Bản thân Ninh Vinh Vinh vốn là hồn sư hệ phụ trợ. Nàng cơ bản không thể nào tránh thoát được đòn tấn công này. Vũ Vô Cực cũng rất cảnh giác nhìn xung quanh. Khi mà mũi tên tấn công trong nháy mắt ấy hắn đã phản ứng kịp. Ma hồn trực tiếp vọt ra đồng thời thân hình hắn cũng bắn thẳng tới. Năm ngón tay ma hồn mở ra trực tiếp túm lấy mũi tên do kẻ địch bắn ra.
Vút! Một mũi tên khác cũng vừa lúa cừa hành động trực tiếp bắn ra tới tốc độ cực nhanh. Nó phát ra tiếng xé gió đâm xuyên qua không khí. Sau đó trực tiếp phá không rời đi đánh thẳng về phía trước. Lần này mục tiêu làm cho Vũ Vô Cực có vài phần hoảng hồn vì người bị tấn công lần này là Chu Trúc Thanh đang ngồi hấp thu hồn hoàn.
Mũi tên nhọn nhằm thẳng giữa trán của Chu Trúc Thanh mà bắn đi. Trong khi Ninh Vinh Vinh còn bàng hoàng vì ma hồn đánh bay mũi tên bắn về phía nàng thì bản thân nàng cũng phát hiện được mũi tên khác bắn tới. Nàng chỉ kịp hô lên một tiếng: “Trúc Thanh!”
Phanh! Ma hồn mặc dù không có vươn bàn tay đến kịp nhưng tay Vũ Vô Cực cũng kịp đưa lên, nắm đấm ma hồn phát ra một cú đấm như hư ảo đánh về phía Chu Trúc Thanh. Nó trực tiếp xẹt qua khuôn mặt Chu Trúc Thanh đem mũi tên đánh tung. Một cơn gió mạnh mẽ làm cho làn tóc Chu Trúc Thanh theo đó bay lên.
Vút! Lần này tóc độ mũi tên thực sự quá khủng bố. So với tốc độ mũi tên kia nhanh hơn quá nhiều. Liên tục phòng ngự như vậy thực sự làm cho Vũ Vô Cực có vài phần bị động. Tốc độ mũi tên này quá nhanh chỉ kịp làm cho Vũ Vô Cực thấy một ảo ảnh hư ảo đâm thẳng về phía đầu của mình.
Phập! Mũi tên nháy mắt đâm xuyên qua áo giáp do ma hồn tạo ra. Nó trực tiếp đánh thẳng về phía giữa trán Vũ Vô Cực. Bản thân Vũ Vô Cực làm ra phản ứng nhanh chóng trực tiếp nghiêng đầu sang một bên. Tuy nhiên mũi tên trực tiếp đánh xẹt qua đầu hắn đem tai bên phải Vũ Vô Cực trực tiếp đánh nát. Uy thế mũi tên không giảm trực tiếp phá nát ma hồn đâm thẳng về phía sau trực tiếp oanh kích lên một con hồn thú ở phía đó.
Phập! Mũi tên trực tiếp đâm xuyên qua mắt của một con rắn lửa. Nó lập tức làm cho con rắn lửa phát ra một tiếng hí dài. Miệng nó trực tiếp phun ra một hớp không khí có chứa vài giọt không khí dung nham nóng bỏng. Thân hình con rắn lảo đảo ngã gục xuống, một hồn hoàn theo đó nhanh chóng phiêu phù lên không trung.
“Vô Cực...”Ninh Vinh Vinh sợ hãi hô lên một tiếng. Nhìn máu chảy be bét từ bên tai Vũ Vô Cực phát ra, nàng mang theo vài phần bàng hoàng.
Lúc này từ trong vách đá đi ra hai người. Thân hình hai người cực kỳ cao to trong đó có hai người đều mang theo một cái cung khá lớn. Một người thì đang mở cung giơ cao lên. Ngoài ra trong đó còn có một người cầm trong tay một cái nỏ khá lớn. Loại nỏ này là một loại ám khí khá đặc biệt có sức công phá cực mạnh. Mặc dù chỉ là bắn một một nhưng uy lực cao hơn so với loại ám khí bắn ra nhiều nhiều lần. Nguyên nhân vì toàn bộ lực tấn công dồn hết lên một mũi tên.
“Thật là có phần đáng tiếc đây!” Một nam nhân xách theo cái nỏ khá lớn mở miệng nhàn nhạt nói: “Nếu như có thể đâm xuyên qua cái đầu của ngươi đã có thể đưa ngươi về doanh trại một lần nữa sống lại rồi!”
“Hừ... Bằng các ngươi?” Vũ Vô Cực cười nhạt mở miệng nói: “Ta sợ rằng người sẽ phải về doanh trại sống lại lần nữa là các ngươi!” Giọng nói mang theo vài phần khó chịu. Đôi mắt cũng híp lại nhìn về phía hai người nam nhân cao to này.
Chu Trúc Thanh cũng hấp thu song hồn hoàn. Nàng lập tức tiến về phía bên cạnh Vũ Vô Cực, năm ngón tay xoè ra. Móng vuốt sắc nhọn theo đó xuất hiện. Kèm theo đó ở dưới chân Chu Trúc Thanh cũng lơ lửng lên một cái hồn hoàn màu trắng. Xem ra nàng cũng đột phá mười cấp... Điều này làm cho Vũ Vô Cực thở ra một hơi thật dài.
Thật ra Vũ Vô Cực không biết rằng vừa rồi hồn hoàn kia sao có thể để Chu Trúc Thanh đột phá mười cấp chứ? Vừa rồi đám người học viện Tượng Giáp giết chết một con hồn thú. Con hồn thú này lại là quân đội bên học viện Tượng Giáp thế nên hồn hoàn theo đó cũng trực tiếp phiêu hướng Chu Trúc Thanh bị Chu Trúc Thanh hấp thu đột phá mười cấp.
Hai người học viện Tượng Giáp đều phiêu phù dưới chân một hồn hoàn màu vàng cho thấy bọn họ đã trở thành hồn sư. Vũ Vô Cực theo đó thực sự lo lắng vài phần. Mặc dù Vũ Vô Cực là võ tu có lợi thế mở ra kỹ năng. Bất quá hắn cũng làm cho thế giới ảo đối với tu vi mình áp chế theo quy tắc hồn sư. Nếu không như vậy đối với đám hồn sư khác có chút bất công với lại cũng chẳng thể để cho Vũ Vô Cực đạt được rèn luyện. Tất nhiên hắn không thể không gian lận một chút cho mình rồi.
Ánh mắt nhìn về phía Ninh Vinh Vinh, Vũ Vô Cực thực sự có vài phần lo lắng. Nguyên nhân bởi vì Ninh Vinh Vinh chưa có đột phá mười cấp, hiện giờ Vinh Vinh bất quá là một gành nặng với đám người bọn họ. Đám người kia rất có thể sẽ lợi dụng Ninh Vinh Vinh làm cho đám người Vũ Vô Cực bó tay. Cách tốt nhất bây giờ chính là từ bỏ Ninh Vinh Vinh để nàng chết về doanh trại sống lại.
Song Ninh Vinh Vinh làm sao có thể chịu chết. Nàng thấy được ánh mắt Vũ Vô Cực, đầu hơi gật xuống. Trong tay nắm lấy một cây phi hành ma cô tràng. Đồng thời đôi mắt híp lại nhìn về phía đám người cầm theo cung nỏ kia. Mặc dù ăn vào ma cô tràng nhưng rất có thể nàng bị đám người đó dùng vũ khí tấn công. Nàng chỉ có thể chớp thời cơ lui lại khi mà Chu Trúc Thanh và Vũ Vô Cực tấn công hai người bọn họ. Đặc biệt nàng cũng biết đám người bọn họ phải đề phòng có hay không người khác đang ẩn núp ở đâu đó.
Một bên khác biệt so với đám người Vũ Vô Cực thì Diễm Linh Cơ và Tiểu Y lại hết sức nhàn nhã tiêu diệt quái vật. Tiểu Y trực tiếp tạo ra một đám gỗ làm phòng ngự đối với đám hồn thú tấn công bản thân mình. Đồng thời nàng còn làm ra các lộng giam đem hồn thú bên mình nhốt lại trực tiếp dùng chúng làm mồi câu đối với các loài hồn thú khác.
Hồn thú khi bị treo lên cao, nó sẽ dễ dàng bị các hồn thú kẻ địch biết được. Bằng cách sử dụng hồn thú bên mình như mồi câu, các nàng trực tiếp hấp dẫn được một đám hồn thú tiến về phía mình. Thực sự hữu ích vô cùng. Bản thân nàng chỉ cần điều khiển những hồn thú này lắc lư để dụ các hồn thú tiến tới. Giải quyết hồn thú đã có Diễm Linh Cơ, Chiếu Mỹ Minh và Cương Thủ.
Bàn chân Đại Sư dẫm trên lưng hoàng kim thánh long, cả người tràn ngập khí thế bất phàm quan sát xung quanh. Một âm thanh vang lên trong bộ đàm: “Tiểu Cương, tổ đội Vũ Vô Cực bị học viện Sử Lai Khắc tấn công. Chúng ta có cần gửi đội tiếp viện cho bọn họ không!”
“Không cần!” Đại Sư bình tĩnh híp mắt lại quan sát về phía trước: “Ta tin tưởng Vũ Vô Cực, họ có thể chiến đấu được! Ở bên kia thế nào!?”
“Đang có một đội tiếp cận đội Đái Mộc Bạch!” Phất Lan Đức lập tức mở miệng lên tiếng nói. Mặc dù võ hồn tứ nhãn miêu ưng có thể đảm bảo cho hắn quét mắt được đám người ở nơi này. Bất quá địa hình khói mù cùng với hơi nước cũng ảnh hưởng đến tầm mắt hắn làm cho hắn bỏ sót mất đám người tấn công đoàn người Vũ Vô Cực. Hắn tiếp tục nói: “bên tám giờ hướng tới!!”
“Mộc Bạch, Hồng Tuấn!” Đại Sư lập tức nhăn mày mở miệng nhắc nhở: “Không cần tham chiến lập tức lui lại. Các em có thể trở lại vị trí an toàn. Chúng ta sẽ tiếp ứng bảo hộ các em nếu các em bị tấn công! Đúng rồi chú ý các hồn thú tránh cho bị tấn công.”
“Ta đã biết Đại Sư!” Đái Mộc Bạch theo đó trả lời.
Đại Sư lại nheo mắt lại, âm thanh của Phất Lan Đức vang lên: “Bên hướng 10h có một tổ đội đang đi về phía Tiểu Y. Hai em nhớ đề phòng.” Đôi mắt Phất Lan Đức đang căng ra nhìn về phía trước. Hắn cố gắng xuyên qua lớp sương mù để nhìn rõ mọi chuyện. Trận đấu này thực sự làm cho các giáo viên thấy kích thích bất quá bản thân cũng thực sự khá là mệt.
Vụt, vụt... Thân ảnh Vũ Vô Cực trực tiếp vọt lên kèm theo đó cũng là Chu Trúc Thanh. Từ phía dưới ma hồn xuất hiện những tia kiếm khí sắc bén đánh thẳng ra. Chúng giống như ám khí trực tiếp bắn về phía hai người phía trước.