Đạo Chu

Chương 274: Obito chết!




Toàn thân thể ninja làng Đá run lên bần bật. Cả người hắn nhễ nhại mồ hồi. Từ trên trán từng hạt mồ hôi to như hạt đỗ chảy dọc xuống khuôn mặt hắn. Âm thanh run rẩy từ miệng hắn phát ra cho thấy được tâm trạng hắn không hề bình tĩnh chút nào: “Không thể nào...” Thực tế bày ra nhưng hắn vẫn không tin tưởng được sự thật: “Ngươi làm sao thấy được ta. Đôi mắt đó... ngươi là người tộc Uchiha!?”

Bịch! Thân thể người ninja làng Đá rơi phịch xuống mặt đất. Máu tươi phún phát ra ướt đẫm nơi hắn ngã xuống. Vẻ mặt Uchiha Obito mang theo gấp gáp và sự thở dốc. Tuy nhiên giọng nói Obito lại tràn ngập đầy kiên định: “Ta sẽ bảo vệ đồng đội của mình!”

Má Hatake Kakashi xuất hiện một giọt mồ hôi. Con mắt cậu nhóc mở to nhìn về phía Obito. Lúc này đôi mắt Obito đã biến thành màu đỏ với hai viên câu ngọc đối xứng màu đen: “Obito, mắt cậu...”

“Ờ... hình như là Sharingan!” Sự ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của Uchiha Obito. Hai bàn tay đưa lên, năm ngón tay khẽ co quắp lại. Hình ảnh bản tay khác biệt hoàn toàn với bình thường. Ở nơi đó có một nguồn chakra đang chảy màu xanh lam. Giọng nói Obito mang theo kỳ quái: “Tớ nhìn thấy được cả dòng chảy của chakra.”

“Gư...” Con mắt trái truyền tới cảm giác đau đớn làm cho Kakashi rên lên một cái.

Uchiha Obito vội vã cúi xuống, bàn tay vỗ lên vai Kakashi. Cậu nhóc dùng thái độ ân cần và hỏi han: “Cậu không sao chứ, Kakashi!?”

“Ờ...” Hatake Kakashi gật đầu một cái: “Chắc mắt trái của tớ hết xái được nữa rồi!” Bàn tay Kakashi cũng vọt vào trong hộp cứu thương trong khi nói chuyện. Cậu nhóc rất nhanh đem băng sơ cứu dán lên mắt mình: “Rin tặng tớ cái này có thể cấp cứu tạm thời được. Chúng ta đi cứu Rin thôi!”

Bàn tay ninja làng Đá túm lấy đầu cô nhóc siết chặt lại, giọng nói hắn mang theo châm chọc: “Mày cứng đầu hơn tao tưởng đấy!” Đột nhiên âm thanh tiếng bước chân phía sau hắn vang lên. Khi quay đầu lại hai thằng nhóc ninja làng Đá đập vào mắt hắn. Điều này làm cho hắn vô cùng bực tức: “Hừ... thằng nào cũng vô dụng hết. Đến hai thằng nhóc con cũng không sử dụng được.”

Con mắt Sharingan với hai câu ngọc xoay tròn trong mắt Uchiha Obito. Hình ảnh Nohara Rin biến đổi thành dạng màu xanh. Năng lượng chakra xuất hiện trong cơ thể Rin. Nguồn năng lượng đang liên tục chảy một cách hỗn loạn. Obito lập tức nói: “Dòng chảy chakra của Rin đang hỗn loạn. Nó khác hẳn của tớ và của cậu...”

“E là cậu ấy đang bị dính ảo thuật...” Con mắt còn lại của Kakashi nheo lại: “Không bao lâu nữa cậu ấy sẽ bị khai thác hết thông tin liền!”

“Xem ra thằng ngốc kia bị chúng mày hạ rồi nhỉ!?” Đầu ninja làng Đá hơi cúi xuống, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Chúng mày khác hẳn với lũ nhóc tao gặp trước đây đấy!”

“Tuy bọn mình đã hạ được tên kia nhưng tên này không đơn giản đâu!” Bàn tay đưa tay cầm thanh đoản kiếm phía sau lưng, Kakashi không quên cảnh cáo Uchiha Obito: “Cẩn thận đấy!”

“Ờ...” Uchiha Obito gật đầu một cái. Hai người cũng lập tức vọt về phía trước tấn công ninja làng Đá. Ngay lập tức tên ninja làng Đá khởi động cơ quan ở cánh tay. Hai mũi kiếm sắc nhọn từ mu bàn tay hắn phóng ra và tạo ra một đoản kiếm ở mu bàn tay.

Keng, keng... Vụt vụt... Hai người Kakashi cùng với ninja làng Đá bắt đầu giao đấu. Đôi mắt Sharingan mang lại cho Obito động tĩnh thị lực đáng sợ. Mọi hành động của ninja làng Đá chậm đến mức giống như một bộ phim quay chậm trong mắt Obito. Ngay lập tức khi tên ninja làng Đá vung hai tay ra muốn chém về phía hai người thì hai bàn chân Obito lập tức vươn ra đá vào cổ tay của hắn. Thân mình Kakashi vọt lên tung ra một cú chém thẳng vào người ninja làng Đá.

Bịch! Thân thể ninja làng Đá ngã phịch xuống đất, hai người Kakashi và Obito vọt thẳng về phía trước. Kakashi nhanh chóng đi đến bên cạnh Nohara Rin. Bàn tay Kakashi đưa lên kết ấn: “Giải!”

Đột mắt Nohara Rin vì thế mà bừng tỉnh. Cô nhóc kinh ngạc hô lên: “Obito, Kakashi!”

Từng tiếng thở dốc từ hai người phát ra: “Bọn tớ đến cứu cậu đây, Rin! Không sao rồi!”

“Được rồi! Mau rút lui thôi.” Giọng nói mang theo ấm áp từ hai người rơi vào trong tai Rin làm cô bé nở nụ cười.

Song âm thanh âm trầm từ phía sau làm cho cả hai giật mình: “Ra là thế, tụi bay phối hợp tốt lắm. Nhưng bọn bay cũng chỉ là một lũ nhóc hỉ mũi chưa sạch thôi. Nên nhớ, giờ bọn bây đang nằm trong tay ta đấy...” Lúc này hắn đã vọt ra bên ngoài hang động. Bàn tay hắn đã vỗ lên mặt đất: “Thổ Độn: Thạch Túc Băng.”

Ầm, ầm... Mặt đất bắt đầu rung động. Trong khi đó những viên đá lớn bắt đầu từ trên cao rơi xuống. Obito lập tức ngẩng đầu nhìn không trung hô lên: “Nguy rồi!”

“Tất cả, chạy ra ngoài mau!” Hatake Kakashi lập tức hô lên. Sau đó cả ba người cũng vội vã chạy vọt ra bên ngoài. Bản thân Hatake Kakashi cũng theo song song ba người thế nhưng một viên đá đập trung đầu bên trai Kakashi làm cho cậu ngã nhào trên mặt đất: “Mắt trái, góc chết của mình!” Thân mình cậu nhóc đổ ập xuống và cậu còn nghe được tiếng gọi của hai người vang lên.

Cậu nhóc Obito lập tức vọt tới. Hắn đưa tay cầm lấy Hatake Kakashi đem Kakashi lôi kéo. Bất chợt, một viên đá khổng lồ từ trên không trung rơi xuống. Uchiha Obito nắm mạnh Kakashi quăng ra ngoài. Theo đó viên đá khổng lồ ầm ầm rơi xuống.

Ầm, ầm... Những viên đá lớn nhanh chóng lấp kín mọi nơi. Khi mà hai người tỉnh lại thì thấy được một cảnh bàng hoàng. Giọng nói thều tháo từ miệng Uchiha Obito phát ra: “Các cậu không sao chứ, Rin, Kakashi...”

“Obito...” Hòn đá khổng lồ tạp lên cơ thể Uchiha Obito. Một nửa người Uchiha Obito đã bị đá đè lên. Kakashi vọt tới cố gắng dùng sức mạnh nâng lên hòn đá: “Hòn đá không kiếp này!”

“Dừng lại đi Kakashi, đủ rồi!” Đôi mắt Obito không mang theo chút sinh khí nào. Ý chí Uchiha Obito đã không còn. Cậu nhóc dường như đã nhận mệnh: “Tớ hình như không xong thiệt rồi! Phần thân bên phải tớ dập nát hết rồi. Chả còn cảm giác gì nữa đâu.”

“Không... không thể nào!” Đôi mắt Nohara Rin đẫm lệ. Bàn tay cô nhóc nắm lại nước mắt tuôn rơi không ngừng: “Sao lại như vậy chứ?” Một tiếng khụ từ miệng Obito phát ra và một ngụm máu trực tiếp nhổ ra bên ngoài. Nohara Rin vội vã vọt tới: “Obito!”

“Chết tiệt!” Hatake Kakashi run rẩy, hắn quỳ xụp xuống mặt đất. Bàn tay liên tục đấm vào mặt đất mà không có chút cảm giác đau đớn nào. Có lẽ cảm giác đau đớn từ đôi tay lúc này mới xoa dịu cảm giác tội lội trong lòng Kakashi: “Tất cả là tại tớ. Nếu như ngay từ đầu tớ làm theo lời cậu cùng đi cứu Rin thì sừ việc đâu đến nông nỗi như thế này! Đội trưởng gì chứ? jounin gì chứ?” Hai mắt Kakashi bắt đầu chảy ra nước mặt không ngừng.

“À phải rồi, tớ quên một điều!” Đột nhiên Uchiha Obito mở miệng nói: “Chỉ mình ớ chưa tặng quà cho việc chúc mừng cậu trở thành Jounin đúng không?” Kakashi kinh ngạc mở mắt nghe Obito nói: “Tớ đã nghĩ không biết tặng gì thì tốt đây. Nhưng giờ thì tớ nghĩ ra rồi. Yên tâm đi! Không phải mấy món dư thừa vô dụng đâu! Vì tớ sẽ tặng cậu con mắt Sharingan này...” Nói đến đây Obito cười: “Mọi người trong làng có nói thế này, cậu là một ninja tuyệt với và tớ cũng nghí vậy. Đây là tấm lòng của tớ, hãy nhận đi!”

Nụ cười trên mặt Uchiha Obito càng thêm thê lương: “Rin... Cậu hãy dùng nhẫn thuật trị liệu móc con mắt Sharingan của tớ chuyển qua mắt trái của Kakashu dùm tớ đi.”

“Kakashi đến đây đi!” Bàn tay lau đi nước mắt của mình, Nohara Rin kiên định nhìn sang Kakashi: “Tớ sẽ bắt đầu liền bây giờ!”

“Tớ sẽ chết...” Đôi mắt Obito hơi sụp xuống: “Nhưng tớ sẽ trở thành đôi mắt của cậu. Từ giớ tớ sẽ luôn nhìn trước cho cậu! Nhờ cậu lo cho Rin đó!”

Ầm! Đối với Uchiha Obito lúc này toàn bộ chính là bóng tối. Hắn không thấy gì ngoài bóng tối cả. Âm thanh nổ vang rơi vào trong tai Obito. Cậu nhóc cũng nghe được Kakashi đáp ứng lời yêu cậu của cậu. Không biết qua bao lâu có lẽ họ đã dành được chiến thắng. Uchiha Obito mới mở miệng: “Kakashi, mau dẫn dắt Rin rời khỏi nơi đây đi. Viện binh của địch đáng đến đấy!”

“Obito...” Bàn tay Nohara Rin nắm càng chặt hơn.

“Pặc!” Uchiha Obito không đành lòng buông bỏ nhưng cậu nhóc vẫn muốn làm anh hùng lúc này. Bàn tay cậu nhóc vỗ mạnh vào làm cho bàn tay Rin bắn ra: “Đủ rồi... đi đi... Rin!”

Ầm ầm... Mặt đất bắt đầu rung động, Obito hắn cảm nhận được. Kèm theo đó là tiếng kêu gọi của Kakashi đối với thiếu nữ. Tiếng kêu gọi của cô bé với cậu nhóc. Sau đó cảm giác nặng nề đè lên câu ngọc. Cậu biết được mình bị trôn vùi. Những suy nghĩ trong lòng cậu nhóc lúc này đó là: “Cuối cùng mình cũng thân được với Kakashi. Mình còn chưa nói cho Rin biết tình cảm của mình. Mình còn muốn được tiếp tục cùng sát cánh với mọi người...”

Không còn âm thanh rơi vào tai Uchiha Obito và Obito rơi vào bóng đen của vô tận.