Đào Đào Ô Long

Chương 24: Đến thành phố S




Đầu tháng bảy là thời gian để các thí sinh điền nguyện vọng. Ngày hôm đó, vừa mới sáng sớm Chung Giai Giai đã gọi điện đến cho Tô Đào.

“Đào Đào, tớ chán quá!! Tớ muốn cùng cậu đến thành phố S nhưng mà cha mẹ một hai bắt tớ phải học trường Sư phạm ở Bắc Thành, bọn họ bảo trong tương lai tốt nghiệp xong có thể làm giáo viên, công việc ổn định.”

Tô Đào có thể hiểu vì sao cha mẹ Chung Giai Giai lại có ý muốn như vậy, tính tình của cô ấy là kiểu tự do tự tại, thích được bay nhảy nên nếu để cô ấy một thân một mình đến thành phố khác thì hai người bọn họ ở nhà nhất định sẽ vô cùng lo lắng. Nếu học đại học tại Bắc Thành, tuy rằng không thể mỗi ngày đều về nhà nhưng lỡ có xảy ra chuyện gì thì hai người bọn họ còn có thể đến giúp đỡ đầu tiên.

Vì thế Tô Đào lại bắt đầu nhẹ giọng khuyên nhủ cô bạn.

“Cha mẹ cậu đã nói như vậy thì nhất định là họ đã suy tính về chuyện này rất nhiều lần rồi, cậu thử nghĩ lại đề xuất của cha mẹ cậu xem, chẳng phải mấy hôm trước cậu còn nói với tớ không biết nên chọn chuyên ngành nào sao? Nếu là sư phạm, hẳn là không tồi đâu.”

Chung Giai Giai ở đầu bên kia lẩm bẩm:

“Nhưng mà tớ không muốn ở lại Bắc Thành, tớ muốn đến thành phố S với cậu… Cũng tại điểm thi của tớ quá thấp! Nếu tớ thi tốt hơn thì đã có thể ghi danh vào đại học Sư phạm của thành phố S rồi!”

Tô Đào lại tiếp tục nhẹ giọng khuyên thêm vài câu, cuối cùng cũng dỗ được Chung Giai Giai không càu nhàu nữa.

Sau đó Chung Giai Giai lại hỏi Tô Đào.

“Đào Đào, cậu thật sự quyết tâm muốn đến thành phố S học đại học sao? Tớ thấy mọi người ở Ninh gia đều rất tốt, nếu cậu ở lại Bắc Thành thì bọn họ cũng sẽ không nói gì đâu.”

Tô Đào ở bên này đã bấm mở trang web điền nguyện vọng trên máy tính, nghe Chung Giai Giai nói như vậy, mí mắt của cô buông xuống.

“Chính bởi vì bọn họ quá tốt nên tớ mới không thể gây thêm phiền phức cho bọn họ nữa.”

Chung Giai Giai ở đầu bên kia bĩu môi nói:

“Cậu đúng là quá hiểu chuyện.”

Sau khi hai cô gái nói chuyện với nhau xong thì Tô Đào cũng đã điền xong nguyện vọng. Cô nhìn màn hình xác nhận lại một lần nữa, cuối cùng tầm mắt dừng ở chỗ【nguyện vọng 1】Trường đại học D thành phố S chuyên ngành máy tính.

Trầm mặc vài giây, sau đó di chuyển con chuột xuống phía dưới, bấm vào chữ xác nhận.

-

Dạo gần đây hầu như mỗi ngày cô Ninh Vi đều đến biệt thự, một bên là để nhìn thằng nhóc nhà mình, một bên là để làm thêm đồ ăn cho mấy đứa nhỏ.

Sau khi điền xong nguyện vọng, Tô Đào vừa xuống lầu thì đã thấy cô ấy đang ngồi trong phòng khách gọt táo.

Thấy Tô Đào đi xuống, cô ấy nhiệt tình vẫy tay gọi cô gái nhỏ lại chỗ mình.

“Mau tới đây, cô vừa mới trộn xong salad hoa quả, hai đứa kia vẫn còn đang chơi game, cứ mặc kệ bọn nó đi! Chúng ta ăn trước thôi!”

Tô Đào ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống, cầm lấy nĩa bắt đầu ăn.

“Cháu đã điền xong nguyện vọng rồi đúng không? Cô nghe bà nói cháu muốn học chuyên ngành máy tính? Đại học B ở Bắc Thành của chúng ta là đứng top đầu đấy. Hơn nữa nếu cháu học ở đây, lỡ mà vào đại học cháu có bị khi dễ thì nhà chúng ta sẽ chống lưng cho cháu.”

Bởi vì lão phu nhân đã từng trò chuyện với cô Ninh Vi về chuyện chọn nguyện vọng của Tô Đào, bà cũng nói đã thương lượng với Tô Quốc Vĩ về việc Tô Đào sẽ tiếp tục ở lại Bắc Thành nên trong tiềm thức cô ấy luôn cảm thấy Tô Đào nhất định sẽ điền nguyện vọng là trường đại học ở Bắc Thành.

Mà Tô Đào sau khi nghe cô Ninh Vi nói xong cũng có chút sửng sốt. Chuyện cô đã điền nguyện vọng 1 là trường đại học ở thành phố S… hiện tại không biết phải nói ra như thế nào.

-

Tối đó, cô Ninh Vi tạm thời dẫn theo Lưu Bác về nhà. Nghe nói hôm nay là sinh nhật cha của Lưu Bác, cậu nhóc đã ở lại biệt thự bên này được một thời gian, cha của cậu nhóc vẫn luôn nhắc mãi nên hôm nay cô Ninh Vi liền dẫn cậu nhóc về nhà, chuẩn bị một nhà ba người cùng ăn sinh nhật.

Thiếu đi hai người nên dì giúp việc cũng không làm nhiều đồ ăn, sau khi làm xong bốn mặn một canh, dì ấy liền lớn giọng kêu Tô Đào và Ninh Dã xuống lầu ăn cơm.

Hai cánh cửa cạnh nhau dường như được mở ra cùng lúc, Tô Đào vừa bước chân ra ngoài liền nhìn thấy được người ở phòng kế bên.

Lúc này Ninh Dã đang nói chuyện điện thoại, khi tầm mắt giao với ánh mắt của Tô Đào, hắn tùy ý khoát tay ý bảo Tô Đào đi trước. Hắn đi theo phía sau cô, giọng nói không chút để ý vẫn luôn không ngừng vang lên.

“Vâng, cháu sẽ nói cho em ấy…”

“Được rồi, lão Phật gia à, những lời này bà đã nói bao nhiêu lần rồi? Bà không chán nhưng cháu đã chán lắm rồi.”

“Được rồi, cháu cúp đây.”

Tô Đào bước từng bước từng bước xuống cầu thang, giọng nói của Ninh Dã vẫn liên tục truyền đến từ phía sau, không hiểu sao trong lòng cô có chút loạn.

Sau khi xuống lầu, Ninh Dã ở phía sau bước vài bước đi đến bên cạnh cô, cũng không cúi đầu, trong tay cầm theo điện thoại tùy ý nói với cô:

“Bà nói lúc em khai giảng bà cũng không chắc có thể về kịp nên bảo tôi lái xe đưa em đến đại học B. Nhưng mà giữa tháng sau tôi cần phải ra nước ngoài công tác một thời gian, em chừng nào thì khai giảng? Để tôi xem xem có thể trở về kịp không.”

Tô Đào nghe xong liền giật mình.

“Không cần phiền như vậy đâu, em…”

“Đây là nhiệm vụ mà bà đã giao cho tôi, em cảm thấy tôi có thể từ chối được sao?"

Ninh Dã thấy cô gái nhỏ cự tuyệt như vậy thì trong lòng có chút bực bội.

“Nếu em không muốn tôi đưa đi, vậy thì em tự gọi điện nói chuyện với bà đi.”

Những lời mà Tô Đào muốn nói lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng, một lúc lâu sau cô mới chậm rãi lên tiếng.

“Vậy để hôm nào em sẽ gọi điện nói với bà...”

Ninh Dã nhàn nhạt liếc cô một cái, không tiếp tục nói đến đề tài này nữa, hắn thuận miệng nói một câu “ăn cơm trước đã” rồi cất bước đi thẳng vào phòng ăn.

Tô Đào nhìn theo bóng lưng của hắn, yên lặng thở dài trong lòng.

-

Chuyện Tô Đào điền nguyện vọng ở thành phố S mãi đến đầu tháng tám lão phu nhân mới biết được.

Khi đó bà đang cùng với mấy người chị em của mình nằm phơi nắng bên bờ biển thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Tô Quốc Vĩ. Sau khi biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của bà là vô cùng khiếp sợ.

Lão phu nhân lập tức mua vé máy bay về nước, ở sân bay bà tức giận gọi điện thoại cho Ninh Dã nhưng người nghe máy lại là trợ lý Trương.

“Ninh lão phu nhân, gần đây một hạng mục của công ty xảy ra chút chuyện nên tiểu Ninh gia vẫn luôn phải tăng ca xử lý. Ngày hôm qua cậu ấy làm việc suốt đêm, đến bây giờ mới vừa ngủ. Bà có chuyện gì cần tìm cậu ấy ạ? Nếu không vội thì có thể nói với tôi, chờ sau khi cậu ấy tỉnh dậy tôi nhất định sẽ truyền lại lời không sót một chữ.”

Nghe trợ lý Trương nói xong, cơn giận của lão phu nhân cũng đã nguôi hơn phân nửa. Trầm mặc một chút, bà cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Trong quá trình ngồi trên máy bay lão phu nhân vẫn luôn than ngắn thở dài trong lòng. Tô Quốc Vĩ lựa chọn thời gian này mới nói cho bà biết, chắc chắn là Tô Đào đã điền nguyện vọng xong xuôi hết, nói không chừng cũng đã nhận được thư trúng tuyển từ trường bên kia.

Trước đây bà đã từng nói chuyện nghiêm túc với Tô Quốc Vĩ về vấn đề điền nguyện vọng đại học của Tô Đào, chẳng qua sau đó bởi vì cô gái nhỏ nói muốn hủy bỏ hôn ước nên tâm tư của bà liền lệch đến nơi khác, không còn chú ý đến chuyện này nữa.

Việc bà bất ngờ đi du lịch cũng là vì muốn cố gắng tác hợp thêm một lần nữa, bà muốn cho hai đứa nhỏ có thêm thời gian đơn độc ở cùng với nhau để xem cảm giác của hai đứa đối với nhau có thay đổi gì hay không.

Nhưng kết quả thì sao? Chuyện hôn ước còn chưa giải quyết tốt thì Tô Đào lại phải đi! Lão phu nhân càng nghĩ càng hối hận, bà cảm thấy lần này mình mất nhiều hơn được.

Lúc lão phu nhân về đến biệt thự thì trời cũng đã tối nhưng may là Tô Đào vẫn chưa ngủ. Bà cũng không thèm thay quần áo, trực tiếp đi lên lầu gõ cửa phòng Tô Đào.

Tô Đào không ngờ được lão phu nhân sẽ đột nhiên trở về, lúc ra mở cửa, trong mắt cô xẹt qua một tia ngoài ý muốn.

“Bà?”

Lão phu nhân đỡ trán, thở hổn hển, khoát tay bảo cô vào phòng trước rồi sau đó cũng đi theo vào trong.

“Tiểu Tô Đào, cha cháu gọi điện cho bà, ông ấy nói... cháu muốn đến thành phố S học đại học?”

Tô Đào chần chờ một chút rồi mới gật đầu.

“Cháu nói với bà đi, tại sao lại đột nhiên muốn đến bên kia học? Lúc trước không phải nói sẽ học đại học ở Bắc Thành sao? Bà còn muốn cháu tiếp tục ở cùng với bà.”

“Bà, khoa máy tính của trường đại học D bên kia thích hợp với cháu hơn một chút... Hơn nữa, cháu cũng đã ở đây làm phiền bà lâu rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không tốt.”

“Nói bậy! Phiền toái cái gì! Nếu như cháu là phiền toái, vậy thì bà hi vọng cháu có thể ở đây làm phiền bà cả đời!”

Trong lòng Tô Đào nóng lên, cô biết lão phu nhân là thật lòng đối xử tốt với cô, cũng thật lòng muốn tiếp tục chăm sóc cho cô. Nhưng mà, cô đã điền nguyện vọng xong rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Đào đứng dậy đến gần bên người lão phu nhân, cầm lấy tay bà sau đó lại ngồi xổm xuống trước mặt bà, nói:

“Bà ơi, cháu thật sự rất biết ơn bà vì hơn nửa năm nay bà đã chăm sóc cháu rất tốt, những gì cháu nhận được ở Ninh gia, cả đời này cháu sẽ không bao giờ quên.

Nhưng mà tương lai dài như vậy, sớm muộn gì cháu cũng phải đi một mình. Vì vậy nên cháu phải sớm độc lập một chút, đối với cháu mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất.”

Nói tới đây, Tô Đào còn cố ý mềm mại cười với lão phu nhân một cái.

“Cháu tin rằng bà sẽ ủng hộ cho cháu mà đúng không?”

Hốc mắt của lão phu nhân có chút đỏ, trong lòng bà vẫn còn nhớ đến chuyện hôn ước, bà vươn tay sờ sờ lên gương mặt của cô gái nhỏ.

“Là bà có lỗi với cháu.”

Tô Đào bị lây nhiễm cảm xúc của lão phu nhân, mũi cũng bắt đầu phiếm hồng, lắc lắc đầu.

“Không đâu ạ, bà đã đối xử với cháu rất tốt mà.”

Nói xong, cô đỡ lấy bàn tay đang áp trên mặt mình, cố nén nước mắt, ngửa đầu cười với lão phu nhân

“Bà ơi, trong tương lai bà nhất định mỗi ngày đều phải thật vui vẻ, cũng nhất định phải sống lâu trăm tuổi! Nếu có thời gian cháu sẽ thường xuyên trở về thăm bà, bà không cần phải lo lắng cho cháu đâu.”

Trong mắt lão phu nhân nổi lên một tầng nước, bà gật đầu đáp lại:

“Bà tin tưởng lời cháu nói, không được phép nuốt lời nhé.”

Tô Đào trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc đáp:

“Cháu biết rồi ạ.”

-

Đầu tháng chín, Tô Đào lên máy bay đi đến thành phố S.

Lúc tiến vào cổng soát vé, cô không ngừng quay lại vẫy tay tạm biệt lão phu nhân ở phía sau.

Lão phu nhân vẫn luôn dặn dò cô.

“Cháu ở trường một mình phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé, ăn cơm đúng giờ, mùa hè cũng đừng tham lạnh.

Bà đã chuẩn bị cho cháu mấy món quà để trong hành lý, sau khi đến trường nhớ đưa cho các bạn cùng phòng nhé. Các cháu sẽ ở bên nhau nhiều năm, nhất định phải sống chung cho thật tốt.

Có việc thì đừng tìm tới cha của cháu, ông ấy ở nước ngoài cái gì cũng không quản tới được, cháu cứ trực tiếp gọi cho bà, bà nhất định sẽ là người đầu tiên bay qua giải quyết cho cháu!”

Tô Đào không ngừng gật đầu, cuối cùng không nhịn được, lại chạy ra khỏi hàng, đến trước mặt lão phu nhân ôm bà ấy một cái.

-

Tô Đào cầm giấy tờ đăng ký đi theo mọi người lên máy bay. Sau khi tìm được chỗ ngồi của mình, trước tiên cô cất ba lô lên ngăn để hành lý rồi sau đó ngồi xuống thắt dây an toàn vào.

+

Vị trí ngồi của cô ở bên cạnh cửa sổ, ổn định chỗ ngồi xong, cô lấy điện thoại mở WeChat gửi tin nhắn cho cha và lão phu nhân thông báo rằng mình đã thuận lợi lên máy bay.

Sau đó, Tô Đào lại nhìn thấy khung trò chuyện với Ninh Dã ở cuối màn hình. Cô bấm vào theo bản năng, trên màn hình hiện lên lịch sử trò chuyện từ hơn nửa tháng trước, cô trầm mặc một chút rồi sau đó lại thoát ra.

Máy bay từ từ chạy chậm về phía trước, không bao lâu sau liền vững vàng cất cánh.

Tô Đào nhìn ra cảnh tượng rộng lớn bên ngoài cửa sổ, trong lòng không hiểu sao có chút cuồn cuộn.

Cuộc sống mới của cô… sắp bắt đầu.