Trước uy thế của nam nhân trung tuổi kia, đám người Đái Mộc Bạch cũng không thể không làm gì cả. Sự thực rằng đám người Vũ Vô Cực theo đó đột nhiên phóng xuất ra võ hồn. Lập tức ánh sáng lập loè muốn làm mù cả đôi mắt nam nhân trung tuổi.
" Bạch hổ phụ thể " Một tầng mãnh liệt màu trắng quang mang từ người hắn bộc phát ra. Đái Mộng Bạch song chưởng giang rộng, ngực ưỡn ra, toàn thân xương cốt kêu lên lách cách, cơ thể chợt lớn lên làm quần áo hắn đang mặc căng cứng như muốn bung ra. Áo quần bó sát người khiến từng thớ thịt cuồn cuộn hiện lên, không khí xung quanh hắn cũng trở nên hỗn loạn.
Mái tóc màu vàng trên đầu phút chốc biến thành 2 màu đen trắng phân biệt, màu trắng chiếm đa số, xen lẫn trong đó là những chùm lông màu đen nổi bật lên hẳn. Trên trán hiện ra bốn nét hoa văn nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa vặn hợp thành chữ vương.
Hai tay của hắn biến hóa rõ nhất, dài gấp hai bình thường, lông trắng bao trùm cánh tay.Ngón tay cử động không ngừng lộ ra mười cái móng vuốt sắc nhọn. Mỗi một móng vuốt giống hệt như một lưỡi dao bén nhọn, dài cỡ tám tấc, lóe ra ánh sáng sắc lạnh.
Hai chi trước tử từ hạ xuông,cả thân người ngồi chổm trên mặt đất, Bốn đồng tử nằm trong hai mắt biến thành màu xanh thẫm phát ra sát khí lạnh lẽo vồ hình, tràn ngập khí thế bức người. Ba vòng sáng lặng lẽ bay lên,hồn hoàn màu sắc hai vàng một tím lưu chuyển, một làn sóng hồn lực mạnh mẽ tản phát ra xung quanh.
Cùng lúc Đái Mộng Bạch phóng thích vũ hồn thì Mã Hồng Tuấn cũng đem thực lực của mình phát ra.
" Phượng hoàng phụ thể " Tử hồng quang mang từ trong cơ thể của mập mạp mạnh mẽ phóng xuất. tóc ngắn trên đầu bỗng dài ra. Hai cái hồn hoàn màu vàng từ dưới chân bay lên, hai cánh tay trắng noãn dài ra được bao phủ bởi lờp lông dày biến thành đồi cánh, khí lưu nóng rực xoay tròn xung quanh.
Diễm Linh Cơ theo đó cũng phóng xuất ra võ hồn của mình. Hai hoàng một tử ở dưới chân nàng từ từ dâng lên. Một người thiếu nữ tóc đó hung mặc một bộ quần áo màu lam xuất hiện. Bộ dáng khoảng mười hai tuổi. Giọng nói nàng mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Không ôn tồn nhã nhặn nói chuyện được sao?”
Khác biệt với Diễm Linh Cơ, Tiểu Y trực tiếp mở ra võ hồn của mình. Theo đó hai hoàng một tử cũng dâng lên. Người thiếu nữ tóc vàng mắt nâu mặc một thân quần áo xanh lá xuất hiện. Trông cô bé khá là đáng yêu. Bất quá hai tay thiếu nữ nắm vào nhau phát ra tiếng răng rắc: “Đánh nhau sao? Ta thích... Sao thiếu được bà đây!” Ngôn ngữ tràn đầy thô tục.
Vị thầy giáo này trong lòng thật sự động tâm, mấy thiếu niên thiếu nữ trước mặt, hai gã chỉ độ mười hai mười ba, lớn nhất cũng chỉ khoảng mười sáu, có thể nói là thiên tài trong những thiên tài. Mới từng ấy tuồi đầu đã sở hữu những ba cái hồn hoàn, đạt đến cảnh giới hồn tôn. Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn cũng không dám tin tưởng.
"Ta là Thương Huy học viện,viện chủ ngoại viện Diệp Tri Thu, xin hỏi các ngươi là người của tông phái nào? " Mắt thấy Diệp Tri Thu không cần phóng thích ra hồn lực vẫn thản nhiên đứng vững, bước tới trước mặt mình. Đám người Vũ Vô Cực có thể khẳng định người này hồn lực chắc hẵn vượt xa hắn.
" Chúng ta là học viên của Sử Khắc Lai học viện " Không đợi Đái Mộng Bạch mở miệng, mập mạp dương dương đắc ý đáp. Vừa nói, hắn vừa gương cặp mắt trơ trẽn nhìn chằm chặp trên người nữ học viên duy nhất của Thương Huy học viện.
Diệp Tri Thu hơi bị bất ngờ một chút, ánh mắt toát ra vẻ suy tư. Cái tên Sử Khắc Lai học viện đối với hắn thập phần không quen thuộc. " Sử Khắc Lai học viện à, hình như ta chưa từng nghe qua."
Đái Mộng Bạch hừ lạnh một tiếng:" Đó là do ngươi cô văn quả lậu."
Biết được đối phương cũng không phải là tông môn học viên gì, Diệp Tri Thu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng. Trước giờ hắn vẫn luôn cho rằng học viên của Thương Huy học viện đã rất xuất sắc, lần này chuẩn bị tiến vào Tinh Đấu sâm lâm để trợ giúp nữ học viên kia thu hoạch cái hồn hoàn thứ ba. Nhưng mấy đứa nhỏ này lại khiến hắn hết sức kích động.
“Cái này...” Một học viên Thương Huy nho nhỏ nói chuyện với nhau: “Chúng ta có phải hay không nên báo cho thầy Diệp một tiếng...”
“Báo cái gì!?” Một tên học viên nam nhỏ giọng nói: “Ta còn muốn xem phong thái của nữ nhân khi chiến đấu đây. Nếu các nàng thua đến lúc đó chúng ta lên tiếng cũng được. Học viện Sử Lai Khắc nghe thật cô lậu quả văn. Sao có thể bằng học viện Thương Huy chúng ta được, đến lúc đó chúng ta cho họ thấy sức mạnh học viện chúng ta rồi mời các vị nữ thần về học viện chúng ta chẳng phải đẹp thay?”
Diệp Tri Thu không biết được mình đã bị đám học viên ở sau lưng bán. Hắn chỉ nghe thấy đám nhóc này xì xào bàn tán gì đó. Bất quá, hắn không để ý nhiều như thế, đối tượng hắn lưu ý chính là đám học viên trước mặt này. Diệp Tri Thu minh bạch, trước mắt mấy thiếu niên này quả thật có đủ tư cách khinh miệt đám học viên trước mắt của Thương Huy học viện. Chỉ là, làm cách nào để đào tạo ra những đứa trẻ có hồn lực cường đại như vậy chứ.Đây thực là một đám tiểu quái vật a.
Mặc dù thực lực của đám nhỏ cũng khiến hắn động tâm,nhưng chẳng lẽ lại vì như vậy mà rút lui? Trước mặt đông đảo thực khách như thế này mà bỏ đi thì danh tiếng của Thương Huy học viện sẽ bị ảnh hưởng không ít. Nghĩ tới đây, Diệp Tri Thu không hề do dự, mắt lộ hung quang phóng xuất ra vũ hồn của mình:" Huyển quy phụ thể!"
Thú vũ hồn, Huyền quy. Một vòng tròn sóng gợn màu đen từ người Diệp Tri Thu phóng ra, khí thế mạnh mẽ đè ép ngược lại bọn Đường Tam, Đái Mộng Bạch, Mã Hồng Tuấn. Tứ chi co rút lại chỉ còn một phần ba, một cái mai giáp thật lớn trồi lên trên lưng. Toàn thân hắn bao bọc hắc quang, năm cái hồn hoàn, một trắng, hai vàng, hai tím từ từ bay lên xoay quanh thân thể.
Thương Huy học viện viện chủ là một cao thủ hơn năm mươi cấp-- Hồn vương.
Mặc dù tại cùng cấp bậc, hồn hoàn của Diệp Tri Thu cũng không tính là quá mạnh, nhưng năm mươi mấy cấp hồn lực phát ra cũng đũ để chế trụ đám học viên của Sử Khắc Lai học viện.
Bên trong phòng ăn không ngốt vang lên những tiếng kinh hô. Dù sao Hồn vương tại đại lục cũng không phải là nhiều, thực lực ở cấp này tương đối mạnh mẽ, tại một số vương quốc có thể được phong hàm đến Tử Tước, thậm chí có thể là Bá Tước.
Đái Mộc Bạch mặt mày biến sắc, ánh mắt ngầm ra dấu cho Vũ Vô Cực ở bên cạnh. Vũ Vô Cực đồng thời cũng ngó lại, đương nhiên hiểu rõ ý hắn, đồng thời phản hồi lại bằng ánh mắt yên tâm. Đái Mộc Bạch cũng hiểu ý hơi gật gật đầu.
Diệp Tri Thu ra vẻ rộng lượng nói: " Các ngươi nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên ăn nói lung tung, mau gọi thầy giáo của các ngươi ra đây "
Mập mạp ngoác miệng kêu lên: " Chỉ dựa vào cái lão Vương bát đản nhà ngươi mà cũng muốn gặp thầy giáo ta sao? Mấy người chúng ta cũng đủ thu thập ngươi rồi. "
" Các vị đại nhân, vĩ đại hồn sư a. Ta van xin các người đừng đánh nhau trong tửu điếm mà. Cuộc sống của tiểu nhân chỉ có bao nhiêu đó thôi, van xin các vị mà." Lão bản vội vã chạy đến, mếu máo khuyên can. Sợ rằng chỉ một chút nữa thôi cả tửu điếm của lão sẽ tan nát hết.
Vũ hồn của Diệp Tri Thu là Huyền quy hay còn gọi rùa đen, trên đời này kỵ nhât là mấy chữ Vương bát đản. Vốn hắn chỉ muốn hù dọa đám nhỏ này một chút thôi. Dù sao hắn cũng không muốn mang tiếng lớn ăn hiếp nhỏ, hơn nữa hắn còn chưa biết gì về thực lực của học viện sau lưng đám nhỏ này.
Mập mạp đã xúc phạm vào điều tối kị trong lòng hắn. Diệp Tri Thu giận dữ cười gằn: " Được lắm. Đã như thế ta sẽ thay thầy giáo mà giáo huấn các ngươi. Chúng ta ra ngoài kia đi!" Nói xong hắn xoay người bước ra bên ngoài, mai giáp màu đen sau lưng khẽ nhúc nhích trông thật buồn cười, nhưng hồn lực phát ra thật sự rất hùng hậu.
Đám đệ tử Thương Huy học viện cũng đồng loạt bước ra. Đái Mộng Bạch thấp giọng nói với Vũ Vô Cực: " Lão già này hồn lực hơn năm mươi cấp, hơn nữa lại là Huyền quy-thú vũ hồn sư, chúng ta phải hết sức cẩn thận mới được. Ta ở phía trước chộng chọi công kích của hắn, ngươi hành động phải thật nhanh đó, ta sợ không cầm cự được lâu."
Đầu Vũ Vô Cực hơi gật xuống, hắn mở miệng nói: “Vậy ngươi cùng Mã Hồng Tuấn kiềm chế hắn một thời gian cho ta. Ta muốn chuẩn bị đại chiêu cũng cần phải có thời gian!” Mọi người nghe được Vũ Vô Cực nói: “Hắn vũ hồn là huyền quy, ta có khẳng định, hắn là một gã phòng ngự hình chiến hồn sư. Ngoài một ít công kích ra, tuyệt đại đa số kỹ năng của hắn chủ yếu để phòng ngự. Bởi vậy, hồn lực hắn so với chúng ta mạnh hơn nhiều nhưng sức uy hiếp cũng không lớn lắm. Hồn lực cao chỉ thích hợp cho thủ đoạn công kích, nên hắn cũng không uy hiếp chúng ta được bao nhiêu đâu?”
“Võ hồn huyền quy rất mạnh phòng ngự nhưng tốc độ cực yếu. Mập mạp, ngươi ở bên sườn liên tục công kích yểm hộ cho Mộc Bạch. Áo Tư Tạp, ngươi toàn lực chế tạo hương tràng phục hồi hồn lực cho mọi người. Mộc Bạch, ngươi toàn lực tấn công, không cần để ý đến tiêu hao. Chỉ cần ngươi tranh thủ cho chúng ta thời gian là được.”
Thảo luận xong, cả đám hướng đi ra bên ngoài. Bằng vào kinh nghiệm đánh với Triệu Vô Cực sư phụ lúc trước, bọn họ rất có tự tin. Khiêu chiến với người mạnh sẽ làm cho thực lực tiến bộ nhanh hơn, hiển nhiên không phải vô ích.