Đào Đào Ô Long

Chương 41: Có muốn theo đuổi nữa không?




Sau hơn mười ngày trở về Bắc Thành, ngoại trừ thời gian dạy bổ túc cho Lưu Bác thì khoảng thời gian còn lại Tô Đào đều bị Ninh lão phu nhân lôi kéo ra cửa.

Mấy ngày hôm trước thì lão phu nhân dẫn cô đi mua quần áo, giày dép, túi xách các kiểu khiến cô có cảm giác là bà đang muốn mua bù cho quãng thời gian nửa năm cô ra bên ngoài học đại học.

Tô Đào từ chối thế nào cũng không được, sự nhiệt tình của lão phu nhân chỉ có hơn chứ không kém, hoàn toàn không có cách nào khống chế được.

Mấy ngày tiếp theo, bà không dẫn Tô Đào đi mua sắm nữa mà lại dẫn cô cùng đi tham gia các buổi tụ hội.

"Mấy người chị em của bà đã sớm muốn được gặp cháu rồi. Lúc trước bà vẫn luôn nói mãi với bọn họ là chính mình già rồi nhưng bỗng nhiên lại có thêm một cô cháu gái vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu khiến bọn họ đều hâm mộ không thôi. À, trong số bọn họ thì có hai người trong nhà cũng có đứa cháu chuẩn bị thi đại học đấy, chúng ta đến đó khoe khoang thành tích của cháu nào."

Lúc nói mấy lời này, trên mặt lão phu nhân tràn đầy vẻ đắc ý, Tô Đào ở bên cạnh vừa cảm thấy buồn cười lại vừa có chút bất đắc dĩ. Nhưng vì muốn làm cho bà vui vẻ nên cô gái nhỏ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời bà.

Nhưng mà cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời lão phu nhân như vậy lại khiến cho Ninh Dã đau buồn không thôi.

Hắn vốn cho rằng cô gái nhỏ đã trở về rồi thì liền tính là ở ngay dưới mí mắt của hắn. Lúc trước đã cho cô thời gian để thích ứng rồi nên hiện tại gặp lại hắn hẳn là có thể "muốn làm gì thì làm". Nhưng ai mà ngờ được, người thì đã trở về rồi nhưng so với khoảng thời gian cô ở thành phố S học tập thì hiện tại hắn muốn gặp được cô còn gian nan hơn.

Trước kia hai người ở hai nơi khác nhau, Ninh Dã đều dựa vào việc gọi điện thoại và nhắn tin WeChat cho cô mỗi ngày để gia tăng cảm giác tồn tại của mình. Cô gái nhỏ nhà hắn lại quá lễ phép, quá ngoan ngoãn, căn bản không biết từ chối là gì nên mỗi ngày hắn đều có thể cùng cô nói chuyện qua lại với nhau, chưa từng xảy ra tình huống hắn không gọi được cho cô hoặc là nhắn tin WeChat mà cô không trả lời lại.

Nhưng hiện tại lại khác, đặc biệt là từ khi lão Phật gia nhà bọn họ bắt đầu gây trở ngại, số lần cô nhận điện thoại của hắn càng ít, WeChat thì khỏi phải nói, có đôi khi buổi sáng hắn nhắn qua thì đến buổi tối mới nhận được tin trả lời của cô. Đến cả người cũng khó có thể gặp được. Hắn mỗi ngày đều đi gần hai tiếng từ nội thành đến biệt thự cũ bên này để gặp cô nhưng tiếc là không lần nào gặp được.

Dì giúp việc mấy lần đầu thấy hắn đến sẽ khách khí mà hỏi han hai câu, còn bây giờ chỉ cần thấy hắn vừa xuất hiện dì liền sẽ chủ động mở miệng.

"Tô tiểu thư cùng lão phu nhân ra ngoài rồi, khi nào trở về dì cũng không biết nữa, nhưng mà dì đã chuẩn bị đồ ăn rồi này, cháu ở lại ăn một chút rồi lại đi."

"..."

2

Ninh Dã nhiều lần bị nghẹn, nhưng cách ngày vẫn là nhịn không được lại chạy qua biệt thự bên này tìm người. Tới tới lui lui, lặp đi lặp lại, cuối cùng đến dì giúp việc mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ cảm thấy có chút đáng thương.

Có một lần hắn vừa vào đến biệt thự liền thấy dì giúp việc đang ở phòng khách thần thần bí bí mà gọi điện thoại.

"Lão phu nhân à, hay là bà và Tô tiểu thư ở nhà hai ngày đi, tôi thấy Ninh Dã thiếu gia ngày nào cũng chạy qua chạy lại như vậy, cả người đều đã gầy đi rồi."

Cũng không biết Ninh lão phu nhân ở đầu bên kia nói gì mà sắc mặt của dì giúp việc bỗng nhiên thay đổi.

"Thật không? Cậu ấy lãng phí tâm ý của bà sao? Còn dám làm lơ lời nói của bà? Vậy quả thật là phải trừng trị cho thật tốt! Được, được, chút nữa tôi sẽ chuẩn bị cho cậu ấy những món mà cậu ấy ghét nhất..."

4

"..."

Đương nhiên, tất cả những việc này Tô Đào đều không biết. Mặc dù sau đó Ninh Dã có gọi điện thoại kể lể với cô nhưng cô cảm thấy không có khả năng khoa trương như vậy.

Trước sinh nhật của Tô Đào một ngày, lão phu nhân cùng với cô vừa mới về đến nhà sau khi kết thúc một buổi tiệc trà nhỏ, chưa được bao lâu sau liền nhận được một cuộc điện thoại.

Cũng không biết người gọi đến là ai, sau khi lão phu nhân cúp máy liền hứng thú bừng bừng mà nói với Tô Đào.

"Tiểu Tô Đào à, cùng bà đi đến một bữa tiệc nữa nhé."

Tô Đào còn tưởng bữa tiệc này giống với những buổi tụ họp trước, đơn giản chỉ là cùng vài vị lão phu nhân ngồi ăn cơm nói chuyện phiếm, nhưng nào ngờ giây tiếp theo lão phu nhân liền nói.

"Bữa tụ hội hôm nay có rất nhiều người trẻ tuổi giống cháu, chúng ta phải xem trọng nha. Để bà gọi thợ trang điểm đến đây giúp cháu làm tóc trang điểm một chút."

Tô Đào sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ lại phải phiền toái như vậy. Chần chờ vài giây, cô thử thăm dò hỏi bà.

"Buổi tụ hội này rất quan trọng sao ạ! Nếu quan trọng, vậy bà đừng mang cháu theo, cháu..."

Tô Đào kỳ thật muốn nói rằng cô đối với mấy trường hợp như thế này không có hứng thú gì, nhưng lại sợ nói thật ra như vậy sẽ làm cho bà mất hứng. Đang suy nghĩ không biết phải từ chối khéo như thế nào thì Ninh lão phu nhân đã lên tiếng.

"Quan trọng cái gì chứ, không quan trọng! Một buổi tụ hội mà một bà lão lớn tuổi như ta còn có thể tham gia thì có thể quan trọng bao nhiêu chứ? Chỉ là một ít nhân vật cùng Ninh gia chúng ta có quen biết qua lại, mọi người cùng đến đó trao đổi chút tài nguyên với nhau mà thôi."

Những lời này không phải là giả, nhưng kỳ thật Ninh lão phu nhân cũng có chút tâm tư riêng của mình.

Tuy rằng mấy ngày nay bà vẫn luôn ngăn cản thằng cháu của mình cùng với tiểu Tô Đào gặp nhau nhưng tâm tư muốn tác hợp hai đứa nhỏ với nhau vẫn chưa hề biến mất.

Hơn nữa bà cảm thấy, chỉ cần Ninh Dã thật lòng xác nhận tình cảm của mình, đồng thời cũng triển khai hành động thì tiểu Tô Đào sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người của Ninh gia bọn họ.

Bà hiện tại mang theo Tô Đào đến vài nơi, lộ mặt một chút, đến khi hai đứa chính thức ở bên nhau thì cô gái nhỏ cũng không cần phải câu nệ khi ở trong cái vòng này nữa.

Ninh lão phu nhân là người từng trải, bà hiểu rất rõ quy tắc của cái vòng tròn trong giới thượng lưu ở Bắc Thành này. Sẽ không ai trong bọn họ xem trọng một người bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, lại không có bất cứ bối cảnh hay tài lực gì. Lão phu nhân là muốn nhân lúc hiện tại bản thân mình vẫn còn có năng lực, bà sẽ tận lực trải đường giúp Tô Đào để cuộc sống sau này của cô cùng Ninh Dã sẽ thông thuận một chút.

Thời điểm Dương Phàm gọi điện thoại đến, Ninh Dã đang ngồi trong văn phòng ở công ty gõ số liệu.

Sắc trời bên ngoài đã dần đen xuống, hắn vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha, chân dài gác lên bàn trà, laptop đặt trên chân, đèn trong phòng cũng lười bật.

1

Gần đây công ty không có việc gì gấp nên vào thời gian này, cả toà nhà công ty ngoại trừ bảo vệ đang đứng bên ngoài thì bên trong chỉ còn lại một vị lão bản là hắn.

Hắn biết hôm nay khẳng định cũng sẽ không gặp được cô gái nhỏ nên cũng không gấp gáp làm gì, nghĩ nghĩ vẫn là đem việc trong tay làm xong trước đã.

Lúc này tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích, lực chú ý vẫn luôn đặt trên màn hình máy tính.

Nhưng đối phương dường như là không gọi được cho hắn thì sẽ không bỏ qua, liên tiếp gọi đến mấy lần. Ninh Dã có chút không kiên nhẫn nhíu mày, cúi người cầm điện thoại lên nhìn.

Khi thấy trên màn hình hiện lên hai chữ "Dương Phàm", hắn càng thêm thiếu kiên nhẫn. Sau khi bấm nhận cuộc gọi, trực tiếp đem điện thoại kẹp ở bên tai, không quá khách khí mà phun ra một chữ.

"Nói."

"Ây da, sao hôm nay hoả khí của tiểu Ninh gia nhà chúng ta lại lớn như vậy? Cách một cái điện thoại mà tớ vẫn nghe ra được cậu đây là đang dục cầu bất mãn (1) đó."

(1): muốn nhưng không được thỏa mãn.

"..."

Động tác gõ số liệu của hắn vẫn không ngừng lại, ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển tới lui trên bàn phím, thanh âm gõ phím liên tục vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

"Có việc gì? Tớ không rảnh ngồi đây tán gẫu cùng cậu đâu."

"Có việc chứ!" Dương Phàm nghe thấy đối phương ở đầu bên kia nói vậy nên ngữ khí liền trở nên đứng đắn một chút.

"Cậu hiện tại đang làm gì? Rất bận sao?"

Ninh Dã nhàn nhạt đáp lại.

"Có rắm mau thả. (2)"

(2) Có việc gì thì nhanh nói ra.

Dương Phàm vừa nghe thấy ngữ khí của tên cún này như vậy quả thật là muốn cúp máy ngay lập tức. Trong lòng liên tục niệm【anh em là do chính mình chọn, anh em là do chính mình chọn.】

Sau khi niệm xong, hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục lên tiếng.

"Tớ hỏi cậu một chuyện, rốt cuộc là cậu có còn muốn theo đuổi tiểu Tô Đào nữa hay không vậy?"

"Vô nghĩa, đương nhiên là còn."

"Vậy tại sao cậu lại để em ấy cùng lão phu nhân đơn độc đến tham gia buổi tụ hội?"

Dương Phàm ở đầu bên kia dừng lại một chút rồi mới tiếp tục lên tiếng, ngữ khí cực kì khoa trương.

"Cậu có biết hôm nay lúc em ấy xuất hiện đã làm kinh diễm bao nhiêu người không? Hình như lão phu nhân còn cố ý trang điểm cho em ấy nữa, vốn dĩ chính là một đoá bách hợp nhỏ, một nụ hoa chớm nở vẫn còn mang theo giọt sương ấy vậy mà hôm nay nhìn rất...

Ây da, tớ cũng không biết nên hình dung thế nào nữa, cậu vào WeChat xem đi, tớ đã giúp cậu chụp một tấm hình rồi đấy, cậu..."

Dương Phàm còn chưa kịp nói hết lời thì Ninh Dã đã trực tiếp ngắt máy.

Trước tiên hắn mở WeChat ra xem, quả nhiên là nửa tiếng trước Dương Phàm đã nhắn cho hắn vài tin, tin cuối cùng là một tấm ảnh.

Người trong ảnh chính là cô gái nhỏ đã lâu không gặp, trên người cô là một bộ váy hai dây màu đỏ rực, bờ vai mảnh khảnh, hay cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn cùng với cái cổ thon dài, tất cả đều lộ ra bên ngoài.

Càng khiến hắn giận hơn chính là cái váy này không phải là váy dài, đôi chân phía dưới cũng lộ ra, trắng muốt, thẳng tắp, ngay cả đầu gối cũng đặc biệt đẹp, chỉ cần xem ảnh chụp hắn cũng có thể cảm giác được cô như vậy sẽ thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn.

Hắn nhíu chặt mày lại, trong lòng không tự giác mắng vài tiếng.

Một lát sau hắn đem laptop ném sang một bên, đứng dậy trực tiếp cầm lấy áo khoác rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài.

-

Dương Phàm mật báo chuyện này cho Ninh Dã, cả Tô Đào và Ninh lão phu nhân đều không biết.

Nói chính xác hơn là, chuyện Dương Phàm xuất hiện ở buổi tụ hội hôm nay, cả hai người bọn họ đều không biết.

Sau khi Ninh lão phu nhân dẫn theo cô gái nhỏ đến, đầu tiên là bị một vị chị em của bà lôi kéo đi nói chuyện phiếm. Tô Đào vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, một bước cũng không rời.

Sau khi Ninh lão phu nhân thoát thân được liền bắt đầu gặp ai cũng giới thiệu Tô Đào. Nhóm người trẻ tuổi đứng bên kia đều là những tên phú nhị đại suốt ngày chơi bời lêu lổng, Ninh lão phu nhân cũng chướng mắt bọn hắn, bà sợ rằng nếu giới thiệu Tô Đào với bọn hắn thì cô gái nhỏ sẽ bị dạy hư nên bà liền không thèm liếc mắt về phía bên đó nữa. Chính vì vậy nên hai bà cháu mới không thấy được Dương Phàm cũng xuất hiện chỗ này.

Nhưng mà có quen biết ai ở chỗ này hay không đối với Tô Đào cũng không có ý nghĩa gì lớn, nếu Dương Phàm có xuất hiện thì cô hẳn là vẫn sẽ luôn câu nệ mà trò chuyện với hắn.

Thật vất vả đi tới đi lui giới thiệu một lúc, cuối cùng lực chú ý của lão phu nhân cũng đã rời khỏi người Tô Đào, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô mượn cớ đi vệ sinh một chuyến, lúc còn ở trong phòng chưa kịp đi ra thì phía ngoài đột nhiên truyền đến một cuộc đối thoại

"Hôm nay Ninh lão phu nhân mang đến một cô gái nhỏ, cậu đã nhìn thấy chưa? Trông rất ngoan đấy."

"Nhìn rồi, quả thật là trông rất ngoan ngoãn, nhưng mà trong cái vòng này còn thiếu người ngoan ngoãn sao?"

Người này nói vừa hết lời liền không rõ ý vị mà cười cười một tiếng, sau lại tiếp tục nói.

"Tôi có nghe nói qua, cô gái nhỏ đó là vị hôn thê mà Ninh gia bọn họ sắp xếp cho vị tiểu Ninh gia kia đấy."

"A, vị tiểu Ninh gia kia muốn đính hôn rồi sao? Thì ra là vậy nên gần đây chúng ta mới không nghe được tin tức tình ái gì của hắn. Đây là gặp được chân ái nên muốn thu liễm lại rồi sao?"

"Nhất định là phải thu liễm rồi, tình huống hiện tại của Ninh gia thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ, nếu hắn ta còn không thu liễm lại thì về sau quyền thừa kế Ninh gia có khả năng sẽ rơi xuống trên người anh họ hắn. Hắn ta cũng đâu phải kẻ ngốc, loại tình huống này mà còn không biết thu liễm sao?

Nhưng mà nói vậy thôi chứ cũng không nhất định là vì gặp được chân ái nên mới thu liễm đâu. Cô gái nhỏ đó, đẹp thì có đẹp nhưng mà có chút nhạt nhẽo, cảm giác cùng với vị tiểu Ninh gia kia không xứng.

Nói không chừng gần đây sóng êm biển lặng như vậy chỉ là mặt ngoài thôi, sự tình bên trong như thế nào ai mà biết được."

"Cậu cũng biết được nhiều chuyện thật đấy..."

Từng câu từng chữ của bọn họ đều mang theo ý tứ khinh thường quá rõ ràng, đã không coi trọng Tô Đào, lại càng không coi trọng Ninh Dã.

Tô Đào vốn cho rằng các cô ấy chỉ là đang thảo luận về chính mình, cũng không thấy khó chịu lắm nhưng quanh đi quẩn lại cuối cùng lại lôi kéo Ninh Dã vào câu chuyện, điều này khiến cô không khỏi nhíu chặt mày lại.

Cũng may sau đó hai người bọn họ chỉ đứng dặm lại son môi một chút rồi rời đi, thời điểm Tô Đào đi ra ngoài cũng không đụng phải bọn họ.

Lúc Tô Đào đứng trước bồn rửa tay, trong đầu vẫn còn đang nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy vô tình nghe được. Ngoại trừ những phỏng đoán trống rỗng của bọn họ, điều mà Tô Đào để ý là lời của một trong hai người nói về sự tình của Ninh gia.

Kỳ thật lúc mới bước vào Ninh gia, thấy Ninh Dã cùng với cha của mình giương cung bạt kiếm với nhau thì Tô Đào cũng đã ẩn ẩn phỏng đoán ra được quan hệ cha con của bọn họ có gì đó không bình thường. Mà Ninh lão phu nhân vẫn luôn đứng về phía Ninh Dã, đối với vị chủ tịch Ninh và vị anh họ kia vẫn luôn là thái độ không nóng không lạnh...

Tô Đào mang theo tâm sự đi ra bên ngoài, một đường đều rũ mắt, không quá để ý.

Phía trước có một tên say chuếnh choáng đang đi về phía bên này, lúc thấy Tô Đào, ánh mắt của hắn liền mang theo tia ác ý, nhướng mày cười cười.

Hắn tiếp tục tiến về phía trước, chỉ vài bước đã đến trước mặt Tô Đào.

Cô gái nhỏ hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau hai bước. Động tác này của cô bị hắn thấy được, hắn say khướt híp híp mắt, lại cố ý tiếp tục tiến lên.

"Trốn cái gì? Anh đây là cố ý đến tìm em đấy! Đừng trốn!"

Lúc nói những lời này hắn đã cách Tô Đào rất gần, không biết có phải ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy dường như mình đã từng gặp qua người này rồi.

Cô có chút hoảng hốt, không ngừng lùi về phía sau, đôi tay cũng đưa ra sau, lén lút lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại xin giúp đỡ.

Trường hợp này quá nhạy cảm, nếu cô la to lên hẳn là sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết cho lão phu nhân. Cho nên biện pháp tốt nhất là gọi điện thoại xin giúp đỡ, sau đó lén xử lý.

Nhưng vừa mới lấy được điện thoại ra thì hắn dường như đã đoán được ý định của cô, hắn ngay lập tức túm chặt lấy cổ tay cô, trực tiếp đẩy cô vào tường.

Điện thoại trong lúc xô đẩy đã rơi xuống đất. Tô Đào ngửi thấy được trên người hắn tràn ngập mùi rượu khiến cô ghê tởm muốn ói.

Hắn ta dường như không nhìn thấy được biểu cảm chán ghét cùng bài xích trên mặt cô gái nhỏ, vẫn như cũ không biết xấu hổ ép đến gần.

"Tiểu mỹ nữ, thiếu bạn trai sao? Em thấy anh đây có thích hợp không?"

Tô Đào cảm thấy tên này say không nhẹ, cô bị dọa đến run rẩy, đang do dự rối rắm không biết có nên la lên cứu người rồi chạy thật nhanh hay không thì bỗng nhiên cảm giác được lực đạo trên cổ tay cô nhẹ đi.

Người trước mặt trong nháy mắt ngã xuống đất, Tô Đào còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì liền thấy được người đàn ông đã nhiều ngày không gặp xuất hiện trước mặt mình.

Ninh Dã nhấc chân đạp lên cái tay vừa mới chạm vào Tô Đào của tên kia, ngay lập tức tiếng kêu la thảm thiết của hắn vang lên.

Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương từ trên cao liếc xuống, một lúc sau Ninh Dã mới âm trầm lên tiếng.

"Thiếu cha sao? Vậy thì nhìn xem tôi đây có thích hợp không?"

_________________________________________