“Đã tìm thấy gì chưa!?” Đi bên cạnh Dan, Hozuki Suigetsu khó chịu lên tiếng quát mắng. Bộ dạng hắn thập phần không kiễn nhân. Đi nãy giờ vẫn không có bất cứ dấu hiệu này làm cho hắn vô cùng khó chịu. Giọng nói hắn mang theo âm u và cái răng nanh hơi khểnh lên: “Chúng ta cứ đi thế này đến bao lâu nữa!?”
“Sử dụng nhãn thuật tìm kiếm sẽ mất khá nhiều chakra...” Cậu nhóc Dan hơi nhăn mày lại một cái. Giọng nói mang theo khó chịu khi nói chuyện với Suigetsu: “Chúng ta không biết lúc nào kẻ địch đã đột kích nên phải tiết kiệm chakra một chút.” Vừa nói thì cậu nhóc cũng quan sát một chút bằng đồng thuật của mình.
“Suigetsu...” Uchiha Sasuke bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Hozuki Suigetsu nói: “Đừng gây chuyện nữa! Hiện giờ, chúng ta còn cần cậu nhóc dẫn đường nên hãy tạm thời thôi than thở đi. Chúng ta...”
“Cẩn thận ở phía sau...” Bất chợt cậu nhóc Dan đột nhiên quát lên một tiếng. Hắn xoay người về phía sau hô lên một tiếng: “Đằng sau có kẻ địch! Lượng chakra khá lớn...”
Phía dưới đất bắt đầu xuất hiện mặt đất nổi lên. Nó giống như có một con chuột chũi đang ở dưới mặt đất cày đất làm cho mặt đất nổi lên. Uchiha Sasuke phản ứng nhanh chóng. Sharingan mở ra với ba viên câu ngọc xuất hiện nhìn chừng chừng về phía dưới mặt đất. Quả nhiên ở nơi đó có chakra phản ứng mạnh mẽ.
Ầm! Khi mà cậu nhóc Dan lên tiếng nói chuyện còn chưa hết thì một tiếng nổ lớn vang lên. Tiếng nổ tung phát ra làm cho cây cối ầm ấm đổ nát. Bụi mù bắn tung toé khắp nơi. Bốn người lập tức nhảy lên cây tránh thoát.
Khi mà bụi mù tản đi, họ thấy được một người thanh niên mặt như cá mập ăn mặc một thân áo choàng màu đen mây đỏ. Bộ dáng hắn cực kỳ hiên ngang khi đứng ở trên đỉnh cây cao chót vót nhìn xuống dưới. Bàn tay cầm thanh đại kiếm khoác ở trên vai. Thanh kiếm khổng lồ lại có thể được hắn dễ dàng xách theo mà không có bất cứ gánh nặng nào.
“Hoshigaki Kisame sao!?” Người thiếu niên tóc trắng mang theo thanh kiếm lớn sau lưng nhìn về phía người nam nhân cao lớn ở trên cây hỏi: “Thanh kiếm sau lưng ngươi? Ồ, thanh Samehada đâu rồi!? Ngươi không phải có thanh Samehada hay sao?” Giọng nói mang theo vài phần giễu cợt và châm chọc.
“Ồ, ngươi quả thật rất giống hắn đấy!” Hoshigaki Kisame ngạc nhiên nhìn về phía người thiếu niên nói: “Ngươi rất giống cái tên Hozuki Mangetsu, anh trai ngươi. Ta thật không ngờ ngươi lại lớn như vậy rồi!”
“Tên này, chakra thật khủng bố...” Cậu nhóc Dan mở miệng lên tiếng đồng thời cũng nhăn mày một cái: “Thế nhưng vì cái gì ta lại thấy lượng chakra này ít hơn chỉ bằng một phần ba trước đây của hắn. Ảnh phân thân sao?”
“Lượng chakra đó cũng đủ ngăn lại các ngươi rồi, đám nhóc!” Hoshigaki Kisame nở nụ cười để lộ ra hàm răng sắc nhọn. Một chân đạp trên cành cây cao, một tay để lên trên đó và dùng ánh mắt coi thường quan sát xuống phía dưới: “Sasuke, phía sau lưng có Uchiha Itachi đang chờ cậu. Ta có thể để mình cậu thông qua nhưng chỉ có một mình cậu thôi! Itachi, cậu ta muốn ngoại trừ cậu thì mấy người còn lại đều ở đây!”
“Uchiha Itachi...” Đôi mắt Uchiha Sasuke lập tức co rụt khi nghe được cái tin này. Đôi mắt hắn híp lại thật sâu: “Nếu như hắn muốn như thế, không thành vấn đề! Tôi lập ra cái nhóm này để đảm bảo rằng có thể tìm ra hắn mà không bị ai ngăn cản. Nếu mọi chuyện được như vậy thì thật hoàn hảo!”
“Như vậy nguy hiểm lắm, Sasuke!” Hozuki Suigetsu lập tức đánh ánh mắt về phía Uchiha Sasuke: “Chúng ta có thể hợp lực hạ tên này sau đó cùng nhau tiêu diệt Uchiha Itachi mà!”
“Ta thực sự không có hứng thú đánh nhau với tụi nhóc các ngươi...”Hoshigaki Kisame lại lần nữa nhếch miệng để lộ ra hàm răng cực kỳ sắc nhọn: “Nhưng nếu các ngươi cũng có ý định vượt qua nơinày thì ta sẽ tiếp đãi các ngươi chu đáo...”
“Được rồi, chỉ mình ta sẽ vượt qua!” Uchiha Sasuke lạnh lùng mở miệng nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết!”
Phanh! Khi mà Hoshigaki Kisame liếc nhìn về phía Uchiha Sasuke đang chạy nhanh vượt qua hắn thì một bóng ảnh loé lên tấn công về phía Hoshigaki Kisame. Một cú đấm mang theo tia chớp lập loè đánh thẳng vào Hoshigaki Kisame nhưng hắn phản ứng cực nhanh đưa lên thanh đại kiếm đỡ lấy.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên khi nắm đấm nhỏ bé đánh thẳng vào cây kiếm khổng lồ. Thân thể Hoshigaki Kisame vậy mà bị đẩy lùi. Cả cơ thể hắn lộn ngược vài vòng rơi theo một đường cong trực tiếp đánh xuống phía dưới mặt đất. Bàn chân lê dài ở trên mặt đất để lại vài vết chân khá sâu.
“Haha... thằng nhóc nghịch ngợm tính đánh lén sao!?” Hoshigaki Kisame nở nụ cười nhìn về phía cậu nhóc Dan. Hắn đưa tay kiếm lên che chắn trước người rồi cười nói: “Xem ra không thể hoà bình giải quyết mọi chuyện rồi! Để ta tặng cậu vài vết sẹo để cậu nhớ bài học này nhé...”
“Các ngươi bắt jinchuriki nhất vĩ, chúng ta phải đòi lại!” Cậu nhóc lạnh lùng lên tiếng nói: “Nếu không phải thời gian bầu cử đang diễn ra, Dan, anh ta không rút chân ra được. Các ngươi liệu có giám bắt cóc jinchuriki nhất vĩ sao? Hiện tại nếu có anh ta ở đây, ngươi dám nói lời này sao?”
“Nga...” Hoshigaki Kisame lạnh lùng cười nói: “Thằng nhóc, ngươi vẫn quá nhỏ tuổi. Ngươi vẫn chưa hiểu thế nào là một ninja sao? Nếu như hắn có mặt ở đây, ta không nói hai lời trực tiếp từ bỏ nhiệm vụ. Đáng tiếc hắn không có ở đây không phải sao!?”
“Hừ...” Cậu nhóc Dan hừ lạnh một tiếng. Vừa rồi rõ ràng hắn đã toàn lực đánh lén nhưng không có cách nào làm gì được Hoshigaki Kisame. Điều này làm cho Dan trở nên cực kỳ cảnh giác, hắn không có dám tấn công một cách mù quáng.
Đột nhiên Hoshigaki Kisame vứt thanh kiếm bay lên không trung, bàn tay hắn kết ấn cực nhanh. Suigetsu mở miệng quát lên: “Cẩn thận, hắn muốn sử dụng Thuỷ Độn!”
“Thuỷ Độn: Bộc thuỷ xung ba!” Hai tay Hoshigaki Kisame chắp vào với nhau. Mặt đất bắt đầu nứt vỡ ra sau đó một luồng nước khủng bố phóng ra bên ngoài. Bàn chân Kisame trực tiếp đạp lên trên mặt nước nâng cơ thể hắn lên cao.
Bộp! Bàn chân Uchiha Sasuke dừng lại tại một khu vực đất rộng lớn. Ở nơi đó hắn thấy được một người thanh niên cao gầy đứng ở phía xa đang nhìn hắn. Mái tóc đen được buộc chỏm phất phơ trong gió. Chiếc áo choàng đen mây đỏ nhè nhàng đong đưa. Đôi mắt hắn từ từ mở ra, một đôi mắt màu đỏ với ba viên câu ngọc xuất hiện trong mắt Uchiha Sasuke.
“Đã lâu không gặp!” Đôi môi mỏng người thanh niên khẽ mấp máy: “em trai ta, Uchiha Sasuke!”
“Uchiha Itachi!” Đôi mắt Uchiha Sasuke trở nên co giật dữ tợn khi quan sát Uchiha Itachi.
Bộ dạng thờ ơ của Uchiha Itachi khi quan sát Sasuke: “Thông qua Sharingan, ngươi thấy được gì hả, Sasuke!?”
“Ta thấy cái gì hả, Itachi!?” Uchiha Sasuke lạnh lùng bước tới. Đôi mắt hắn nhắm lại sau đó đột ngột mở ra. Một đôi Sharingan xuất hiện nhưng lần này không phải ba câu ngọc mà là bông hoa sáu cánh với chấm đen ở giữa. Giọng nói Uchiha Sasuke cũng theo đó cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Với sức mạnh mà ta có được... Ta chỉ nhìn thấy một thứ duy nhất rất rõ ràng... Ta thấy cái chết của ngươi!”
Đôi mắt Uchiha Itachi hơi co rụt lại, ở sâu trong đôi mắt Uchiha Itachi thoáng qua nét vui mừng. Thế nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Vẻ mặt hắn cũng biến thành cao ngạo khi quan sát Uchiha Sasuke: “Ngươi thấy ta chết kia à!? Có vẻ như ngươi đã mở ra đôi mắt trong truyền thuyết ấy thế nên điều đó làm cho ngươi có được tự tin có thể đánh bại ta. Nếu vậy thì... hãy để cho ta xem đôi mắt của ngươi mạng đến mức nào!”
Vụt! Tốc độ Uchiha Itachi vô cùng nhanh đã trực tiếp đến đằng sau lưng Uchiha Sasuke. Tốc độ nhanh như vậy cũng thực sự làm cho Uchiha Sasuke cực kỳ bất ngờ. Bàn thân Uchiha Itachi cũng không chần chờ thế nhưng trực tiếp vung ra thanh kunai chém ngang cổ Uchiha Sasuke. Thế nhưng Uchiha Sasuke phản ứng cực kỳ nhanh, hắn xoay người lại vung tay ra trực tiếp chằn một đòn quét tay của Uchiha Itachi!
Đoàn người ninja làng Lá tập trung ngoài trời làng Cát, Baki nhìn về phía đoàn người nhắc nhở: “Nên chờ một chút nữa, bên chúng tôi có thể chuẩn bị một chuyên gia...”
“Vậy sao!?” Hai tay Kakashi đút túi tò mò hỏi lại.
Đột nhiên thiếu nữ Temari đi tới, vẻ mặt nàng cực kỳ kiên quyết: “Tôi sẽ đi!”
“Temari...” Đột nhiên Chiyo đứng ở trên cao phát ra âm thanh làm cho Temari dừng lại bước chân. Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía bà lão: “Con hãy ở lại làng và canh phòng đợi lệnh Kazekage đệ ngũ. Truy tìm Gaara chỉ cần một mình ta đi đủ rồi!”
“Nhưng mà bà Chiyo...” Temari lo lắng điều gì đó lên tiếng nói.
“Thế này thì có hơi quá không bà Chiyo...” Baki khó hiểu lên tiếng hỏi: “Bà quên bà là nhân vật quan trọng trong cuộc bầu cử lần này à! Sẽ ra sao nếu như Kazekage đệ ngũ hỏi đến việc này.”
“Hừ... đừng có coi ta như một bà lão nữa!” Chiyo từ trên không trung nhảy xuống: “Mọi chuyện đã có con nhóc Pakura đó lo rồi. Hơn nữa có thằng Ebizo ở bên cạnh, ta nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi!”Thân mình Chiyo từ trên trời cao bay thẳng xuống mặt đất.
Lee kinh ngạc hô lên: “Bà ấy nhảy kìa!”
“Oái!”Sakura kinh ngạc giật mình thót lên.
“Lee...” Đột nhiên Maito Gai hét lớn: “Đây chính là thanh xuân nhiệt huyết. Em đã thấy chưa. Mặc dù bà Chiyo đã già nhưng bà ấy vẫn chưa trong mình ngọn lửa thanh xuân. Hiện giờ ngọn lửa thành xuân này lại cháy trong người bà ấy một lần nữa. Lee, em không được bao giờ từ bỏ thanh xuân của mình đấy!”
“Thầy Gai...” Rock Lee đột nhiên lệ nóng dưng dưng hai mắt ôm chặt lấy Maito Gai.
“Hai người này...” Khoé miệng Chiyo liên tục co quắp, đôi mắt to nhỏ nhìn về phía hai người. Đến cuối cùng bà lão thở ra một hơi: “Tính, ta còn muốn đi gặp đứa cháu dễ thương của ta. Đã lâu lắm rồi ta không được gặp đến nó!”