Trong căn phòng cấp cứu của bệnh viện làng Cát, Kankuro một thân cởi trần nằm ở trên giường bênh. Khuôn mặt hắn lúc này tái nhợt, toan thân tím tái và run lên bần bật. Khắo người tràn ngập đầy mồ hôi nhễ nhai. Thi thoảng từ miệng cậu phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Ư... ư...” Âm thanh rên rỉ làm cho những ninja y thuật mệt mỏi và phiền lòng.
“Là loại độc mới...” Một ninja làng Cát có khuôn mặt vuông vực lo lắng nhìn về phía Kankuro. Hình dáng vật vã của Kankuro làm cho hắn toát mồ hôi hột trên mặt. Đôi mắt nhỏ con nhăn nhíu lại vì lo lắng: “Mấy cách giải độc không có tác dụng!”
“Cứ để kéo dài thế này thì chỉ chịu được hai hay ba ngày nữa mà thôi!” Đứng ở bên cạnh ninja làng Cát, Baki buồn phiền lo lắng nói. Đôi mắt nhỏ hẹp dài của hắn nhíu lại thật sâu, hắn vô cùng buồn bã nói: “Hết Gaara giờ đến cả Kankuro cũng...” Giọng nói Baki tràn ngập lo lắng và tự trách: “Tôi làm thầy bọn chúng mà thực vô dụng. Chẳng thể giúp được gì cho bọn nhóc cả. Điều đó thực làm cho tôi chẳng còn mặt mũi nào nhìn chúng cả.”
“Đừng lo lắng Baki!” Người nam nhân mặt vuông đứng ở bên cạnh đưa tay nhẹ nhành vỗ vào vai hắn rồi an ủi: “Chúng ta đã gửi thư thông báo đến thủ đô Phong quốc. Rất nhanh thôi, bà Chiyo sẽ trở lại. Đến lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể yên tâm rồi. Không có ai rõ hơn bà ấy về khả năng dùng độc cũng như giải độc cả.”
Đoàn ninja làng Lá vội vàng băng qua cánh rừng lớn. Bất chợt họ thấy được bóng dáng người thiếu nữ với mái tóc màu vàng xinh đẹp ở phía trước. Điều này làm cho tất cả không khỏi chậm tốc độ lại. Bàn chân Sakura cũng theo đó thoáng dừng lại. Nàng đã phát hiện người thiếu nữ này là ai nên cũng lập tức đánh tiếng hô: “Temari!”
“...” Người thiếu nữ tóc vàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy được một đám người ninja làng Lá. Tất cả họ, Temari đều không lạ lẫm gì. Hai tên ngốc quả đầu dưa hấu suốt ngày thanh xuân thanh xuân, chân thú màu xanh của làng Lá cùng với tên ngốc Rock Lee. Thiếu nữ tóc hồng Sakura và một người thiếu niên tên Sai, nàng từng gặp vài lần nhưng không quá quen thuộc.
Con chim trắng vỗ nhè nhẹ đi song hành với người thiếu niên tóc vàng trên sa mạc. Một bóng người gù từ từ ở phía sau nhanh chóng đuổi kịp đoàn người. Người thiếu niên tóc vàng mở miệng với giọng khó chịu: “Sao chậm vậy, tiền bối Sasori!?”
Người gù từ từ kéo cái thân to lê dài trên mặt cát để lại một cái rãnh dài trên mặt đất. Giọng nói âm trầm cũng mang theo khó chịu từ dưới áo choàng màu đen mây đỏ phát ra: “Đừng có cằn nhằn kiểu đó nữa! Ngươi đã hoàn thành công việc bắt tên nhất vĩ rồi còn gì. Giờ chỉ còn công việc của ta mà thôi. Không giống như ngươi, ta còn chẳng biết nó ở đâu nữa? Giá mà nó tự tìm tới ta thì hay biết mấy!”
“Cũng phải!” Deidara gật đầu đồng ý. Nói đến đây, Deidara như nhớ ra gì đó. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “À mà đối thủ của tiên bối Sasori là tên jinchuriki nào thế!?”
“Hừ... Ai mà chả được!” Sasori lạnh lùng khó chịu đáp: “Chỉ cần bắt được một tên jinchuriki là xong rồi!”
“Mà này...” Đột nhiên Deidara cười hỏi lại: “Không biết ai sẽ phải ra tay bắt tên cửu vĩ jinchuriki đó nhỉ? Phải biết bây giờ tên đó nắm giữ sức mạnh của Hokage đệ nhất Senju Hashimaru. Không những vật nghe nói hắn còn nắm giữ Mangekyou Sharingan giống như tên khốn Itachi đó.” Vừa nói hai vai Deidara hơi rung lên, vẻ mặt hắn mang theo phấn khích: “Nếu như tôi gặp được hắn, tôi nhất định sẽ cho hắn thấy được nghệ thuật của tôi!”
“Đừng nói những thứ ngu xuẩn như vậy!” Sasori phát ra cảnh cáo: “Nếu như chúng ta gặp phải jinchuriki cửu vĩ, mệnh lệnh ưu tiên đó là rút lui. Đừng nói ngươi mà ngay cả công hai chúng ta lại chưa chắc đã là đối thủ của cửu vĩ. Thế nên ngươi nếu yêu mệnh mình tránh xa cửu vĩ ra. Ta không muốn nhặt xác cho ngươi đâu!” Nói xong Sasori hừ lạnh một tiếng: “Còn nữa nhanh chóng rời đi nơi này. Ta không chắc cửu vĩ có đến không nữa. Nếu như hắn vì chúng ta bắt đi nhất vĩ mà đuổi theo đến lúc đó chúng ta khó mà giữ được mạng sống của mình nói chi đến việc bắt giữ nhất vĩ.”
“Tiền bối Sasori, ngài có nói quá không thế!” Deidara khó chịu phản đối nói: “Tôi không tin hắn còn có thể sống sót với nghệ thuật nổ mạnh hoàn mỹ của tôi.” Đáp lại Deidara chính là cái nhìn khinh bỉ của Sasori. Sasori chẳng thèm quan tâm đến hắn tiếp tục đi tới. Deidara chỉ có thể càu nhàu đi theo phía sau lưng Sasori.
“Cái gì!?” Khuôn mặt Temari dại ra. Nàng bàng hoàng hô lên: “Gaara bị bắt!” Trên mặt Temari đã xuất hiện từng giọt mồ hôi hột: “Tôi đã có linh cảm không hay rồi!”
“Từ đây đến làng Lá cần không ít thời gian...” Maito Gai mở miệng với giọng hơi trầm và lo lắng: “Chúng ta sẽ phải hội họp với Kakashi. Tôi đã chuyển tin tức cho Kakashi rồi. Chúng ta sẽ đi gặp cậu ấy trước. Khả năng truy tung của cậu ấy vô cùng cần thiết cho chúng ta...”
“Vậy chúng ta đi thôi, thầy Gai!” Rock Lee mở miệng cười nói: “Chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này và bảo vệ mối quan hệ tốt đẹp giữa làng Cát và làng Lá đúng không thầy?”
“À... ừm...” Maito Gai cười nói: “Được rồi chúng ta đi thôi!”
Đoàn người vội vã hướng về phía làng Lá khởi hành. Bàn chân họ dẫm mạnh trên những cành cây lớn, thân mình phóng thẳng về phía trước. Mọi người đều mang theo tâm trạng lo lắng đặc biệt là Temari.
Bất chợt, Sakura lại lập tức chạy song hành với Temari. Điều này làm cho Temari ngạc nhiên. Thế nhưng lúc này, Temari nghe được Sakura mở miệng lên tiếng hỏi: “Temari, tớ biết lúc này hỏi cậu điều này có không thích hợp. Về người tên Dan đó, anh ta thực sự... ý mình thân phận thực sự của anh ta có phải là Naruto hay không?” Giọng nói Sakura có chút ấp úng lên tiếng hỏi. Mặc dù rõ ràng nàng đã biết câu trả lời rồi.
Thấy được khuôn mặt Temari lập tức xuất hiện vẻ buồn phiền, Sakura mở miệng cười gượng: “Temari, nếu như cậu không muốn trả lời cũng không sao? Thực sự trước đây hai câu có mối quan hệ thân thiết. Mình nghĩ sẽ biết được một số tin tức của Naruto từ cậu!”
“Không... không sao...” Temari nở nụ cười mười phần khó coi. Nụ cười mà nàng cố gắng lặn ra thực sự làm cho người đau lòng. Bấy giờ Temari mới nói với giọng hơi thương cảm: “Dù sao mọi chuyện cũng đã là quá khứ. Mình và cậu ấy bây giờ không còn gì cả. Còn về người Dan đó, anh ta chỉ là một sứ giả quan trọng của đồng minh Thuỷ quốc với làng Cát mà thôi. Anh ta không phải Naruto mà là Dan, chồng chưa cưới của Mizukage đệ ngũ Terumi Mei!”
“Nhưng mà...” Sakura muốn nói gì đó. Nàng chỉ muốn khẳng định cho Temari một điều Dan chính là Naruto mà thôi. Thế nhưng nàng lại bị đánh đứt quãng.
Temari lắc đầu ngắt lời Sakura: “Sakura... cậu suy nghĩ nhiều rồi! Naruto, cậu ta chẳng qua chỉ là một Genin của làng Lá. Không lý nào cậu ta lại có thể trở thành Dan, người giàu nhất thế giới Shinobi đồng thời cũng trở thành chống chưa cưới Mizukage đệ ngũ cả. Mizukage đệ ngũ sẽ cưới một ninja làng Lá đồng thời cậu ta mới chỉ là một Genin mà thôi!”
“Thế nhưng... thôi được rồi!” Sakura nói đến đây cũng ngừng hắn rồi thở ra một hơi dài. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Mình muốn thông qua Temari để biết được nhiều tin tức về Naruto. Đồng thời thông qua đó mình có thể tìm hiểu được tin tức hữu dụng nào không. Những tin tức này hẳn có lẽ hứu ích với việc mình tìm kiếm Sasuke. Mình có linh cảm giống như có một sợi dây liên kết giữa Naruto và Sasuke. Mặc dù chính mình biết đây là phóng đoán thiếu căn cứ.”
“Sakura...” Rock Lee lúc này để cho Sakura đó là một nụ cười với hàm răng trắng bóng: “Không phải anh chàng Dan hiện nay đang ở Phong quốc sao? Sau khi làm xong nhiệm vụ này sao chúng ta không đi gặp anh ta một lần xác nhận anh ta có phải Naruto hay không? Mà thầy Gai nói rồi, Naruto và Sasuke đang trong thời gian nổi loạn mà thôi! Khi mà qua thời gian nổi loạn, các cậu ấy sẽ bình tĩnh lại và tự trở về làng Lá mà thôi!”
Thời gian dài xem ra tính cách Rock Lee cũng có chút thay đổi. Lee cũng trưởng thành và học được cách an ủi người khác. Sakura mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn cậu, Lee!” Mặc dù trong nụ cười nàng có chút bi thương và buồn bã.
“Lee khuyên khích Sakura và Sakura nở nụ cười đáp lại...” Sai nghi hoặc nhìn về cảnh này. Hắn lẩm bẩm và lấy ra một quyển sách nói: “Như vậy có nghĩa là...”
“Ôi tôi muốn điên mất thôi...” Sakura lập tức gào lên. Temari nhìn cảnh này đổ đầy mồ hôi hột trên trán. Không biết nàng có nên tin tưởng đám ninja làng Lá này không nữa.