Đào Đào Ô Long

Chương 34: Thích thì nói, tôi sẽ mua cho em




Không khí một lần nữa rơi vào trạng thái yên lặng đáng xấu hổ.

Tô Đào không biết tại sao Ninh Dã lại đột nhiên xuất hiện ở đây, mà Trì Huy ở bên kia vẫn luôn âm thầm quan sát người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này.

Người đàn ông này mặc trang phục bình thường nhìn không ra nhãn hiệu gì nhưng chất liệu và thiết kế không giống như những loại trang phục thấp kém khác nên không thể loại trừ khả năng là được đặt làm riêng.

Chẳng qua có thể xác định khí thế của người đàn ông này rất hơn người, hơn nữa lúc anh ta nhìn về phía mình thì ánh mắt cũng không giống người lương thiện gì.

Trì Huy phản ứng lại, lên tiếng hỏi:

"Anh là người nhà của Tô Đào sao? Chào anh, tôi tên Trì Huy, là học trưởng của Tô Đào."

Những lời này có thể xem là khá thông minh, trước hết tự đặt cho Ninh Dã thân phận là người nhà của Tô Đào còn bản thân mình là học trưởng, người ngoài vừa nghe hẳn là đều biết tại sao.

Nhưng Ninh Dã chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, một chút ý tứ phản ứng cũng không có, quay đầu nói chuyện với Tô Đào.

"Biểu diễn xong rồi chứ? Lát nữa em còn bận chuyện gì không?"

"Không bận chuyện gì ạ." Tô Đào lắc đầu đáp lại.

"Vậy thì đi thay quần áo đi, sau đó cũng bảo bạn cùng phòng của em ra đây, tôi mời các em đi ăn."

1

Trong quá trình nói chuyện vẫn một mực xem nhẹ Trì Huy ở đối diện. Tô Đào đứng ở chỗ này có chút xấu hổ nhưng cũng không biết phải làm gì.

Cũng may lúc này Dương Phàm đột nhiên đi tới, lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng.

"Tiểu Tô Đào, đã lâu không gặp!"

So với Ninh Dã thì cách ăn mặc hôm nay của Dương Phàm trông rất có khí chất của một vị công tử, một thân tây trang vừa người, đồng hồ trên tay vừa nhìn liền biết là đồ đắt tiền không dễ mua.

Tô Đào ngoan ngoãn chào hỏi với Dương Phàm.

"Chào anh Dương Phàm."

Dương Phàm thấy khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ thì tâm ngứa muốn véo một cái nhưng lại nhớ đến có một tên "cún" đang đứng bên cạnh nên cũng không có lá gan đủ lớn để làm chuyện đó.

Chẳng qua chuyện này thì không dám nhưng ngược lại những chuyện khác vẫn có gan làm.

Khi vừa đến đây thì trong lòng Dương Phàm đã hiểu rõ bầu không khí quái dị giữa ba người này nhưng lại giả bộ tỏ ra cái gì cũng không biết, thân thiện cười cười với Trì Huy ở đối diện rồi lại hỏi Tô Đào.

"Tiểu Tô Đào, người này là ai vậy?"

Tô Đào còn chưa kịp trả lời thì Trì Huy đã giành lên tiếng trước, lại lần nữa tự giới thiệu.

"Tôi tên Trì Huy, sinh viên năm 3 ngành tài chính, cũng là học trưởng của Tô Đào."

"Học trưởng sao?" Dương Phàm nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn Ninh Dã một cái, càng cười tươi hơn.

Vừa nói lại vừa đánh giá nam sinh trẻ tuổi ở đối diện.

"A, cậu chính là MC trên sân khấu lúc nãy đúng không?"

Trì Huy lễ phép gật đầu, hơi hơi mỉm cười.

"Đúng vậy, là tôi."

Nói xong lại bổ sung thêm câu.

"Tôi cũng là người phụ trách cho buổi tiệc lần này, lúc trước khi nhóm Tô Đào tập luyện với nhau thì tôi và một vị bạn học khác cũng là người giám sát."

Dương Phàm đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Trì Huy nên trong lòng quả thực vui muốn nở hoa luôn rồi, anh còn đang lo rằng sẽ không ai chọc tức được cái tên "cún" Ninh Dã kia đâu!

Tâm tư vừa chuyển, lại tiếp tục cười rồi hỏi:

"Vậy chắc là cậu cũng vất vả rồi, giống với tiểu Tô Đào của chúng tôi đây, tốn không ít tâm tư cho buổi tiệc này nhỉ? Như vậy đi, một lát nữa khi buổi tiệc kết thúc thì cậu đi ăn bữa cơm cùng bọn tôi nhé? Xem như là bọn tôi thay em ấy cảm ơn cậu."

Tô Đào sửng sốt, hoàn toàn không hiểu sao mọi chuyện lại đột nhiên phát triển đến mức này rồi.

Mà Ninh Dã đứng một bên sau khi nghe Dương Phàm nói xong cũng lạnh mặt liếc mắt một cái. Dương Phàm làm như không nhìn thấy, vẫn như cũ nhìn Trì Huy.

Trì Huy cũng không lùi bước, chỉ chần chờ một lát liền lễ phép mỉm cười.

"Vậy tôi cũng không khách khí."

-

1

Lúc trước bởi vì Ninh Dã vượt mấy cái đèn đỏ nên đã bị phạt thu bằng lái xe, gần đây ở lại thành phố S vẫn luôn không rảnh đi nộp phạt nên lần này không lái xe đến. Dương Phàm thật sự là lười không muốn nói chuyện với tên "cún" này nữa.

Đến lúc đi ăn, mọi người cùng thuê xe đi. Bốn cô gái một xe, ba người đàn ông một xe, sau khi lên xe, bầu không khí hơi quỷ dị.

Hứa Văn Tĩnh có chút lo lắng nhỏ giọng hỏi Mạnh Giai và Đại Linh.

"Không phải các cậu nói rằng học trưởng Trì Huy thích Đào Đào sao? Vậy học trưởng ngồi chung một chiếc xe với người đàn ông từng có hôn ước với Đào Đào thì..."

Nhưng mà lời nói của Hứa Văn Tĩnh cũng không làm hai cô nàng kia lo lắng, ngược lại còn khiến bọn họ cảm thấy có chút hứng thú.

Mạnh Giai: "Tu La tràng. Tu La tràng!"*

*Tu La Tràng là mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ. (nguồn: bachngocsach.com)

Đại Linh: "Đúng đúng đúng! Đây là trường hợp mà tớ thích nhất trong tiểu thuyết ngôn tình đó!!"

Mạnh Giai: "Đúng đó! Cái này xem vui cực! Ôi thật đáng tiếc là chúng ta lại không thể ngồi cùng xe với bọn họ.

Hứa Văn Tĩnh: "......"

Tô Đào ngồi ở ghế phía trước nên chỉ có thể cảm giác được mấy cô bạn đang ở phía sau nhỏ giọng thảo luận với nhau cái gì đó nhưng cô lại không nghe rõ lắm.

Khi đến nơi, các cô cùng nhau xuống xe. Lúc này ba người đàn ông kia đã đứng đợi trước cửa nhà hàng, trông có vẻ như là trên đường đi đến đây bọn họ ở chung rất hòa hợp.

Dương Phàm đang đứng rất gần Trì Huy, hai người bọn họ đang cười cười nói nói với nhau, nhìn sang Ninh Dã một mình đứng bên cạnh, quanh thân một tầng khí áp lạnh lẽo.

Đại Linh nhìn về phía bên đó, cố ý tránh Tô Đào, nói với Mạnh Giai và Hứa Văn Tĩnh.

"Thấy không, lại có một trợ công mới rồi!"

Mạnh Giai: "Ôi! Tớ thích trường hợp như này lắm."

Đại Linh: "Nếu tình tiết này ở trong tiểu thuyết thì có lẽ hai người bọn họ sẽ có một màn chuyển biến tình cảm rất lớn? Cậu nói xem Đào Đào của chúng ta hôm nay có thể thông suốt không?"

Mạnh Giai: "Tớ cảm thấy sẽ không thể đâu, chủ yếu là vì anh Ninh Dã nhà cậu ấy đã chính mình nói với người khác rằng không thích cậu ấy. Hiện tại trong lòng Đào Đào chắc chắn vẫn luôn kiên định tin tưởng vào lời nói này, chậc, thật đúng là tự đào hố chôn mình mà"

Đại Linh: "Quả nhiên là tự làm bậy không thể sống mà."

Hứa Văn Tĩnh: "......"

Tô Đào cũng nhìn ra được cảm xúc của Ninh Dã không thích hợp lắm. Cô nghĩ là do đột nhiên có một người ngoài là học trưởng Trì Huy đến đây nên khiến anh ấy cảm thấy có chút bị quấy rầy.

Cô bước nhẹ đến gần hắn, có chút ngượng ngùng xin lỗi.

"Anh Ninh Dã, thật ngại quá, học trưởng, anh ấy..."

"Không liên quan gì đến em." Người đàn ông ngắt lời cô.

Nói xong lại liếc mắt nhìn Dương Phàm ở bên kia một cái.

"Là cậu ta có bệnh."

Dương Phàm ở bên kia nghe được vô cùng rõ ràng cuộc đối thoại của hai người nhưng một chút tức giận cũng không có, ngược lại còn cười nói làm bầu không khí trở nên sinh động hơn.

Nhà hàng mà bọn họ chọn là một nhà hàng món Trung, tất cả khách dùng cơm đều ngồi tại sảnh chính, không có phòng riêng nên bọn họ vừa đến là đã được nhân viên dẫn đến một bàn tám người gần cửa sổ, bốn cô gái ngồi một bên, ba người đàn ông tự giác ngồi xuống phía đối diện.

Sau khi ngồi xuống, Trì Huy chủ động nhận lấy thực đơn trong tay người phục vụ.

"Bữa cơm này vẫn là để tôi mời đi, lần này các em ấy có thể đăng kí tham gia tiệc tối chào mừng tân sinh viên cũng đã là giảm bớt áp lực tổ chức tiết mục cho chúng tôi. Vốn dĩ tôi cũng đã nghĩ là sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ mời các em ấy đi ăn, bây giờ vừa đúng lúc."

Dương Phàm ở bên cạnh nghe xong thì nhíu mày, nghĩ thầm tên nam sinh trẻ tuổi này thật đúng là ở một đẳng cấp khác so với tên "cún" nhà mình.

Anh ta chọc chọc Ninh Dã ngồi ở bên cạnh, hạ giọng nói:

"Tên này là đang phô trương tài lực trước mặt Tô Đào đó! Giá cả ở nhà hàng này cũng không rẻ đâu!"

Ninh Dã không biết nghĩ tới cái gì, hừ lạnh một tiếng, thuận thế hướng về phía trước cần lấy thực đơn trong tay Trì Huy.

"Nếu cậu đã có lòng mời thì bọn tôi liền không khách khí."

Nói xong, vừa lật thực đơn vừa lên tiếng gọi món.

"Bào ngư loại 1, 14 con"

1

Đại Linh và Mạnh Giai ở bên kia nhìn thực đơn dự phòng, vẫn luôn thấp giọng. "Mẹ nó, mẹ nó!"

Hứa Văn Tĩnh cũng nhìn thoáng qua, món mà Ninh Dã mới gọi kia, một con đã là 106 tệ.

Ninh Dã vẫn không dừng lại, tiếp tục gọi những món có giá rất cao. Trì Huy cũng không có phản ứng nào dư thừa, vẫn luôn mỉm cười lắng nghe.

Dương Phàm ở bên cạnh nhanh chóng chọc chọc người anh em nhà mình.

"Cậu dừng lại được rồi đó, chờ lát nữa cô gái nhỏ ở đối diện đều chịu không nổi."

Ninh Dã nghe xong thì nâng mắt nhìn thoáng qua. Tô Đào ngồi đối diện hắn, lúc này biểu tình trên mặt cô quả thật có chút mất tự nhiên, hai mắt ngập nước vẫn luôn nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Hắn hít sâu một hơi, nhẫn nhịn, ném thực đơn sang chỗ khác, không tiếp tục gọi món nữa.

Trì Huy thấy Ninh Dã dừng lại thì lễ phép lên tiếng hỏi.

"Anh gọi đủ món rồi sao? Nếu không đủ thì có thể gọi tiếp."

Ninh Dã nhàn nhạt liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói:

"Tôi gọi đủ rồi, mọi người tự chọn cho mình đi."

Dương Phàm, Mạnh Giai, Đại Linh, Hứa Văn Tĩnh: "?"

...... Thật con mẹ nó đủ rồi? Hóa ra mười mấy món vừa rồi đều là tự gọi cho chính mình ăn sao?

Trong quá trình chờ đồ ăn, Dương Phàm tiếp tục chủ động khuấy động bầu không khí. Anh ta nói chuyện rất ga lăng với mấy cô bạn cùng phòng của Tô Đào, những gì không nên hỏi tuyệt đối sẽ không hỏi, và cũng không hỏi quá nhiều chuyện, một chút cũng không khiến người khác hiểu lầm.

Nhưng đối với Trì Huy thì vẫn nhiệt tình như cũ.

"Tôi nhớ cậu vừa nói mình học ngành tài chính nhỉ? Ngành tài chính ở đại học D đến cả học tra như tôi cũng đều biết là vô cùng khó. Vậy thành tích đại học của cậu cũng không tồi đúng không?"

"Cũng tốt." Trì Huy nói xong lại cười cười nhìn Tô Đào.

"Nhưng không bằng Tô học muội đâu, chẳng phải em ấy là Trạng nguyên ban Khoa học tự nhiên của Bắc Thành năm nay sao? Năm đó tôi cũng không lợi hại như vậy."

"Vậy cũng là học bá mà, đều là học bá!"

Dương Phàm khen xong lại tiếp tục chọc chọc Ninh Dã.

"Cậu nhìn thấy không! Đây chính là chênh lệch đó! Tự thể hiện bản thân mình rồi sau đó lại khen ngợi cô gái nhỏ. Tớ cảm giác như cậu đã gặp phải tình địch của mình rồi, đường tình của hai người nhìn qua một chút là thấy có chút nhấp nhô nha!"

1

Ninh Dã không thèm phản ứng lại Dương Phàm nhưng ánh mắt vẫn một mực nhìn cô gái nhỏ ở đối diện, thấy cô cũng không có phản ứng gì lớn nên khẩu khí trong lòng cũng thoáng hòa hoãn một chút.

Thật ra Tô Đào cũng không phải là cố ý không phản ứng mà căn bản là cô thật sự không để ý người bên cạnh đang nói gì, hiện tại tất cả lực chú ý của cô đều đặt trên những món ăn vừa gọi trước đó.

Cô lặng lẽ nhớ kỹ giá của từng món sau đó lặng lẽ tính toán trong đầu xem tốn khoảng bao nhiêu tiền. Cô cảm giác bữa cơm lần này có chút khó hiểu, hơn nữa lý do mà học trưởng Trì Huy nói mời khách cũng không đúng lắm.

Trong nhận thức của Tô Đào, cô, Ninh Dã và các bạn cùng phòng đều là người thân cận, tiếp theo là anh Dương Phàm, học trưởng Trì Huy ở cuối cùng.

Không có đạo lý cũng không có lý do gì để học trưởng phải trả tiền cho bữa cơm này. Huống chi... phần lớn món ăn đều là do Ninh Dã chọn. Cho nên cô cũng thật sự ngượng ngùng không biết phải làm sao. Nhưng tâm tư này của cô không ai đoán được.

Trì Huy thấy Tô Đào vẫn luôn không im lặng, vừa định lên tiếng nói gì đó thì trong nhà hàng bỗng nhiên vang lên tiếng thử micro.

"Alo alo."

Người ở trên sân khấu chính là nhân viên phục vụ của nhà hàng, anh ta cười với những vị khách đang chờ cơm ở dưới rồi lên tiếng.

"Ông chủ của tôi sợ các vị trong lúc chờ món ăn được đem lên quá nhàm chán nên đã bảo tôi lên đây tổ chức một hoạt động gì đó vui vẻ. Có ai muốn lên đây hát không ạ? Nếu có tiếng vỗ tay thì nhà hàng chúng tôi sẽ có quà tặng nha!"

Anh ta cũng không nói quà tặng là gì, dù sao những thứ bí mật luôn khiến người ta tò mò.

Trì Huy nhìn thoáng qua đối diện thấy hai người bạn cùng phòng của Tô Đào đều có chút dáng vẻ kích động nên chủ động hỏi.

"Các em muốn có quà sao?"

Mạnh Giai và Đại Linh nhìn nhau một cái sau đó nhìn anh ta gật gật đầu.

Trì Huy nở một nụ cười ôn hoà rồi đứng dậy.

"Vậy tôi sẽ thay các em mang quà về."

Sau khi anh ta đi lên thì hấp dẫn vô số ánh mắt của các cô gái trong nhà hàng. Lớn lên đẹp trai, thân hình mảnh khảnh đĩnh bạt, cả người nhìn qua sạch sẽ như ánh mặt trời, quả thật là vô cùng thu hút sự chú ý.

Dương Phàm quay qua nói với Ninh Dã:

"Nói thật nha người anh em, thủ đoạn tình địch của cậu tuy rằng chẳng ra gì nhưng lại rất biết chủ động. Nếu là tớ thì phỏng chừng tớ cũng sẽ luân hãm vào đó."

"Cậu có thể câm miệng lại được không?" Ninh Dã có chút không kiên nhẫn.

"Tớ nói hơi khó nghe nhưng mà sự thật chính là vậy đó, không tin cậu nhìn tiểu Tô Đào xem, em ấy cũng bắt đầu nhìn lên sân khấu rồi kìa."

Ninh Dã nâng mắt nhìn về phía đối diện một cái. Đúng là lúc này Tô Đào đang nhìn về hướng của Trì Huy, mặc dù biểu tình biến hóa không lớn nhưng lực chú ý vẫn một mực đặt vào trên sân khấu.

Ninh Dã cảm giác lửa nóng trong lòng vốn đã hạ xuống lại bùng lên, hắn khắc chế một lúc lâu mới không để nó phát ra.

Trì Huy đang hát một ca khúc trữ tình phổ biến, phần lớn mọi người ở đây đều biết hát nên cũng dần hát theo.

Sau khi hát xong, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vô cùng lớn. Nhất là mấy cô bạn cùng phòng của Tô Đào, như là cố ý cổ động nên tiếng vỗ rất vang. Ngay cả Tô Đào cũng lễ phép mà vỗ tay theo bọn họ.

Quà mà nhà hàng chuẩn bị cũng không phải vật gì lạ, chỉ là hai con gấu bông. Cũng không biết Trì Huy nói với nhân viên phục vụ gì đó mà một lát sau đối phương lại mang thêm hai con nữa đến.

Lúc quay về bàn, Trì Huy một bên tay ôm hai con gấu bông mỉm cười đưa cho mấy cô gái.

Hứa Văn Tĩnh ngồi ngoài cùng nên lên tiếng nói cảm ơn trước, Mạnh Giai và Đại Linh cũng lần lượt nói cảm ơn. Lúc đến lượt Tô Đào thì cô có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn là nhận lấy con gấu bông, mềm mại nói câu cảm ơn.

Trì Huy nhìn Tô Đào, trong lòng có chút phát ngứa, cười đáp lại:

"Không cần, có thể tặng quà cho các em đã là vinh hạnh của anh, hơn nữa... anh cảm thấy nhà hàng bọn họ tặng những con gấu bông này rất giống với các em, đều là đôi mắt to tròn trông rất đáng yêu."

Mạnh Giai và Đại Linh hoàn toàn không còn gì để nói, hai cô gái ngồi sát lại nhỏ giọng nói thầm với nhau:

"Vị học trưởng này cũng quá rõ ràng rồi đó, rõ ràng là muốn khen đôi mắt của Tô Đào to tròn đáng yêu vậy mà còn lôi kéo chúng ta vào nói cùng."

"Đúng đó! Anh ta thật đúng là, phòng chúng ta ngoại trừ Đào Đào thì tất cả đều là mắt một mí!"

2

Dương Phàm lại thở ngắn than dài.

"Chậc, lại còn biết nói lời ngon tiếng ngọt nữa chứ."

Ninh Dã tức giận đến bực bội, nguyên một bữa cơm sau đó cũng không có hứng động đũa. Hắn thật sự không có tâm tư tiếp tục ngồi lại trên bàn ăn nên cầm lấy hộp thuốc và bật lửa rồi lạnh mặt đứng dậy đi mất.

Dương Phàm nhìn bóng lưng của hắn một chút rồi lại nhanh chóng lên tiếng hòa hoãn bầu không khí.

"Không có việc gì, không có việc gì, cậu ta hẳn là lại đến cơn nghiện thuốc lá đó. Có mấy cô gái nhỏ ở đây nên cậu ta mới đi ra ngoài hút, chúng ta cứ tiếp tục ăn đi!"

Tô Đào nhìn qua hướng bên kia, mím mím môi, không lên tiếng.

-

Lúc bọn họ ăn gần xong thì Tô Đào lặng lẽ đi ra quầy tính tiền. Cô nói với nhân viên là muốn thanh toán nhưng đối phương ấn ấn con chuột máy tính một lúc rồi lại nói với cô:

"Bàn của em đã được thanh toán rồi, vừa rồi có một vị tiên sinh đến thanh toán."

Cô gái nhỏ sửng sốt một chút, sau đó lập tức nghĩ ra vị tiên sinh mà nhân viên vừa nói kia hẳn là Ninh Dã.

Sau đó cô tìm thấy Ninh Dã ở nhà vệ sinh bên ngoài nhà hàng.

Lúc này hắn đang nghiêng đầu hút thuốc, khói thuốc lượn lờ quanh thân, dường như đã hút rất nhiều.

Thấy Tô Đào lại đây thì hắn nhíu mày một cái rồi sau đó đem điếu thuốc vứt vào thùng rác.

"Sao lại ra đây rồi?"

"Bọn họ ăn sắp xong rồi nên em định lén đi ra thanh toán." Tô Đào nhẹ giọng đáp lại.

Ninh Dã lại nhíu nhíu mày.

"Nhưng mà... nhân viên nói rằng anh đã thanh toán rồi."

Vẻ mặt Ninh Dã vẫn bình thường, không có biểu tình dư thừa nào.

"Em cảm thấy tôi là loại người nói mời các em đi ăn nhưng lại để người khác trả tiền sao?"

Tô Đào có chút xấu hổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Xác thật vừa rồi cô cũng cho rằng là như vậy.

Tầm mắt Ninh Dã hạ xuống, phát hiện trong tay cô thế mà còn cầm con gấu bông kia ra tới đây. Sắc mặt của hắn không tự chủ liền có chút lạnh, lên tiếng hỏi:

"Em thích thứ này lắm sao?"

Cô gái nhỏ nhìn tay mình một cái, kịp thời phản ứng lại, vội vàng lắc đầu.

"Vừa nãy đứng dậy nên em thuận tay cầm lấy luôn."

Việc này cô không nói dối, trước đó trên bàn cơm không có chỗ trống nên trong lúc ăn cô vẫn luôn đặt con gấu bông này trên đùi, sau đó lặng lẽ đứng dậy cũng là theo bản năng mà cầm theo.

Ninh Dã nghe xong lời cô nói, trầm mặc một lát, tiếp theo không biến sắc mà nói.

"Ăn xong rồi thì đi rửa tay đi, sau đó chúng ta liền về."

Nói xong còn rất tự nhiên mà duỗi tay về phía Tô Đào.

"Đưa túi và thứ trong tay em cho tôi đi"

Quả thật là Tô Đào có thói quen rửa tay sau khi ăn cơm xong nên cũng không quá hoài nghi lời Ninh Dã nói, nghe lời đưa túi xách và gấu bông cho hắn nhưng sau khi cô rửa tay xong đi ra thì lại phát hiện... Hai món đồ, giờ lại thiếu một.

2

Cô theo bản năng mà nhìn xuống hai bên trái phải, sau đó thấy được nửa cái đầu của gấu bông nằm ở bên trong thùng rác. Chần chờ nhìn về phía Ninh Dã, bên trong đôi mắt hạnh trong trẻo tràn ngập nghi hoặc.

1

"Thứ đồ kia của nhà hàng đưa quá kém, tôi chỉ sờ có hai lần liền bị lông của nó làm cho dị ứng nên đã ném đi rồi."

"... Dị ứng?"

Ninh Dã vô cùng thản nhiên vươn tay về phía cô, hướng lòng bàn tay lên trên.

"Đỏ."

Tô Đào cẩn thận nhìn một chút, lòng bàn tay hắn quả thật là có chút phiếm hồng nhưng lại không giống triệu chứng của dị ứng lắm.

Ninh Dã thấy biểu tình của cô còn hơi chần chờ, cho rằng cô đang luyến tiếc con gấu bông kia nên hoả khí vừa hạ xuống lại vọt lên.

"Em thích đồ vật người khác đưa như vậy sao?"

Tô Đào chớp mắt, không rõ vì sao hắn đột nhiên lại hỏi như vậy nên nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Ninh Dã nhìn cô, ngữ khí như là đang tận lực khống chế, không lãnh đạm, cũng không hề không kiên nhẫn.

"Thích thì nói, tôi sẽ mua cho em." (xỉuuuu)

3

"......"

Ánh mắt hắn như là một cái máy quét, kín kẽ không kẽ hở từ trên đỉnh đầu cô quét xuống.

"Về sau đừng nhận đồ của người khác đưa nữa, thích cái gì cứ nói, tôi đều sẽ mua cho em."