ăn cho mình rồi nhanh chóng chạy về tiểu khu.

Lúc chạy về đến cửa tiểu khu còn có chút kinh ngạc, nghĩ thầm sao xe và tài xế còn ở đó mà hai người kia lại không thấy đâu. Đưa mắt nhìn khắp mọi nơi thì mới phát hiện bọn họ đang đứng ở trong một góc.

Từ xa nhìn lại, tư thế lúc này của hai người vô cùng ái muội. Chung Giai Giai còn tưởng rằng Tô Đào bị cái tên họ Ninh kia cưỡng bách chặn lại nên liền nhanh chóng chạy tới hét to một tiếng.

Tô Đào và Ninh Dã cùng quay đầu lại nhìn, sau khi thấy người vừa lên tiếng là Chung Giai Giai, Tô Đào liền đứng thẳng người lên rồi nói với hắn.

"Anh Ninh Dã, em phải quay về với cậu ấy. Bên ngoài quá lạnh, nếu bắt cậu ấy đứng đây chờ em thì thật không tốt."

Cô đưa ra một lý do khiến Ninh Dã không thể nào cự tuyệt được, hắn trầm mặc một lát, trước khi cô rời đi hắn mới lần nữa mở miệng hỏi.

"Vậy sắp tới em có quay về biệt thự không?"

Tô Đào rũ mắt, thanh âm rầu rĩ đáp lại hắn.

"Tạm thời em sẽ không trở về."

-

Lúc hai cô gái nhỏ lần nữa quay về nhà, cha mẹ Chung Giai Giai đều đã tỉnh giấc. Bọn họ còn tưởng rằng hai đứa nhỏ sẽ không rời giường nổi nên còn đang thương lượng với nhau phải chuẩn bị đồ ăn sáng gì, bỗng nhiên lúc này lại thấy cả hai từ bên ngoài trở về.

Bọn họ đơn giản dò hỏi vài câu rồi sau đó cả nhà liền cùng nhau ngồi ăn bánh bao mà Chung Giai Giai mua về.

8 giờ sáng, cha mẹ Chung Giai Giai đều lần lượt ra cửa đi làm, trong nhà chỉ còn lại hai cô gái.

Chung Giai Giai nhịn đã lâu, rốt cuộc lúc này cũng được mở miệng hỏi Tô Đào xem vừa nãy cô ấy và Ninh Dã đã nói gì với nhau.

Tô Đào không giấu giếm gì cô bạn, kể hết từ đầu tới cuối tất cả những chuyện đã phát sinh lúc sáng cho Chung Giai Giai nghe.

Cuối cùng, Chung Giai Giai có chút nghi hoặc hỏi Tô Đào.

"Anh ấy nói muốn gọi người đến, sao cậu lại ngăn lại?"

Cô ấy cho rằng trực tiếp gọi người đến hỏi cho rõ ràng là phương pháp giải quyết tốt nhất.

"Tớ tin tưởng lời anh ấy nói, không cần phải chứng minh gì nữa. Chẳng qua..."

"Hả? Chẳng qua cái gì?"

"Giai Giai, tớ không biết hiện tại bản thân mình bị gì nữa. Lúc trước nếu tớ thấy những tai tiếng đó của anh ấy thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái nhưng lại không đến mức như bây giờ."

Thật ra đối với Tô Đào mà nói, bức ảnh kia chính là một mồi dẫn lửa. Cô bắt đầu nhìn thẳng vào quá khứ của Ninh Dã, xem kỹ lại những vấn đề mà trước kia mình cố tình xem nhẹ. Cô biết bản thân như vậy là không được, nhưng lại không thể khống chế được.

Chung Giai Giai nghe cô bạn nói xong liền nói toạc ra vấn đề chính.

"Điều đó nói rõ lên là bây giờ cậu đã thích anh ta rồi đấy. Chỉ có thật sự thích thì mới có thể để ý nhiều như vậy.

Nhưng mà Đào Đào này, cậu phải nghĩ cho thật kỹ, những chuyện trước kia vẫn còn ở đó, nếu lần này cậu không nghĩ cho tốt thì nhất định sau này sẽ càng khó chịu hơn nữa. Chẳng phải anh ta đã nói với cậu những tai tiếng đó không phải là sự thật sao? Vậy thì bảo anh ta chứng minh đi."

Tô Đào không nói nữa, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện vừa nãy cô đã hỏi Ninh Dã vì sao lại không phủ nhận những tin đồn đó nhưng anh lại trầm mặc không nói gì. Cô cảm thấy nhất định là Ninh Dã vẫn còn có chuyện gì đó chưa nói ra được.

Tô Đào yên lặng thở dài, cố làm cho bản thân mình không suy nghĩ lung tung nữa.

-

Tô Đào còn định ở lại Chung gia vài ngày nữa nhưng sáng ngày hôm sau, một cuộc điện thoại của Ninh lão phu nhân đã phá hủy kế hoạch của cô.

"Đào Đào à, cháu mau trở về biệt thự đi, có kinh hỉ!" Ninh lão phu nhân ở đầu dây bên kia cười ha hả, vô cùng cao hứng.

Tô Đào đang muốn cự tuyệt nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã đổi thành người khác.

"Đào Đào, là cha đây."

Thanh âm ôn hòa quen thuộc truyền đến khiến Tô Đào phải ngẩn người, sau đó liền không khống chế được mà cong cong khóe môi gọi một tiếng. "Cha!"

Tô Quốc Vĩ đột nhiên từ nước ngoài trở về, Ninh lão phu nhân và Tô Đào đều không biết chuyện này.

Trong lúc Tô Đào vội vàng gọi xe trở về biệt thự thì Tô Quốc Vĩ đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với lão phu nhân.

"... Quả thật là tôi đã sớm có ý định về nước, vốn là muốn tạo bất ngờ cho Tô Đào nhưng lại không ngờ được con bé đang ở nhà bạn."

Tô Quốc Vĩ mặc một bộ quần áo thoải mái, trên mắt đeo một cái kính, tuy rằng đã bước vào tuổi trung niên nhưng dáng người lại không có gì thay đổi, có chút gầy nhưng vẫn rắn chắc đĩnh bạt.

Có lẽ là nghe được tiếng động từ ngoài cửa truyền đến nên sau khi Tô Đào mở cửa tiến vào, ông ấy liền hướng ánh mắt ra cửa mà nhìn. Thấy con gái của mình an tĩnh đứng ở chỗ đó, ông nở một nụ cười ôn hòa rồi nói.

"Sao vậy? Không nhận ra cha nữa à?"

Lúc nói chuyện ông còn đứng lên, Tô Đào thấy vậy không nhịn được nữa liền nhanh chóng chạy qua ôm chầm lấy ông.

So với trước kia cô gái nhỏ đã lớn hơn, thân mình mảnh khảnh nhào vào lòng ngực của Tô Quốc Vĩ khiến ông phải lùi về sau nửa bước. Tô Quốc Vĩ có chút ngẩn người, sau đó ông sờ sờ đầu con gái rồi nói.

"Đào Đào của cha đã trưởng thành rồi, còn trở nên hoạt bát hơn không ít."

Ông đã nhìn ra, với tính cách trước kia của con gái thì nhất định là sẽ không làm ra loại chuyện này trước mặt người ngoài. Kể cả ông ấy là một người cha nhưng thật ra cũng ít khi nhìn thấy con gái mình nhiệt tình như vậy.

Đáy mắt Tô Đào có chút ươn ướt, những chuyện bị đè nặng trong lòng dần dần được thay thế bằng niềm vui sướng vì cha đột nhiên về nước.

Ninh lão phu nhân cố ý kêu dì giúp việc chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, trong thời gian chờ đợi bà vẫn luôn lôi kéo Tô Quốc Vĩ ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.

"Ông không biết đâu, tiểu Tô Đào ở lại đây đã làm cho tôi vui vẻ hơn rất nhiều, so với thằng cháu kia của tôi thì con bé rất hiểu chuyện.

Đúng rồi, con bé vẫn luôn giúp đứa cháu ngoại của tôi học bổ túc, con gái tôi còn nói chờ lúc nào ông về nước thì nó sẽ đến học hỏi ông một chút kinh nghiệm xem làm thế nào mà có thể dạy ra được một đứa con ưu tú như vậy."

Vẻ mặt của Tô Quốc Vĩ vô cùng vui sướng, ông xoay người qua xoa đầu cô con gái đang ngồi bên cạnh mình rồi nói.

"Không phải tôi dạy, con bé từ nhỏ đã rất ngoan, tự mình trưởng thành như bây giờ."

Tô Quốc Vĩ nghe được người khác khen ngợi con gái nhà mình thì còn cao hứng hơn so với khi chính bản thân mình nhận được lời khen. Sau đó ông lại chuyển chủ đề nói chuyện.

"Nhưng mà cũng vẫn là đã làm phiền bà trong thời gian qua đã chăm sóc cho con bé. Con bé đã nói với tôi trong điện thoại rồi, mọi người trong Ninh gia ai cũng đều xem con bé như người thân trong nhà, đối với con bé vô cùng tốt."

"Con bé cũng xem chúng tôi như là người thân mà!" Ninh lão phu nhân vui vẻ đáp lại.

Lão phu nhân vừa dứt lời, cửa biệt thự đột nhiên vang lên tiếng ‘tích’ rồi lại một lần nữa được mở ra.

Thân ảnh cao gầy to lớn mang theo khí lạnh từ bên ngoài tiến vào, trên người Ninh Dã ăn mặc tây trang nghiêm túc, thần sắc trên mặt cũng cực kỳ lễ phép, cực kỳ khiêm tốn.

Tô Quốc Vĩ nhìn thấy người bước vào cũng liền đứng dậy.

Ninh Dã nhanh chóng tiến lên, chủ động vươn tay ra gọi một tiếng "Chú Tô".

Tô Quốc Vĩ  bắt tay cùng Ninh Dã, sau đó ông ấy lại quay qua nói với Ninh lão phu nhân.

"Bà cũng đừng nói tôi, chính bà cũng đã giáo dục ra một đứa cháu rất tốt đấy!”

Ninh lão phu nhân ở trong lòng mắng thầm thằng cháu nhà mình lại bắt đầu giả vờ giả vịt. Nhưng bà cũng không vạch trần, cười cười xua tay với Tô Quốc Vĩ.

"Không đâu, nó còn kém xa lắm."

Hàn huyên với nhau thêm một lát nữa thì dì giúp việc mới đi ra bảo là đã có thể vào ăn cơm rồi.

Mọi người cùng nhau đi vào phòng ăn, Ninh Dã cố ý đi chậm lại sóng vai với cô gái nhỏ.

Tô Đào còn tưởng Ninh Dã muốn nói gì đó với mình nên trong lòng vô cùng căng thẳng nhưng sau đó hắn cái gì cũng không nói, chỉ im lặng đi bên cạnh cô, lúc vào đến phòng ăn cũng không hề lên tiếng.

Trong lúc ăn cơm, Ninh lão phu nhân nói muốn dọn dẹp một phòng dành cho khách để cho Tô Quốc Vĩ ở lại. Ý tứ thật rõ ràng, chính là muốn hai cha con bọn họ tiếp tục ở lại Ninh gia.

Tô Quốc Vĩ còn chưa kịp phản ứng thì Tô Đào đã lên tiếng từ chối.

"Không cần đâu bà ạ. Cháu đã ở đây quấy rầy mọi người lâu rồi, bây giờ cha cháu đã trở về nên cháu muốn về nhà mình ạ."

Ninh lão phu nhân sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới người nói lời từ chối lại là Tô Đào, bà nhanh chóng lên tiếng.

"Nhưng mà nhà của hai cha con đã lâu không có người ở, bây giờ đột nhiên trở về sẽ không tiện lắm?"

"Không sao đâu ạ, sau khi trở về hai cha con nhà cháu cùng nhau dọn dẹp một chút là được.”

Ninh lão phu nhân thấy Tô Đào kiên trì như vậy nên cũng không nói thêm gì nữa.

Chẳng qua bà cảm thấy hôm nay giữa hai đứa nhỏ có gì đó lạ lạ, sau khi Tô Đào từ chối việc tiếp tục ở lại Ninh gia thì nghi hoặc trong lòng bà càng lớn hơn. Bà nghĩ thầm, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ đi tra hỏi thằng cháu kia một chút, hỏi nó xem có phải lại chọc giận cô gái nhỏ nữa rồi hay không.

-

Ninh lão phu nhân bảo Ninh Dã đưa hai cha con Tô Đào về nhà.

Nói là đưa về nhưng thật ra là để hắn đến đó nhìn xem hai cha con bọn họ có cần giúp đỡ gì hay không.

Hành lý của Tô Quốc Vĩ thật sự rất nặng, toàn bộ hành trình đều là Ninh Dã tự mình xách lên xe rồi lại xách lên lầu.

Cũng may nhà hai cha con vừa vặn ở tầng ba, không cao lắm. Tuy rằng không có thang máy nhưng ít ra xách hành lý leo bộ lên ba tầng lầu cũng không làm người ta quá mệt.

Trong nhà đã lâu không có ai ở nên khắp nơi đều là mùi vị quạnh quẽ. Tô Quốc Vĩ lau dọn sô pha trước rồi bảo Ninh Dã ngồi xuống, sau đó ông lại đi mở công tắc nguồn điện rồi đun nước ấm mời khách uống.

Ninh Dã thấy ông vội như vậy liền nhanh chóng đứng dậy nói.

"Chú không cần vội đâu ạ. Hôm khác cháu lại đến quấy rầy sau, còn hôm nay thì cháu xin phép về trước."

Tô Quốc Vĩ cảm thấy trong nhà lúc này quả thật là không thích hợp để tiếp khách nên ông cũng không khách khí nữa.

Ninh Dã vừa ra đến cửa, Tô Quốc Vĩ đã kêu Tô Đào.

"Con đi xuống tiễn anh Ninh Dã đi."

Tô Đào vốn vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh, lúc này bỗng nhiên bị cha mình điểm danh nên nhất thời có chút không được tự nhiên.

Nhưng cô cũng không cự tuyệt, im lặng đứng dậy, lúc đi ngang qua Ninh Dã, vừa đẩy cửa ra vừa nói.

"Đi thôi."

Hai người im lặng đi xuống lầu, cả cầu thang chỉ nghe được tiếng bước chân của bọn họ.

Sau khi xuống đến nơi, Tô Đào vẫn còn rũ mắt, cô có cảm giác Ninh Dã đi đến gần mình, sau đó liền nghe thấy hắn lên tiếng.

“Anh về trước đây."

Giây tiếp theo, cánh tay của cô liền bị đối phương giữ chặt, hắn dùng sức một chút đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực.

"Ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc nhé, nếu em muốn biết chuyện gì thì anh sẽ nhanh chóng tìm ra phương pháp thích hợp để nói cho em biết toàn bộ."

Gió thổi qua hai người bọn họ, trong tiểu khu yên tĩnh, tuyết trắng bao trùm bốn phía, cô gái nhỏ cứ như vậy bị hắn ôm chặt.

"Thật ra anh cũng rất hối hận, vì sao trước khi gặp em anh lại biến thành một kẻ tồi như vậy. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy rất may mắn, may mắn vì em đã đến rồi, anh sẽ không tiếp tục sống một cuộc sống tệ hại như vậy nữa."

Từng câu từng chữ tiến vào trong lỗ tai Tô Đào, cô vẫn im lặng lắng nghe, đầu ngón tay đặt ở góc áo không ngừng siết chặt.

Một lát sau lại nghe thấy giọng nói của hắn từ đỉnh đầu truyền xuống.

"Bạn nhỏ à, anh sẽ chậm rãi trở thành một người tốt mà. Em chờ một chút, đừng vội từ bỏ anh."

1

_