Rất nhanh, mọi người đã đi ra khỏi thị trấn, Diệp Tri Thu biết nếu như giao chiến ở trong thị trấn chắc hẳn sẽ kinh động rất nhiều người. Trong lúc ra khỏi thị trấn, tâm trạng của Diệp Tri Thu cung bình tĩnh vài phần. Mắt thấy bảy đứa nhỏ đi tới, hắn trầm giọng nói: " Ta cho các ngươi một cơ hội, bây giờ nhận lỗi vẫn còn kịp. "
Đái Mộc Bạch cười khà khà: " Sai ư? Sai thì sao mà đúng thì sao? Phải coi nắm tay ai cứng hơn. Đánh thắng chúng ta rồi nói cũng chưa muộn. "
Tới nước này thì Diệp Tri Thu muốn không ra tay cũng không được, tức giận hừ lên: " Các ngươi cùng lên đi, ta thay mặt học viên dạy dỗ các ngươi cách làm người vậy. "
Mập mạp cười hắc hắc nói: " nhớ kỹ nhé! Chúng ta không phải là người, mà là quái vật "
“Nói nhiều quá!” Thiên Thủ Cương Thủ nắm nắm đấm của mình phát ra từng tiêng răng rắc. Nàng đã sớm không chờ đợi được mà quát lên: “Đánh đi!”
Không đợi Diệp Tri Thu ra tay, Đái Mộc Bạch đã động thủ trước, trên người đệ nhị hồn hoàn phóng ra mãnh liệt,quang mang ngưng tụ thành quả cầu hình tròn. Chính là Bạch Hổ Tà Mâu,đệ nhị hồn hoàn kỹ năng-Bạch Hổ Liệt Quang. Cùng lúc Đái Mộc Bạch phóng ra Bạch Hổ Liệt Quang, trên đầu mập mạp mái tóc dài dựng thẳng lên, đệ nhất hồn hoàn xuất ra một đạo hỏa hồng tử sắc, quang mang phát khởi, chính là Phượng Hoàng Hỏa Tuyến kỹ năng.
Hai người cơ hồ đồng thời xuất thủ, không hề e ngại đối thủ là một gã hồn vương đã ngoài năm mươi cấp. Đứng trước sự hợp kích của hai người, Diệp Tri Thu toàn thân hắc quang đại thịnh. Miệng gầm nhẹ một tiếng. Trên người đệ nhất, đệ nhị hồn hoàn đồng loạt phóng ra, thân hình xoay tròn nửa vòng đưa mai giáp hướng ra trước, đồng thời một luồng dày đặc hắc quang tựa như nước chảy phát ra.
Trận chiến vừa mới bắt đầu, Diệp Tri Thu đã sử dụng hai cái hồn hoàn kỹ năng, một là Huyền quy hộ thể, cái kia là Huyền thủy ngưng băng. Mục đính của hắn rất rõ ràng là trong khoảng thời gian ngắn nhất thu thập mấy tên nhóc này, dạy cho bọn chúng một bài học thật sâu sắc, vừa hả giận lại vừa thể hiện thực lực của Thương Huy học viện.
Chúng đệ tử Sử Lai Khắc học viện mặc dù tài nghệ bất phàm, nhưng dù sao tuồi vẫn còn nhỏ hồn lực cùng hắn chênh lệch rất lớn, Diệp Tri Thu tin tưởng, bằng vào hồn lực năm mươi ba cấp của mình cộng thêm kỹ năng Huyền thủy ngưng băng,hắn sẽ dễ dàng chế trụ bọn nhỏ.
Bạch hổ liệt quang đập mạnh trên lưng của Diệp Tri Thu, đúng như phán đoán ban đầu của Vũ Vô Cực, Huyền quy phòng ngự có thể bài danh một trong những thú vũ hồn phòng ngự mạnh nhất. Hắn hồn lực so với Đái Mộc Bạch cao hơn rất nhiều nên một kích này không sinh ra hiệu quả gì. Diệp Tri Thu thân hình ngay cả khẽ động chút xíu cũng không có.
Ngay lúc này, Phượng hoàng hỏa tuyến của mập mạp đã tới quy giáp trên lưng của Diệp Tri Thu. Mặc dù nhiệt độ của Hỏa phượng hoàng bị Huyền thủy ngưng băng khắc chế không ít, nhưng ngược lại Huyền thủy ngưng băng cũng bị giảm đi hàn khí rất nhiều. Ngọn lửa Tử hồng hỏa sắc tiếp xúc trên mai rùa mặc dù không cách nào đánh sâu vào, nhưng cũng không chịu tắt đi, giống như keo dính chặt trên lưng vậy.
Mã Hồng Tuấn là biến dị vũ hồn, tự nhiên không thể lấy ngọn lửa bình thường mà so sánh được, Diệp Tri Thu cảm thấy sau lưng nóng rực, nhất thời hết sức kinh hãi.
Nhân cơ hội ngắn ngủi đó, Đái Mộc Bạch lập tức gầm lên: “Bạch Hổ Kim Cương biến!” Theo tiếng gầm Đái Mộc Bạch lập tức thân thể hắn theo đó bành trướng. Trên cơ thể hắn lập tức xuất hiện từng vết vằn đen giống như vằn của con hổ. Bàn tay ngưng tụ hồn lực trực tiếp chém ra. Một vệt vàng kim sắc nhọn bắn ra. Dường như chiêu thức còn chưa thuần thục những cũng đủ đánh ra.
Đột nhiên Diệp Tri Thu rụt cổ lại, một màn quỉ dị chợt xuất hiện. Cả đầu hắn thụt vào trong lồng ngực, vừa vặn tránh khỏi vệt sáng do Đái Mộc Bạch đánh ra. Trên người đệ tam hồn hoàn đột khởi ra, trong miệng phun ra một ngụm nước trùm lấy ngọn lửa-Hoả phượng hoàng trên lưng.
Mặc dù phượng hoàng hỏa có đặc tính thiêu đốt rất mạnh nhưng Huyền thủy ngưng băng của Diệp Tri Thu lại là khắc tinh của nó, hơn hữa hồn lực của hắn lại cao hơn mập mạp nhiều.Tử hồng hỏa trên quy giáp liền bị dập tắt.
Bất quá lúc này làm cho Diệp Tri Thu biến sắc là ánh sáng theo đó loé lên, một thân ảnh đột nhiên theo đó xuất hiện. Áo Tư Tạp ở xa cũng trợn tròn mắt nhìn về phía cảnh này. Hắn thấy được một thân hình quỷ thần được tạo nên bằng gỗ cững. Trên thân quỷ thần bốc ra ngọn lửa hừng hực. Dưới chân cưỡi một con mèo đen to tướng. Trong tay nâng một cái bảo tháp. Hình dáng đến là quỷ dị.
“Võ hồn dung hợp kỹ!” Thấy được chiêu thức này, mọi người không hẹn mà cùng hô lên. Ngay lập tức một tay quỷ thần trực tiếp ném ra. Chiếc bảo tháp ngay lập tức phá không bay lên trời cao. Nó huyền phù lơ lửng trên không trung. Một đoàn ánh sáng theo đó trực tiếp chiếu xuống cơ thể Diệp Tri Thu.
Trong nháy mắt đó Diệp Tri Thu chỉ cảm thấy được thực lực, tốc độ và phòng ngự của mình giảm xuống rất nhiều. Nó làm cho Diệp Tri Thu trở nên hoảng loạn. Con mắt hắn co rụt lại thấy được bàn tay quỷ thần đưa lên, hai quả cầu bắt đầu tụ tập trong tay của hắn. Đồng thời phía dưới, con mèo lớn há miệng ngưng tụ ra một quả cầu màu đen.
Ngay lập tức Diệp Tri Thu há miệng ra trực tiếp bắn ra một đoàn nước đánh về phía quỷ thần: “Đệ tam hồn hoàn kỹ năng - Huyền thủy kích lãng.”
Sao Đái Mộc Bạch có thể làm cho hắn được như ý. Ngay lập tức Đái Mộc Bạch nhảy thân hướng phía trước. Thân hình hắn chắn lại đòn tấn công của Diệp Tri Thu đồng thời nháy mắt mở ra Bạch Hổ Hộ Thân Chướng. Hàn khí lạnh băng khiến Đái Mộc Bạch toàn thân phát run lên. Bạch hổ hộ thân mặc dù có thể ngăn được một phần hàn khí, nhưng cũng không thể ngăn cản hoàn toàn. Đồi phương dù sao hồn lực cũng cao hơn hắn mười mấy cấp.
Đúng lúc đó, ngọn Tử hồng sắc hỏa thứ hai kịp thời hiện ra, che chắn trước ngực Đái Mộc Bạch, va chạm kịch liệt với với cỗ hắc thủy. Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, dòng nước vẫn đánh lên người Đái Mộc Bạch làm cho thân thể Đái Mộc Bạch run lên bần bật. Thật may thực lực Diệp Tri Thu bị áp chế cộng thêm hắc thuỷ bị ngọn lửa Mã Hồng Tuấn suy yếu khiến cho bản thân uy lực hắc thuỷ giạm mạnh. Nếu không Đái Mộc Bạch khó mà đứng vững chỉ trúng chiêu này.
Mấy đứa nhỏ hợp lực công kích mặc dù không làm hắn bị thương nhưng cũng khiến hắn gặp phải không ít phiền phức. Nhất là phượng hoàng hỏa tuyến của Mã Hồng Tuấn đã khiến Diệp Tri Thu nhận thức sâu sắc, tựa hồ đúng là khắc tinh của hắn. Nếu như tiểu tử kia không phải hồn lực quá thấp, e rằng huyền thủy của mình ngàn lần cũng không ngăn cản nổi ngọn lửa cổ quái đó.
Song chưa đợi để hắn kinh ngạc hết cỡ, một âm thanh lạnh lùng đã vang lên: “Mộc Bạch, Mập mạp mau tránh ra!” Nghe được âm thanh như thế nhất thời Đái Mộc Bạch cùng với Mã Hồng Tuấn ngay lập tức nhảy vọt sang hai bên tạo ra một khoảng không cho Diệp Tri Thu và đám người Vũ Vô Cực.
“Ân...” Con mắt Diệp Tri Thu co rụt lại, hắn thấy được bàn tay quỷ thần động, miệng mèo đen cũng động. Cả ba quả cầu phân biệt là lửa, nước và một quả cầu màu đen bắn thẳng ra. Quả cầu màu đen lấy làm trung tâm lập tức lôi kéo hai quả cầu xoay tròn với nháu bắn nhanh với tốc độ xé gió đánh thẳng về phía Diệp Tri Thu.
“Này...” Diệp Tri Thu ngay lập tức co rụt lại thân thể mình. Hắn quyết định đem toàn bộ thân thể mình co rụt vào trong mai rùa tránh đi đòn tấn công này. Tốc độ hắn quá chậm để có thể tránh đi chiêu này.
Oanh! Ba cỗ mây nấm cỡ nhỏ xuất hiện ở trên người Diệp Tri Thu. Ngay sau đó nó trực tiếp mở rộng. Mọi người chỉ thấy được một cái mai rùa khổng lồ từ vụ nổ mở rộng bắn thẳng ra bên ngoài. Nó liên tục lăn dài trên mặt đất.
Phanh, phanh, phanh... Khoảng cách vụ nộ không xa ở nơi đó, cái mai rùa giống như hư ảnh rút đi. Thân thể Diệp Tri Thu để lộ ra trong không khí. Toàn thân hắn cảm nhận được khí huyết sôi trào. Hai tay hắn chống mặt đất cố gắng đứng dậy. Bất quá ngực hắn tức tức và miệng hắn ngọt ngọt: “Phốc!” Một ngụm máu đỏ tươi từ trong miệng hắn phun ra bên ngoài.
“Thầy Diệp!” Đám học viên Thương Huy bàng hoàng chạy đến bên cạnh Diệp Tri Thu. Một số còn lại nhìn thấy cái hố to tướng xuất hiện sau khi vụ nổ dừng lại thì rùng mình một cái. Họ cũng vội vã chạy đến bên thầy giáo Diệp Tri Thu. Bất quá con mắt vẫn nhìn về phía đám người Vũ Vô Cực mà như nhìn quái vật.
“Trở về ăn cơm thôi!” Bàn tay Vũ Vô Cực nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Diễm Linh Cơ quẹt khoé miệng mình: “Thật sự không chịu được một đòn!” Tiểu Y ở bên cạnh gật đầu đồng ý.
“Anh Vô Cực!” Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn sùng bái nhìn về phía Vũ Vô Cực.
Khi trở lại quán trọ không bao lâu thì đã thấy được Triệu Vô Cực đang ngồi đó ăn. Vừa lúc đám người Vũ Vô Cực trở lại, Triệu Vô Cực mở miệng nói: “Thức ăn không tôi! Thực lực sao... còn tạm được!” Mọi người hoàn toàn cạn lợi với Triệu Vô Cực lúc này.