Đạo Chu

Chương 705: Tình thương của mẹ!




Trước con mắt bàng hoàng của đám người Hồng Liên, một vụ nổ khủng bố xảy ra. Trong nháy mắt ấy, vô hạn ánh sáng nở rộ. Một quả cầu lập lánh ánh sáng trong nháy mắt mở rộng. Ở trong tích tắc ấy, thời gian như dừng lại. Tại vị trí quả cầu xuất hiện một đám sao lấp lánh giống như những dải ngân hà. Rất bé, trong nháy mắt ấy quả cầu mở rộng với tốc độ khủng khiếp.

“Không...” Thiên Nhận Tuyết thấy được quả cầu nháy mắt mở rộng, nàng lập tức toàn lực chém xuống. Tuy nhiên thanh thiên sứ khổng lồ do thần lực ngưng tụ kia nháy mắt bị quả cầu băng toái. Nó trực tiếp mở rộng kích thước muốn đem nàng trực tiếp nuốt sống vào.

Vèo.. Một thân ảnh màu tím đen đột nhiên xuất hiện. Tốc độ thân ảnh cực kỳ nhanh chóng. Thân thể Thiên Nhận Tuyệt trong nháy mắt ấy cảm nhận được như có một cự lực khủng bố đánh thẳng vào thân thể nàng đem thân thể nàng đánh bay.

Oành! Quả cầu mở rộng đem cả thân thể màu tím đen ấy, ngay cả Vũ Vô Cực cũng bị dư ba quả cầu đánh thẳng vào người. Thân thể hắn theo đó tấc tấc vỡ vụn. Bản thân thân thể hắn gần như sánh ngang với thần mà có thể bị thương như vậy há là một người nào đó bị bao phủ vào bên trong.

Quả cầu mở rộng trong tích tắc nhưng đồng thời trong nháy mắt ấy nó cũng hỏng mất và bốc hơi. Nguyên Ám Vũ Trụ Chung Kết đại biểu cho cực hạn hủy diệt. Khởi Nguyên Khai Thiên Tích Địa đại biểu cho cực hạn của sáng tạo. Khi hai loại sức mạnh này kết hợp với nhau sẽ xuất hiện được sức mạnh của hỗn độn vô thủy vô chung. Mặc dù Vũ Vô Cực không có đem chiêu thức diễn biến đến tận cùng nhưng hoàn toàn có thể có sức mạnh đồ sát một vị thần.

“Không!” Lúc đó, Thiên Nhận Tuyết đã hét lên một tiếng. Thân ảnh màu tím đó, nàng cứ ngỡ sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt nàng ta một lần nữa. Vì nàng cho rằng nàng ta chưa từng bao giờ coi nàng như người thân. Không nghĩ tới lúc này người cứu tính mạng nàng lại chính là nàng ta.

Lúc này, Bỉ Bỉ Đông tràn ngập cả tà khí, trên mặt nàng xuất hiện những hoa văn dữ tợn khiến cho nàng trông cực kỳ xấu xí. Đồng thời dưới chân nàng mười cái hồn hoàn luật động. Trong đó một cái hồn hoàn cuối cùng cũng là hồn hoàn của thần cấp. Nàng toàn lực chống cự trước quả cầu đang mở rộng kia nhưng hoàn toàn là tốn công vô ích.

Thân hình xoay lại, Bỉ Bỉ Đông quay lại nhìn Thiên Nhận Tuyết, bàn tay nàng đưa lên muốn cầm lấy như với lấy thứ gì. Bất quá trong nháy mắt ấy nàng đã bị quả cầu bao phủ. Thân thể nàng dù có thần lực bảo vệ đi nữa thì vẫn tấc tấc vỡ vụn.

Hỗn độn lực mặc dù không phải hoàn toàn nhưng quả thực chiêu thức khủng bố của Vũ Vô Cực thật là quá mạnh mẽ. Bản thân Bỉ Bỉ Đông trong đó có một chiêu tên kỹ năng Bất Tử Chi Thân nhưng với chiêu thức này gần như vô dụng. Nó tấn công không những chỉ vào thân thể mà còn vào hồn lực cũng như linh hồn.

Khi quả cầu biến mất thì thân hình Bỉ Bỉ Đông cũng theo đó trực tiếp từ không trung rời xuống. Thiên Nhận Tuyết vỗ mạnh bốn cánh, thân mình theo đó vọt xuống trực tiếp đỡ lấy Bỉ Bỉ Đông. Hai người trực tiếp rơi xuống mặt biến. Ngay thời điểm Thiên Nhận Tuyết mang theo Bỉ Bỉ Đông rơi xuống đến mặt đất, bộ La Sát Thần Trang cuối cùng cũng hóa thành mây khói tan biến đi. Mà màu xanh biếc trên mặt Bỉ Bỉ Đông, cũng từ từ tan biến.

Không quá bao lâu thì từ trong nước biển, Thiên Nhận Tuyết với mái tóc ướt sũng trực tiếp bế theo một người nữ nhân. Đập vào mắt của nàng là sắc mặt tái nhợt của Vũ Vô Cực ở phía xa. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vũ Vô Cực, Bỉ Bỉ Đông thở ra một hơi dài nói: “Vô Cực, dừng lại ở đây đi được không? Ngươi đã thắng rồi!”

“Tại sao ngươi ở lại nơi này!?” Vũ Vô Cực thở ra một hơi. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông tò mò hỏi: “Ngươi không phải ở cùng Đại Sư sao?”

“Mấy năm nay phải cảm ơn ngươi, Vô Cực!” Bỉ Bỉ Đông nở nụ cười nhàn nhạt, màu xanh biếc trên khuôn mặt nàng đã hoàn toàn biến mất, sự hiền hòa trở lại trên gương mặt, đã khôi phục lại bộ dáng cao quý tuyệt mỹ vốn có của nàng, chỉ là tái nhợt không một tia huyết sắc: “Thật ra thì ta đã sớm tại vài tháng trước thức tỉnh khi mà hoàn thành La Sát Cửu Khảo trở thành thần linh.”

“Nhưng là...” Bỉ Bỉ Đông thở ra một hơi thật dài. Nàng mở miệng nói: “Ta vẫn cứ vờ như mình không có thức tỉnh ký ức. Mấy năm nay đối với ta thực sự là một hạnh phục nhất trong cuộc đời này. Ta có Tiểu Cương lại có được Mục Nhi. Đối với ta mà nói, tám năm nay là thời gian hạnh phúc. Ta chưa từng mơ mình sẽ trải qua hạnh phúc như vậy. Tất cả đều là nhờ ngươi, Vô Cực. Ta thật sự phải cảm ơn ngươi!”

“Chồng yêu...” Đoàn thiếu nữ Hồng Liên vội vàng bay tới. Họ thấy được cảnh này, ánh mắt có vài phần kỳ quái nhìn về phía Vũ Vô Cực.

“Xin lỗi...” Vũ Vô Cực mở miệng nhăn mày, hắn thở ra một hơi nói: “Ngươi bị hồn độn đại đạo vô thủy vô chung trực tiếp đánh trúng. Ta thực sự không biết thế nào cứu ngươi. Ngươi... người này sao phải làm như vậy? Đại Sư thực sự yêu ngươi, nếu như ngươi vẫn yêu hắn như vậy không phải giả vờ mất trí nhớ như vậy vẫn tốt sao?”

“Đại Sư chính là nam nhân mà ta yêu nhất trong cả đời mình. Trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, mà vĩnh viễn cũng là như vậy.” Bỉ Bỉ Đông cười khổ mở miệng tiếp tục nói. Âm thanh nàng bắt đầu dứt quãng. Thần lực trong cơ thể nàng đang bị hỗn độn lực ăn mòn. Loại ăn mòn này tốc độ thực sự là nhanh: “Nhưng lần này ta muốn làm một việc, một việc mà một người mẹ nên làm!”

“Tại sao... tại sao...” Thiên Nhận Tuyệt lúc này đôi mắt đã hơi ướt át. Nàng nhịn nãy giờ mà bộc phát, nước mắt lã trã rơi xuống: “Ngươi không phải không quan tâm ta sao? Tại sao vừa rồi ngươi còn cứu ta!”

“Thiên Nhận Tuyết, thật sự xin lỗi! Mấy năm nay thực sự khổ cho ta...” Bàn tay nàng đưa lên muốn vuốt ve thân thể Thiên Nhận Tuyết nhưng phát hiện ra tay mình cũng đã hoàn toàn phế. Nàng chỉ có thể dùng đôi mắt tràn đầ nhu tình của người mẹ nhìn về con gái đối với Thiên Nhận Tuyết. Giọng nói nàng hơi phát ra cảm thán: “Năm đó ta và Tiểu Cương vốn là yêu nhau tha thiết, mặc kệ là hắn không có võ hồn cường đại hay là có trí tuệ mà người khác không có được. Vào ngày đó, ta nhớ rất rõ ràng, lúc đó là ban đêm, tinh quang ảm đạm. Sư phụ ta cũng là cha ngươi đột nhiên đến. Hắn hỏi ta và Tiểu Cương có quan hệ thế nào. Cho nên, ta đối với Sư phụ cũng không hề giấu diếm gì, đem quan hệ của chúng ta lúc đó nói lại cho hắn. Lúc ấy, sắc mặt của sư phụ rất khó coi. Hắn nói, ta là tuyệt thế kỳ tài của Vũ hồn điện trăm năm khó gặp, có được Song Sinh Vũ Hồn, quyết không cho phép ta cùng với nam nhân bên ngoài phát sinh tình cảm, càng không thể cùng với Lam Điện Bá Vương Long gia tộc có quan hệ gì cả, vĩnh viễn cũng không cho phép ta rời khỏi Vũ Hồn Điện.”

“Trong lòng ta cũng chỉ có Tiểu Cương, cho nên, ta cùng với sư phụ đã tranh cãi rất nhiều, càng lúc càng gay gắt. Ta nói cho hắn biết, ta yêu Tiểu Cương tha thiết, cho dù phải rời khỏi Vũ Hồn Điện, ta cũng phải ở cùng một chỗ với ta. Sư phụ đột nhiên điên lên, một chưởng đánh tới, đã đánh ta ngất xỉu. Đến khi ta tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân đau nhức, thân thể nát nhừ nằm trong mật thất của Vũ Hồn Điện. Hắn ta, tên cầm thú đó, đang ngồi bên cạnh ta, ngươi có biết, hắn nói với ta cái gì không? Hắn nói là, cho dù dùng phương pháp xấu xa nhất cũng phải giữ ta lại trong Vũ Hồn Điện. Hắn còn nói với ta, thân thể ta đã không hề sạch sẽ, thân thể ta đã thuộc về hắn, ta còn mặt mũi nào mà gặp lại nam nhân mà ta yêu nhất cơ chứ? Nếu mà ta còn không rời khỏi ngươi, hắn sẽ lập tức giết người nam nhân mà ta yêu nhất.”

Nghe những lời Bỉ Bỉ Đông nói, mọi người đều ngây dại hắn. Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng sự bi ai từ trên giọng nói của Bỉ Bỉ Đông.

“Lúc đó, chuyện đầu tiên mà ta nghĩ đến là tự sát, nhưng mà ta lại không thể chết được, ta hiếu hắn ta rất rõ, nếu như ta chết, hắn ta nhất định sẽ đem toàn bộ lửa giận trút hết lên người mà ta yêu nhất. Ta không thể không là ra bộ dáng tuyệt tình đến gặp người mà ta yêu nhất, nói cho Tiểu Cương biết, ta ở bên cạnh hắn chỉ vì phần trí tuệ kia của hắn mà thôi. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể bảo vệ được hắn, nam nhân mà ta yêu nhất.”

Thiên Nhận Tuyết cảm nhận được người cha trong tình thương của mình hoàn toàn tan vỡ. Nàng thống khổ hô lên: “Không... không đây không phải sự thật!”

Bỉ Bỉ Đông ảm đạm nói: “Ngươi chính là nữ nhi của ta, là nữ nhi mà ta cùng hắn sinh ra. Sau lần đó, một thời gian sau ta đã phát hiện rằng mình đã mang thai. Ta hận hắn, cũng là hận toàn bộ Vũ Hồn Điện, càng hận ngươi đứa trẻ này hơn. Ta từng vô số lần tìm cách hủy đi bào thai của ta, nhưng mà, hắn lại đem ta giam cầm trong Vũ Hồn Điện, mỗi ngày đều canh giữ bên cạnh ta, mãi đến khi ta hạ sinh ra ngươi.”

Ngẩng đầu lên, Bỉ Bỉ Đông nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết: “Ta biết, ngươi cũng hận ta. Đúng vậy, ta có thể nói cho ngươi biết, lúc trước, mặc dù là Đường Hạo đã đánh cha ngươi bị thương nặng, nhưng mà, hắn cuối cùng lại là chết trong tay ta. Là ta tự tay giết chết tên cầm thú kia, tên cầm thú ngay cả đệ tử của mình cũng làm nhục. Ngươi hận ta là phải, ta là kẻ thù giết cha của ngươi, càng không có làm tròn trách nhiệm mẫu thân một ngày nào. Ta vẫn luôn cho rằng ta đã làm đúng, cho đến khi thấy được ngươi sắp bị giết lúc đó. Ta mới biết mình đã sai. Trẻ con là vô tội, ta không nên đem mối hận hắn gây cho ta trút lên đầu ngươi. Tất cả mọi thứ mà ta có thể làm cho ngươi, chính là thay ngươi đón nhận một chiêu này!”

Thân thể của Thiên Nhận Tuyết run rẩy, đôi môi cũng run rẩy: “Không, không, không...” Nàng vốn là vô cùng hận Bỉ Bỉ Đông. Trong lòng nàng, hình ảnh của phụ thân vô cùng tôn nghiêm như vậy, nhưng mà, Bỉ Bỉ Đông đã sắp chết, nàng như thế nào lại có thể nói dối đây?

“Cảm ta Vô Cực ngươi và cả mấy con nữa...” Bỉ Bỉ Đông nhìn về phía mấy người thiếu nữ. Ở tám năm này, mặc dù các nàng chung đụng không nhiều nhưng tình cảm kính yêu các nàng dành cho Đại Sư và nàng vẫn là không tồi. Một nụ cười nhè nhẹ phát ra từ miệng Bỉ Bỉ Đông: “Sau này Mục Nhi phải nhờ vào các con. Nó có được võ hồn quang minh thánh long không giống như ta một tà thần không hơn không kém.” Vừa nói nàng cười vô cùng hạnh phúc. Rồi nàng quay đầu nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Vô Cực...”

“bà...” Vô Cực thở ra một hơi dài nói: “Muốn nói gì?”

Bỉ Bỉ Đông lại ho lên kịch liệt, từng ngụm từng ngụm máu tươi màu tím đen từ trong miệng chảy ra. Sự hồng nhuận trên mặt đã rất nhanh biến mất. Lúc này, cho dù là Vũ Vô Cực có muốn cứu chữa cho nàng cũng đã không thể làm được, hỗn độn lực đã hoàn toàn ăn mòn thân thể của nàng ta. Nàng mở miệng cố gắng nói: “Ngươi có thể nghe được yêu cầu cuối cùng của ta không?”

Vũ Vô Cực nhăn mày nhưng gật đầu nói: “Ta hy vọng dùng tính mạng của ta hóa giải hận thù giữa ngươi và Tuyết Nhi. Thực ra Tuyết Nhi nàng có lẽ hận ngươi vì ngươi đã giết ông nội của nàng. Nhưng ta biết nàng thực sự thích ngươi. Ta là nữ nhân ta cũng hiểu được!”

Lập tức ánh mắt quái dị nhìn về phía Vũ Vô Cực, Vũ Vô Cực liếc mắt nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết nói: “Ta không ngại cô ta trả thù chút nào. Chỉ cần không động đến người thân của ta là được. Cô ta có thể tìm ta tử chiến bất cứ khi nào cô ta muốn. Ta đón đỡ là được!”

“Ngươi thật là...” Bỉ Bỉ Đông thở ra một hơi, âm thanh đã biến thành cố gắng nặn ra: “Tuyết... Nhi, ta... có thể... gọi ngươi... như vậy... được... không? Ta sắp... chết... rồi, đáp ứng... ta, ngươi từ nay... về... sau phải... sống... tốt một... chút. Đừng... vì... ta chết... mà... thương tâm... Cũng... đừng trả... thù... Vô Cực... nữa... được không! Coi... mẹ năn... nỉ... ngươi!”

“Mẹ!” Thiện Nhận Tuyết nghẹn ngào nói: “Con hứa với mẹ!”

"Tốt...., tốt...." Bỉ Bỉ Đông nở nụ cười khi nghe Thiên Nhận Tuyết gọi, trong mắt nàng toát ra vẻ thỏa mãn cùng với ôn nhu. Đôi mắt nàng theo đó từ từ nhắm lại.

Thời gian lúc này như hoàn toàn ngưng đọng lại, nhay khi Thiên Nhận Tuyết đột nhiên cảm nhận được thân thể trong lòng mình đang lạnh dần đi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của Bỉ Bỉ Đông đã rớt xuống. Thiên Nhận Tuyết mạnh mẽ ôm lấy thân thể Bỉ Bỉ Đông.

Thân thể Bỉ Bỉ Đông theo đó bắt đầu từng tấc, từng tấc phong hóa giống như hóa thành bụi bặm. Thiên Nhận Tuyết bàng hoàng khi nhìn thấy thân thể Bỉ Bỉ Đông giống như hóa thành bụi đang tiêu tán: “Mẹ...”

“Hà...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài. Uy lực Hồn độn đại đạo vô thủy vô chung quá bá đạo. Chính hắn cũng không có cách nào kiểm soát được. Xem ra sau này phải thiếu dùng. Nếu không quả thực hại người hại mình. Ngay cả người chết hắn cũng có thể cứu được nhưng Bỉ Bỉ Đông hắn lại bất lực. Trừ khi hắn có thể nghịch dòng sông thời gian đem người đã chết cứu sống.