Trung tâm của Tác Thác đại đấu hồn tràng: Chủ đấu hồn tràng.
Nơi này cũng không hề giống với các khu tràng rối loạn mà những người bình dân đang xem cuộc chiến có thể tưởng tượng ra, ngược lại nếu bọn họ tới đây, nhất định sẽ tưởng rằng đây mới là khu chiến đấu thực sự. Chủ đấu hồn tràng ở giữa trung tâm, diện tích so với phân đấu hồn tràng có vẻ lớn hơn một chút... kì lạ nhất là tại giữa trung tâm chủ đấu hồn tràng lại cực kì im lặng.
Bởi vì chung quanh cũng không hề có khán đài mà tất cả hoàn toàn là do sương khói bao phủ tạo thành, chỉ có thể chứng kiến các cảnh tượng thông qua vách ngăn thủy tinh trước mặt, để có thể cất dấu bối cảnh thâm hậu của các vị khách quý ngồi xem.
Những người ở đây ai cũng không muốn dễ dàng bộc lộ thân phận của mình, cảnh tượng cũng không như người dân bình thường hoan hô một cách ầm ĩ. Bọn họ chính là muốn tìm kiếm cái cảm giác kiêu ngạo cùng cao cao tại thượng của bản thân mình.
Càng huống chi nơi này chính là một nơi cá cược lớn, nên tất cả những người xem tràng đấu phụ cận đều muốn cách nhau xa xa, bởi vì tránh cho những quý tộc trong lúc thua bạc tức giận mà sinh ra mâu thuẫn, việc ẩn đi thân phận càng thêm trọng yếu, ít nhất mọi người sẽ không biết mình thắng cược là ai, cho dù muốn trả thù cũng không có biện pháp.
Vách ngăn thủy tinh mặc dù từ bên ngoài không thể thấy được cảnh tượng bên trong nhưng tại trung tâm của chủ đấu hồn tràng có một ngọn lửa màu vàng huyễn lệ lập lòe chiếu sáng, mà đấu hồn thai nơi này cũng vô cùng lớn, bởi vì nguyên nhân có đến hàng ngàn người xem, phạm vi đường kính của đấu hồn thai ước chừng hơn bảy mươi thước.
Đừng nói là mười người tham gia đoàn chiến đấu hồn, cho dù hai bên có đến trăm người ở nơi này chém giết thì cũng có thừa chỗ.
Tại trung tâm của chủ đấu hồn tràng, tổng cộng có hơn mười hai gian phòng khách quý, bình thường phòng khách quý có hơn ba trăm hai mươi gian, những phòng này tựa hồ không có khi nào trống cả. Mỗi phòng khách quý cao cấp hầu như đều có chủ nhân sẵn, mà bình thường những phòng khách quý này hàng năm đều không còn dư cái nào.
Đột nhiên, giữa trung tâm chủ đấu hồn tràng vốn đã sáng rõ giờ ánh đèn màu vàng lại được gia tăng, mà tất cả quang mang không phải chiếu ra bốn phía mà tập trung lại giữ trung tâm chủ đấu hồn tràng, tựa như một cái cột ánh sáng màu vàng rực rỡ từ trên trời chiếu thẳng xuống, vừa đủ bao phủ cả đài đấu hồn. Chỉ từ một ngọn đèn hồn khí đạo đó mà nhìn ra, đủ hiểu đấu hồn tràng có thực lực đến mức nào.
Tại ở giữa đấu hồn thai, trên mặt đất đột nhiên nổi lên một khối cầu đường kính khoảng 2 thước, rồi chậm rãi bay lên, có thể thấy viên cầu đó bay lên rồi hạ trên một cây kim trụ to lớn, mà ở bên cạnh kim trụ lúc này có một vị thiếu nữ đang đứng dựa vào.
Thiếu nữ nhìn qua có bộ dáng khoảng mười tám mười chín tuổi, một thân y phục dài màu trắng đoan trang, mái tóc dài không buộc thỏa sức tung bay. Bộ ngực phong mãn động lòng người của nàng cùng với chiếc eo nhỏ đều hiện ra sự hấp dẫn kinh người. Trong tay cầm một khếch âm hồn đạo khí hình trùy, trên mặt nở một nụ cười quen thuộc của công việc.
" Rất hân hạnh được gặp lại các vị khách quý." Thiếu nữ y phục trắng từ đường biên của khu đấu đi ra, tại chỗ xoay một vòng hướng đến khán đài xung quanh phất phất tay. Khi nàng bước lên đài thì khu vực xung quanh từ từ yên lặng, rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường, tự nhiên không lưu lại một tia dấu vết nào.
" Có thể thay mặt các vị ở đây được chủ trì một trận đoàn chiến đấu hồn lớn trên chủ đấu hồn tràng thế này, quả thực là rất vinh dự. Hi vọng các vị khách quý hôm nay có thể vui vẻ hết mình. Hôm nay sau khi xem xét lại một hồi, chúng ta quyết định đêm nay chỉ an bài một trận đấu hồn này. Mặc dù song phương đối chiến chỉ là cấp bậc hồn tôn, nhưng là bọn họ cũng tự mình có được Ngân đấu hồn huy chương danh dự. Cho nên quan sát từ trên người mỗi kẻ trong bọn họ mà nói, ta thấy rằng hai chữ thiên tài là hoàn toàn hợp lý. Ngay sau đây ta sẽ tiến hành giải thích cho các vị khách quý, đầu tiên ta xin nói qua về tình huống của song phương chiến đấu hôm nay."
" Hoàng đấu chiến đội, đội trưởng: Ngọc Thiên Hằng, Lam điện phách vương Long hồn sư...."
" Sử Lai Khắc thất quái chiến đội, đội trưởng: Vũ Vô Cực, Bản thể hồn sư..."
Vị thiếu nữ chủ trì trận đấu này mỗi lần giới thiệu về tình huống của song phương đều có rất nhiều kĩ xảo đặc biệt, mục đích rất đơn giản, chính là muốn gây cho mỗi vị khách ngồi xem ở đây có cảm giác mong chờ.
" Tốt lắm, nói đến đây là có thể dừng lại được rồi. Phía dưới xin mời đội viên của hai đội lên tràng đấu. Cũng là một gã hồn sư cấp độ hồn tôn, ta thật sự muốn nhìn xem những hồn sư đồng cấp với ta sẽ có những biểu hiện rực rỡ như thế nào."
Vừa nói xong, quang mang màu trắng đột nhiên từ trên người vị chủ trì này tỏa ra mãnh liệt, ngay sau đó mái tóc dài màu đen tuyền của nàng đột nhiên hoàn toàn chuyển thành màu trắng, mà sau lưng yên lặng xuất ra một đôi cánh chim màu trắng thanh khiết. Ba cái hồn hoàn màu vàng đồng thời xuất hiện trên người nàng, khi cái hồn hoàn thứ ba lóe sáng lên, đôi cánh chim liền nhẹ nhàng vẫy động, tay cầm cái khuếch âm hồn khí đạo bay lên trời. Quả đúng như lời nàng vừa nói, nàng cũng là một hồn sư cấp bậc hồn tôn, mặc dù hồn hoàn thứ ba của nàng cũng không phải là một cái hồn hoàn ngàn năm tốt nhất nhưng hồn hoàn này lại phú cho nàng khả năng tự do bay lượn. Đối với một gã hồn sư mà nói, chính mình có thể bay lượn là một điều cực kì trọng yếu, đây lại còn là một loại vũ hồn đáng yêu ôn hòa, loài vật tượng trưng cho hòa bình- Bồ câu trắng.
Từ hai bên đấu hồn thai, hai cánh cửa vô thanh vô tức đồng thời mở ra, đội viên song phương cùng lúc tiến vào tràng đấu, hướng trung ương của chủ đấu hồn tràng đi tới.
Bên trái chính là Hoàng đấu chiến đội, Lam điện phách vương Long hồn sư Ngọc Thiên Hằng ở giữa đội ngũ đi đầu tiên, Độc Cô Nhạn theo thói quen đi ở bên cạnh người hắn. Theo sát hai người chính là anh em Thạch gia, liền sau là Hắc báo Áo Tư La cùng Phong linh điểu Ngự Phong. Đi ở cuối cùng chính là vị hồn sư thần bí Cửu tâm hải đường hồn sư Diệp Linh Linh.
So sánh với Hoàng đấu chiến đội trang phục khác nhau, Sử Lai Khắc thất quái bên này có vẻ chỉnh tề hơn nhiều, trang phục là một màu đen giống nhau. Mặc dù chiều cao không đồng nhất nhưng nhìn lại vẫn là một đoàn thể nghiêm chỉnh.
Ngay khi đội viên hai đội vừa ra đến tràng, đi ở đầu tiên của Sử Lai Khắc thất quái chính là Vũ Vô Cực đã cùng với đội trưởng của Hoàng đấu chiến đội Ngọc Thiên Hằng ánh mắt hung hăng va chạm giữa không trung một chút. Bất quá khác biệt với Ngọc Thiên Hằng là Vũ Vô Cực ngạo nghễ ôm tay cười khẽ lắc đầu nói: “Tiểu Ngọc, đã lâu không gặp!”
“Tiểu Ngọc!” Mấy người đồng đội Ngọc Thiên Hằng nhất thời nhìn về phía Ngọc Thiên Hằng làm cho mặt hắn đỏ lên vì giận dữ. Mặt hắn cũng càng ngày càng đen lại.
Độc Cô Nhạn mở miệng cười khanh khách: “Tiểu Võ, miệng ngươi vấn là thiếu đánh như vậy a!” Vũ Vô Cực hơi hơi nhún vai từ chối cho ý kiến. Nàng quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ và Tiểu Y nói: “Tiểu Diễm, Tiểu Y, không nghĩ tới chị lại ở nơi này gặp các em!”
“Đúng là không nghĩ tới thật!” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười, nàng so với trên lá sinh mệnh thì càng thêm mê hoặc lòng người. Nụ cười của nàng làm cho không ít nam nhân ở đây mê mẩn trong đó có cả người trong đám Ngọc Thiên Hằng: “Thật thú vị khi được đánh một trận với Nhạn Tử và Tiểu Ngọc đây. Bất quá đứng có thua quá sớm a!”
“Sẽ không đâu!” Độc Cô Nhạn khẽ cười, ngón tay chạm miệng mình: “Đội của ta rất mạnh, còn chưa biết chiến thắng vào tay ai đâu?” Nhất thời hai thiếu nữ nhìn về phía nhau. Đôi mắt họ va chạm xẹt qua một tia lửa nóng.
Lạnh lùng quan sát nhau, trong mắt song phương đồng thời bộc phát ra quang mang chói mắt. Đấu hồn chưa bắt đầu nhưng khí thế của song phương đã va chạm lẫn nhau rồi.
" Hồn sư hai bên tham gia đoàn chiến đấu hồn xin hãy chú ý, bây giờ các ngươi bắt đầu chia ra, có thời gian để sẵn sàng gọi ra vũ hồn của chính mình. Khi ta tuyên bố bắt đầu thì song phương mới được công kích. Chiến thắng chỉ khi một bên nhận thua hoặc hoàn toàn đánh rơi kẻ địch khỏi đấu tràng này."
Đang bay ở giữa không trung, người chủ trì vừa vuốt ve đôi cánh trắng như tuyết của chính mình, một bên dùng thanh âm nhu nhuyễn động lòng người hướng tới đội viên hai đội nói. Nghe thấy những âm thanh nhu mĩ này, những vị khách quý đang theo dõi cuộc chiến tại đấu hồn tràng này bắt đầu lộ ra một vẻ hưởng thụ mà trong tai các thành viên của Sử Lai Khắc thất quái cùng Hoàng đấu chiến đội biểu hiện trận chiến đấu sắp bắt đầu.
Khi hai đấu hồn chiến đội xuất hiện thì tại hai cửa thông đạo, người đại diện của song phương cũng xuất hiện. Họ có thể nhìn thấy đội viên của chính mình và tự nhiên cũng có thể thấy được đối phương. Người đại diện của Sử Lai Khắc thất quái bên này gồm Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực hai người. Bọn họ không có tư cách khách quý, tự nhiên cũng chỉ có thể ở đây theo dõi cuộc chiến, mà bên kia lĩnh đội của Hoàng đấu chiến đội chính là vị... Thầy Tần kia.
Phất Lan Đức liếc mắt một cái, liền thấy được Tần Minh ở ngoài trăm thước trước mặt, sắc mặt chợt biến đổi, ngay sau đó từ từ trầm tĩnh lại, tâm tình vốn khẩn trương tựa hồ hoàn hoãn đi không ít: " Xem ra lần này ta không cần phải lo lắng nhiều. Lão Triệu, ngươi nhìn xem phía đối diện là ai kia?"
Triệu Vô Cực cũng nhìn thấy được Tần Minh, con mắt nhất thời trừng lớn:" Như thế nào lại là hắn...."
Áo Tư Tạp nghi hoặc nhìn hai người:" Thầy Triệu, viện trưởng, các ngươi nhận biết được lĩnh đội của đối phương sao? Có chuyện gì đã xảy ra?"
Phất Lan Đức cười hắc hắc nói:" Bí mật, đợi một chút nữa tràng đấu hồn này kết thúc sẽ biết."
Trên trung tâm của đấu hồn tràng, cơ hồ đồng thời song phương mười bốn người đều phóng thích ra toàn bộ hồn lực của chính mình, mười bỗn cỗ chiến ý mãnh liệt phóng lên cao. Người chủ trì đấu tràng này, Bạch cáp hồn sư đang ở trên không trung, so với những người phía dưới thì những người mạnh hơn đã tham gia đoàn chiến đấu hồn không phải nàng chưa từng thấy qua, nhưng cảnh tượng trước mắt như vậy, song phương đều có chiến ý mãnh liệt như thế thì cực kì hiếm thấy.
Tại trong mặt nàng, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung mười bốn người của hai phe này, đó là " mạnh". Vốn là người chủ trì hòa giải ở chỗ này, bây giờ nàng cũng không biết sử dụng ngôn ngữ gì để giải thích cho trận chiến này nữa. Nàng biết ngay lập tức một trận đấu hồn mang tính quyết phân sinh tử sắp bắt đầu.
Một tiếng hổ rống từ trong miệng Đái Mộc Bạch phát ra, một luồng hơi thở nóng rực từ trong cơ thể hắn phun ra, xương cốt toàn thân nổi lên từng trận âm thanh răng rắc, thân thể trong nháy mắt bành trướng, lợi trảo từ hổ chưởng bắn ra.
Cùng lúc với biểu hiện của Đái Mộc Bạch, Sử Lai Khắc Thất quái tất cả mọi người đều phóng thích vũ hồn của chính mình ra. Vũ Vô Cực phát ra tiếng hừ nhẹ, hư ảnh ma thần ở phía sau xuất hiện, mái tóc bạch kim theo đó phất phơ trong gió. Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười hơi đưa tay Chiếu Mỹ Minh xuất hiện. Tiểu Y thì trực tiếp triệu hồi ra Cương Thủ, bàn tay Cương Thủ đưa lên nắm đấm va đập vào nhau và vẻ mặt phấn khích. Chu Trúc Thanh đưa móng tay ra, lộ ra đôi móng vuốt cực kỳ sắc bén. Mã Hồng Tuấn đứng trước Ninh Vinh Vinh một chút, ngọn lửa màu hồng pha sắc tím liên tục nhảy múa trong lòng bàn tay hắn.
Ở bên này Sử Lai Khắc thất quái thả vũ hồn của chính mình ra, đối phương tất nhiên cũng không nhàn rỗi. Đội hình chiến đấu của Hoàng đấu chiến đội cùng Sử Lai Khắc thất quái hoàn toàn bất đồng với nhau. Đứng ở trước... không phải là đội trưởng của bọn họ, Lam Điện Phách Vương Long hồn sư Ngọc Thiên Hằng mà là hai vị Huyền Vũ quy hồn sư Thạch gia anh em. Hai người một phải một trái, ngay khi người chủ trì tuyên bố hồn đấu bắt đầu liền đồng thời quát lên một tiếng, quang mang màu vàng đất từ dưới chân họ hiện lên, xương cốt trên người họ phát ra âm thanh thậm chí so với Đái Mộc Bạch còn có phần kịch liệt hơn.
Trước khi phóng thích vũ hồn ra, Thạch gia anh em đầu tiên là cởi chiếc áo của mình ra, lộ ra một cơ thể cường tráng, rắn chắc như đá hoa cương, cùng với vũ hồn phóng thích ra, bả vai hai người chậm rãi khom về phía trước, toàn bộ lưng sau khom lại hình vòng cung. Tất cả hồn lực quang mang màu vàng đất ngưng tụ hết lại về phía sau lưng bọn họ, liền hình thành một cái mai rùa màu vàng tối cực lớn ở trên lưng.
Trên quy giáp hiện ra những đường vân màu vàng, toàn thân Thạch gia anh em tựa hồ cũng theo quy giáp xuất hiện mà xảy ra một chút thay đổi. Không chỉ sau lưng xuất hiện quy giáp, mà đồng dạng phía trước người cũng xuất hiện, tứ chi bọn họ cùng với quy giáp xuất hiện liền trở nên ngắn hơn một chút. Ở giữa bên trong quy giáp, có một người thật lớn đang lơ lửng.
Lóe ra lam quang nhàn nhạt, ba hồn hoàn hai vàng một tím từ thân thể họ xuất ra xung quanh, bởi vì vũ hồn của bọn họ sau khi xuất hiện quy giáp thì thân thể cũng to lớn lên không ít, hồn hoàn ở trên người tựa hồ như có chút biến hình.
Sau khi thấy Thạch gia anh em phóng thích ra vũ hồn của bọn họ, Đái Mộc Bạch trên người cũng xuất ra khí thế mãnh liệt mạnh mẽ ngăn trở ở trước mặt mọi người, căn bản khiến cho không cách nào có thể để đội viên của Hoàng đấu chiến đội gây ra áp lực với những người khác.
Từ khe hở giữa hai người Thạch gia anh em có thể nhìn thấy Ngọc Thiên Hằng, Lam Điện Phách Vương Long là một trong những thú vũ hồn mạnh nhất, ngay từ đầu đã thu hút hầu hết ánh mắt nhìn của người xem.
Một đoàn lam quang chói mắt từ mi tâm của Ngọc Thiên Hằng chợt sáng rực, lam quang trong nháy mắt từ mi tâm của hắn phát tán ra toàn thân. Một sợi lam quang như một con rắn nhỏ bộc phát ra, tạo nên những đường vòng nhằng nhịt chạy quanh thân thể hắn. Nhìn từ bên ngoài biến hóa của Ngọc Thiên Hằng cũng không có gì quá lớn, ngoại trừ trên trán có xuất hiện một cái tiêu chí hình tia chớp màu lam quang ở bên ngoài còn cả thân thể không vì xuất ra vũ hồn mà có biến đổi gì lớn lao.
Nhưng có một chỗ lại biến hóa hoàn toàn rõ rệt hơn hẳn sự biến hóa của tất cả các vũ hồn khác ở đây. Nơi xuất hiện biến hóa chính là cánh tay phải của hắn, cánh tay phải đột nhiên bành trướng lên khiến toàn bộ ống tay áo bị bạo liệt hóa thành tro tàn, chiều dài cánh tay tăng hơn nửa thước, kích thước cánh tay cực kì to lớn, bên trên bao phủ đầy lân phiến màu lam, bàn tay biến thành móng vuốt, đồng dạng cũng bao trùm hoàn toàn lân phiến, mỗi cái xương trên tay cũng trở nên cực kì thô lớn, điện xà màu lam tím đang xoay quanh thân thể hắn không ngừng lưu chuyển ngưng tụ vào trên cánh tay. Ba cái hồn hoàn hai vàng một tím cũng không xoay quanh thân thể hắn như những hồn sư bình thường khác mà là xoay quanh cánh tay biến dị đặc thù đó của hắn.
Vũ Vô Cực cười liếc mắt nhìn về phía Ngọc Thiên Hằng. Lam điện phách vương long cùng vũ hồn của hắn cũng có một số điểm bất đồng, đầu tiên là một gã Lam điện phách vương long hồn sư, nếu có thể thu được hồn hoàn này thì phải là thuộc loại á long hồn thú mới được, hồn hoàn của Phượng vĩ kê quan xà mà Áo Tư Tạp thu được cũng cùng một loại như vậy.
Lam điện phách vương Long hồn sư bắt đầu từ ba mươi cấp, mỗi lần thêm một cái hồn hoàn thì khi sử dụng vũ hồn sẽ có thêm một bộ phận có hình dạng của rồng. Bây giờ của Ngọc Thiên Hằng chính là bàn tay phải, hay chính là biến hóa khi hắn sử dụng đệ nhất hồn hoàn. Đạt tới đẳng cấp bảy mươi, Lam điện phách vương long có thể hoàn toàn hóa rồng, bộc phát ra lực lượng cực kì kinh khủng. Với cùng một cấp bậc... sẽ trở thành cường công hệ hồn sư kinh khủng nhất. Đơn giản mà nói, nếu Ngọc Thiên Hằng cùng bằng bảy mươi cấp với Triệu Vô Cực thì cho dù bản thể vũ hồn của Triệu Vô Cực là Kim Cương Hùng cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hóa thân Lam điện phách vương long. Thử hỏi, gấu cùng rồng sao có thể cùng cấp bậc với nhau được?
Bởi vậy cánh tay phải của Ngọc Thiên Hằng đã hoàn toàn không thuộc phạm trù của loài người mà là một cánh tay rồng, mặt trên phủ đầy vảy rồng, bàn tay phải cũng hóa thành long trảo.
Sau lưng Ngọc Thiên Hằng là một mảng màu xanh ngọc, đôi mắt của Độc Cô Nhạn biến thành một màu lục pha sắc hồng, đồng thời thân thể tựa hồ trở nên cực kì mềm mại. Thân thể nhẹ nhàng chớp lên, thân hình theo đó bắt đầu lơ lửng, đôi mắt màu xanh trở nên cực kì lợi hại, hơi thở lạnh như băng tựa như không còn chút tâm tính nào của loài người nữa.
Mi tâm xuất hiện ra một khối lăng trụ hình vảy màu xanh biếc, nhìn kĩ thì tất cả mọi người trong Sử Lai Khắc thất quái đều không nhịn được cảm thấy kinh hãi, bởi vì lúc này Độc Cô Nhạn đã không còn hai chân nữa, chính xác phải nói là hai chân dung hợp hình thành một cái đuôi rắn to lớn, vì đuôi rắn khó chống đỡ được cơ thể, khó trách nàng phải dùng đến nó. Một đôi cánh quanh quần làn gió đen ở sau lưng nàng khi chúng vỗ nhè nhẹ.
Hắc báo hồn sư Áo Tư La biến hóa không lớn, hắn toàn thân vốn là hắc y, lúc này ngay cả tóc cũng biến thành một màu đen, như một người đàn bà xinh đẹp, chỉ có điều trên mặt có chút tái nhợt, mà đồng tử của hắn lại co lại biến thành như hai sợi chỉ, toàn thân tràn ngập sự sẵn sàng vô cùng nguy hiểm, đồng dạng ba hồn hoàn hai vàng một tím. Loại hồn hoàn này về việc kết hợp với tất cả Hoàng đấu chiến đội mà nói thì rất dễ dàng.
Trong tất cả Hoàng đấu chiến đội, vũ hồn phụ thể biến hóa lớn nhất có lẽ là Phong linh điểu hồn sư Ngự Phong, một đôi cánh lớn từ sau lưng hắn mở rộng ra, cùng với Bạch cáp hồn sư chủ trì có điểm bất đồng, chính là đôi cánh của hắn toàn một màu vàng, nhìn qua không có chút nào mềm mại nhưng lại có vẻ chắc chắn hơn nhiều.
Ngự Phong này cũng không chỉ có biến đổi ở đôi cánh, mà cả hai tay của hắn cũng biến đổi, lúc này hai cánh quẫy động đã bay vào giữa không trung, đồng thời từ trên cao nhìn xuống quan sát hành động của Sử Lai Khắc thất quái, cũng không quên nhìn qua mĩ nữ chủ trì ở trước mặt, thậm chí còn hướng đến đôi chân dài của người chủ trì kia cất lên một tiếng cười dài, hiển nhiên hắn căn bản không coi đối thủ Sử Lai Khắc thất quái vào đâu cả.
Bởi vì các đội viên ở phía trước dày đặc, lúc này từ góc độ của Sử Lai Khắc thất quái không thể nhìn thấy tên phụ trợ hồn sư của đối phương, Cửu tâm hải đường Diệp Linh Linh. Toàn bộ đều là hai vàng một tím hồn hoàn, là hồn hoàn tốt nhất khiến cho mang đến đối với Sử Lai Khắc thất quái cảm giác được một tia áp lực.
Lúc này người chủ trì đang phiêu phù ở trên không trung bị Ngự Phong trong trạng thái vũ hồn phụ thể trêu chọc khiến cho khuôn mặt có chút nóng bừng lên, nhưng nàng vẫn còn có công việc cần phải thực hiện, rồi thanh âm cực kì đơn giản từ chiếc miệng nhỏ nhắn như hoa đào cũng nhanh chóng thoát ra.
" Bắt đầu!"