Đạo Cô Vương Phi

Chương 10




Bất kể nàng biểu hiện căm thù tận xương tuỷ với Từ gia nhiều đến bao nhiêu, nàng vẫn luôn là con gái của Từ gia, sẽ không thật sự ngồi xem cửu tộc của Từ thị gặp tai ương.

Nghĩ thông suốt điều này, chẳng những không khiến trong lòng Long Thần Dục thoải mái, mà ngược lại càng khiến hắn thêm buồn chán.

Từ Ngọc Mẫn cảm nhận sức lực thật lớn truyền đến trên chân, điều này khiến nàng vô cùng khó chịu, nhưng nàng chỉ nhíu mày, không nói chuyện.

Bọn họ cứ vậy đi thẳng về hướng Bắc, dường như muốn đi về phía Thanh Châu, hẳn sư phụ sẽ không đến nơi trời băng đất tuyết như thế, sư phụ sợ nhất là lạnh, cũng không thích tự mình chuốc lấy cực khổ. Mặc dù muốn xem người ta tìm bảo vật, nhưng bà ấy vẫn luôn muốn thuận tiện chọn nơi nào đó có phong cảnh đẹp hơn một chút.

"Mẫn nhi."

Từ Ngọc Mẫn ngước mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy tiếng kêu to này của hắn có chút khác lạ.

Long Thần Dục nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhấn mạnh từng từ: "Nàng bằng lòng sinh con cho ta chứ?" Sợ bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nhặt nào trên gương mặt nàng.

Từ Ngọc Mẫn ngây ngẩn cả người.

Con sao?

Hình như nàng chưa từng nghĩ đến, đúng rồi, hẳn rồi đây bọn họ sẽ có con.

Thấy nàng không đáp, trái tim Long Thần Dục lập tức run lên, "Nàng không muốn sao? Nếu mang thai, nàng sẽ không tìm cách phá bỏ nó chứ?"

Từ Ngọc Mẫn nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Sao ta phải làm vậy, không phải đó cũng là một sinh mạng sao?" Huống chi đó là con của nàng, cũng là cốt nhục của hắn.

"Nàng hận bổn vương." Hắn cho nàng nguyên nhân.

Từ Ngọc Mẫn lại lặng đi một chút, sau đó nói thật chậm, tựa như đang suy nghĩ: "Có lẽ...... Ta không hận ngươi đến vậy, ít nhất sẽ không bởi vì hận ngươi mà làm tổn thương đến sinh mạng nhỏ trong bụng ta."

Nàng thật sự hận hắn sao? Đột nhiên vào lúc này, Từ Ngọc Mẫn không xác định được.

Người xuất gia tu hành luôn chú trọng Tứ Đại Giai Không, thuở nhỏ nàng tu đạo, tính tình lạnh nhạt, ít việc gì có thể làm rối lòng nàng.

Nhưng nam nhân này, lúc ban đầu đã dùng bộ dáng trẻ con bất ngờ khiến nàng không kịp phòng ngự, xâm nhập thế giới của nàng. Đêm động phòng, mạnh mẽ mà điên cuồng chiếm đoạt thân thể nàng, khiến nàng nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi với hắn, cho dù rời đi, lúc nghĩ đến hắn cũng sẽ kìm lòng không được mà tức giận đến run người, dù thế nào cũng không thể bình thản mà chống đỡ.

Đây hẳn là hận nhỉ?

Nhưng nếu thật sự là hận, thì tại sao vào lúc hắn gặp nguy hiểm lại lo lắng, lại nhịn không được mà sốt ruột, nhịn không được mà muốn giết người?

Đột nhiên Từ Ngọc Mẫn sợ hãi không dám nghĩ sâu thêm chút nữa...... Nàng, nàng vẫn nên hận hắn thì tốt hơn......

Long Thần Dục đột nhiên kích động túm nàng ôm vào lòng, vô cùng vui vẻ hỏi: "Thật sao?"

"Buông ra."

"Có thật không?"

"Ta không mang thai." Từ Ngọc Mẫn không thể không nhắc nhở hắn, "Quý Thủy của ta còn chưa hết."

Sắc mặt Long Thần Dục chợt biến đổi, nàng nhắc nhở hắn, Quý Thủy đáng chết của nàng hại mấy ngày nay hắn vẫn không thể chân chính dính lấy người nàng, điều này khiến hắn rất không sảng khoái.

"Đến khi nào nó mới hết?"

Từ Ngọc Mẫn không để ý đến hắn, nàng ghét nhất là bị hắn không biết tiết chế cầu hoan, kéo nàng cũng trở nên sa đọa theo. Sắc mặt Long Thần Dục có chút âm u, tay vuốt lên chân nàng lại thêm chút sức.

Từ Ngọc Mẫn vẫn cứ nhíu mày, chứ không mở miệng.

Phần lớn thời điểm, là nàng không muốn quan tâm đến hắn. Nhưng nếu vẫn không phản ứng với hắn, hắn lại giống như phát điên bổ nhào lên, cho nên, nàng sẽ phản ứng thích hợp với hắn một chút, đây là kết luận nàng rút ra được sau mấy ngày ở cùng hắn.

Nàng vẫn cố nén tránh điểm mấu chốt, không thể để hắn phát điên!

Kỳ thực, có đôi khi nhìn hắn bị lửa giận thiêu đốt, Từ Ngọc Mẫn cảm thấy rất thú vị.

Đường cũ đồng hoang, cây cỏ úa vàng lắc lư đón gió.

Tại nơi hoang vắng như vậy, vẫn có một khách điếm.

Trong cơn gió đông lạnh thấu xương, cờ của khách điếm run run bay trong gió lạnh.

"Nhất Gia Xuân" là tên khách điếm, tại nơi hoang vu lại trông có vẻ hết sức phù hợp.

Trong lúc Long Thần Dục đi thẳng tới, mọi người trong khách điếm đều đồng loạt nhìn lướt qua phía cửa. Long Thần Dục thấy cả khách điếm đều là người giang hồ, trong lòng cũng không khỏi hơi giật mình, càng đi về phía Bắc, số người giang hồ càng lúc càng tăng, có thể thấy rằng đa số đều đến vì nghe đồn về nơi xuất hiện của kho báu.

Từ Ngọc Mẫn lại làm như không thấy, tự mình kéo tay Long Thần Dục bước lên lầu.

Dưới lầu đã nhun nhúc đầy người, đương nhiên là sẽ muốn bước lên lầu.

"Nương tử, sao ở đây lại có nhiều người như vậy?"

Nghe được giọng nói trong trẻo non nớt thánh thiện trẻ con của Long Thần Dục, Từ Ngọc Mẫn dùng sức nắm chặt tay hắn, có một loại xúc động muốn trực tiếp hắn đá xuống lầu.

Nàng thật sự không thích cùng hắn diễn cảnh gã ngốc và nương tử của gã ngốc, thực khiến người ta nổi cáu.

"Trời lạnh, ngồi bên ngoài không thoải mái, đương nhiên là phải vào trong."

"A, giống chúng ta sao."

"Đúng."

Trò chuyện như giữa mẹ và con, lúc lơ đãng liền lộ hết khả năng trí tuệ ra, người giang hồ trong khách điếm không khỏi có chút buồn bực, cái kẻ nhìn có vẻ không phải chỉ giàu có bình thường kia đến cái nơi đất cằn trời rét này làm gì?

Người trên lầu cũng không ít, may mà còn có một cái bàn trống, Từ Ngọc Mẫn bước thẳng qua, ngồi xuống.

Tiểu nhị vội vàng chạy đến châm trà, hỏi: "Khách quan ăn chút gì không?"

Từ Ngọc Mẫn nói: "Có gì ngon thì mang lên."

"Dạ được."

"Đợi chút." Nàng gọi tiểu nhị đang muốn đi lại.

"Khách quan còn muốn dặn gì?"

"Ta muốn hỏi thăm một mình."

Thị vệ đi theo phía sau ném ra một khối bạc vụn, tiểu nhị đón lấy, mặt mày hớn hở trả lời: "Xin khách quan cứ hỏi, chỉ cần tiểu nhân biết nhất định sẽ kể rõ đầu đuôi."

"Ngươi biết Vô Vân Thượng Nhân chứ? Tiểu phụ nhân ta muốn tìm Thượng Nhân xin chữa bệnh cho phu quân, nghe nói gần đây Thượng Nhân đến Thanh Châu, không biết có tin tức của bà ấy không?"

Lời nàng vừa thốt, người giang hồ trong khách điếm liền bừng tỉnh hiểu ra vì sao trong lúc trời đông giá rét đến thế, mà người sang quý này lại lội ngược tuyết đến Thanh Châu —— thì ra là vì cầu y!

Việc này không xung đột với bọn họ, không ai thèm chú ý nữa.

Long Thần Dục thầm khen thê tử, nhìn nàng có vẻ không hiểu chuyện thường tình, nhưng lại luôn có một mặt khiến người khác kinh ngạc.

"Phu nhân hỏi tiểu nhân xem như đã hỏi đúng chỗ rồi, vài ngày trước Vô Vân Thượng Nhân còn từng nghỉ trọ ở tiểu điếm."

"Không biết Thượng Nhân đã đi về hướng nào?" Từ Ngọc Mẫn lộ vẻ lo lắng.

"Hướng bắc."

"Đa tạ rồi."

"Khách quan không cần phải khách khí."

"Nương tử, ta muốn ăn cơm, đói bụng."

Từ Ngọc Mẫn cố nén xúc động muốn hắt trà nóng lên mặt hắn, dịu dàng nói: "Ngoan, chốc nữa thức ăn sẽ được đưa lên."

Long Thần Dục âm thầm cắn răng, rõ ràng là nàng cố ý.

Từ Ngọc Mẫn thầm nghĩ: là ta cố ý đó, ngươi muốn vờ ngu ngốc, được, ta phối hợp với ngươi, sẽ khiến ngươi ngu si thêm gấp bội.

Tiểu nhị đương nhiên không biết âm thầm mãnh liệt giữa hai vợ chồng này, đứng một bên nói: "Tiểu nhân liền xuống gọi thức ăn, chỉ một lát sẽ mang lên, công tử đừng vội."

Long Thần Dục nhào đầu vào trong lòng thê tử, ôm hông nàng làm nũng, "Mẫn nhi, ta đói bụng, muốn ăn cơm."

Thiếu chút nữa là Từ Ngọc Mẫn vung tay hất hắn ra, cúi đầu giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, từ tốn nói: "Ngoan, chúng ta uống hớp trà thấm giọng trước, chỉ lát nữa là có cơm thôi."

Long Thần Dục quyết không thèm để ý, dụi đầu trong lòng nàng cọ cọ một lát, cho đến khi Từ Ngọc Mẫn nở nụ cười, rốt cuộc mới buông tha cho nàng, đứng thẳng dậy.

Thị vệ đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, xem mình như không tồn tại.

Vào lúc này, nhất định không được nhìn vương gia vương phi, nếu không mặc kệ ai thẹn quá thành giận, bọn họ cũng chịu không nỗi.

Những người khác trong khách điếm thấy tình hình như vậy, không khỏi càng thêm tiếc hận không thôi cho thiếu phụ xinh đẹp này, đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Lúc tiểu nhị mang thức ăn lên, lại có người từ dưới lầu lên theo, còn vừa đi vừa nói: "Thời tiết này đúng là gặp quỷ, tự dưng lại nổi bão tuyết."

Từ Ngọc Mẫn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy người mới tới vừa phủi tuyết trên người, vừa tìm kiếm chỗ trống.

Bên ngoài nổi tuyết sao?

Từ Ngọc Mẫn nhíu mày, gió tuyết nổi lên, chỉ sợ hôm nay đành phải ngủ lại nơi này.

"Nương tử, ăn cơm."

Từ Ngọc Mẫn hoàn hồn, nàng nhìn đến vẻ mặt trẻ con há mồm chờ ăn cơm của Long Thần Dục.

Trong lòng thở dài, nhận mệnh gắp thức ăn, từng ngụm từng ngụm đút cho hắn, thỉnh thoảng lau chút dầu mỡ lây dính khi hắn lộn xộn.

Mấy ngày nay không biết làm thế nào mà nàng tập mãi thành quen, ngược lại còn bị ánh mắt của những người trong khách điếm thỉnh thoảng liếc đến khiến nàng thấy không kiên nhẫn.

"Phu nhân, đã đặt phòng xong rồi, dùng cơm xong, công tử và phu nhân có thể lập tức về phòng nghỉ tạm."

Từ Ngọc Mẫn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Nhóm thị vệ đi theo luôn làm thật tốt mọi việc, hoàn toàn không cần vợ chồng bọn họ quan tâm, một lúc sau, cũng thành thói quen, nàng dặn dò bọn họ chuẩn bị vài việc vặt.

Thói quen đúng là một việc thật đáng sợ.

Vốn dĩ nàng rất mâu thuẫn với việc vợ chồng, nhưng theo thời gian ở cùng nhau, nàng lại cũng dần dần quen với việc giày vò ban đêm của Long Thần Dục, vừa nghĩ đến điều này, cả người nàng liền rét lạnh.

Đôi mắt sáng ngời như nước hồ thu của Từ Ngọc Mẫn ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Long Thần Dục thành thật nuốt cơm, không phải hắn đang cố ý ăn như tằm ăn rỗi thế chứ?

Long Thần Dục cười sáng ngời với nàng.

Từ Ngọc Mẫn nhịn không được lại cắn chặt răng.

Bên ngoài nổi lên gió tuyết, khách điếm kín người hết chỗ.

Dưới tình huống như vậy, có phòng để ở đã là quá may mắn, nếu muốn một mình một viện trăm triệu lần không có khả năng.

Dưới tình trạng rồng rắn hỗn loạn này, tâm tình Từ Ngọc Mẫn lại thả lỏng.

Chỉ là, sau khi tắt đèn, nàng mới biết mình đã yên tâm quá sớm.

Vừa vào phòng Long Thần Dục liền muốn cầu hoan, tay hắn thành thục cởi hết quần áo trên người nàng.

Từ Ngọc Mẫn bắt lấy cái tay không an phận của hắn, ép giọng xuống thật thấp, chỉ hai người mới có thể nghe được, "Đừng làm rộn, trái phải đều là người giang hồ có đôi tai cực nhạy." Nàng không muốn để người khác nghe thấy.

Long Thần Dục tránh thoát khỏi tay nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Thì sao chứ, không phải ta và nàng là vợ chồng sao?"

Đúng lúc này, đột nhiên cách vách vang lên tiếng thở dốc, tiếng va chạm phành phạch khiến hai người cùng sửng sốt.

Rồi sau đó, Long Thần Dục bám vào bên tai nàng nở nụ cười, "Người đời đều thế."

Từ Ngọc Mẫn đỏ bừng mặt, nhịn không được đập hắn vài quyền.

Bằng tốc độ nhanh nhất, Long Thần Dục chui vào thân thể nàng, bắt đầu vội vàng vui vẻ đong đưa.

Từ Ngọc Mẫn cắn một góc khăn lụa, nén nhịn tiếng rên rỉ.

Ai ngờ vào lúc bọn họ tiến tới thời điểm quan trọng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đao kiếm.

Từ Ngọc Mẫn giật mình, hoa huy*t theo bản năng mà co rút lại, ngọn giáo vàng đang đấu tranh anh dũng kia như được ủng hộ, càng thêm vô cùng dũng mãnh, dường như nảy sinh ác độc đẩy nhanh tốc độ tiến quân.

Từ Ngọc Mẫn liên tục vung tay đánh lên người hắn, muốn hắn chậm lại.

Long Thần Dục lại chẳng quan tâm để ý đến nàng, chỉ vùi đầu hưởng thụ khoái cảm tột cùng này.

Khi hắn phóng thích mầm mống vào sâu trong hoa tâm ấm nóng của nàng thì cửa sổ đột nhiên bị một sức mạnh đập tan, hai bóng dáng kẻ trước người sau ngã văng vào.

Ánh mắt Long Thần Dục rét lạnh, bảo vệ chặt chẽ người trong lòng, nhìn chằm chằm những kẻ đánh nhau ngoài màn.

Nghe động tĩnh, thị vệ nhảy vào, đứng thành hàng ngang trước giường, không cho người ngoài đến gần một bước.

Long Thần Dục thấy thị vệ tới liền yên tâm, nhưng vẫn che chở thê tử trong lòng, ngừa việc ngoài ý muốn.

Nếu có kẻ nào nhìn thấy thân thể nàng. Hắn tất sẽ giết hắn ta.

Hai người đánh nhau té vào trong phòng lại phá tan nóc nhà mà ra, tiếng đao kiếm chạm vào nhau ầm vang rõ ràng trong đêm yên tĩnh.

Long Thần Dục mượn ánh trăng ngoài phòng, sờ soạng giúp thê tử mặc quần áo, sau đó mới không nhanh không chậm tự mặc quần áo cho mình.

Hắn tự tay vén màn giường, thị vệ liền tránh ra.

Long Thần Dục bước xuống, cầm áo lông chồn vắt trên bình phong quấn kín lấy thê tử, tiếp theo liền ra ngoài. Thị vệ lập tức đuổi theo sau.

Khi Long Thần Dục ôm Từ Ngọc Mẫn đến đại sảnh của khách điếm, liền nhìn thấy rất nhiều người giang hồ bị đánh thức cũng tụ tập ở đây.

Thấy nhóm bọn họ bước ra, mấy người giang hồ cũng không quá mức kinh ngạc, dù sao mọi người đều bị tiếng đánh nhau hiển nhiên này đánh thức.

"Nương tử, ở đây có người đánh nhau, chúng ta nên đi thôi."

Từ Ngọc Mẫn ru rú trong lòng Long Thần Dục, lên tiếng thuận theo, giờ này khắc này nàng thật không còn mặt mũi gặp người.

"Chúng ta đã đánh mất vài thứ, ai cũng không thể bước khỏi khách điếm một bước."

Theo tiếng đao kiếm xé gió, hai đại hán áo lam dừng ở cửa khách điếm, chặn đường ra.

Long Thần Dục chau mày buông kiều thê trong lòng xuống.

Từ Ngọc Mẫn khẽ khép áo lông chồn trên người lại, đứng vững trên mặt đất.

Lúc này trên đầu nàng đã tháo hết trâm cài, ngược lại có phong thái thanh khiết của hoa sen, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng mềm mại. Long Thần Dục xoay người kéo mũ trùm che cho nàng, cũng kéo chặt áo lông thay nàng, mang chút oán giận nói: "Nương tử là của một mình ta, không được để người ngoài nhìn ngó."

Người giang hồ thờ ơ đứng ngoài không khỏi cười thầm, tướng công ngốc này lại có sự độc chiếm rất mạnh mẽ.