Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bởi vì người xuất trướng sẽ càng ngày càng nhiều nên chương này bắt đầu chuyển sang ngôi thứ ba.
* * *
Bốn năm sau
Một tiểu cô nương mặc xiêm y màu vàng nhạt cầm giỏ thức ăn đi xuyên qua đường cái huyên náo, khi đến cuối đường thì rẽ vào trong một gian cửa hàng. Đi vào, liền lớn giọng gọi: “Sơ tỷ! Sơ tỷ!”
Trong gian phòng nhỏ bên cạnh truyền ra một thanh âm khàn khàn: “Lăng Nhi, đã mua về rồi sao? Để ở bên ngoài, ta sẽ đi ra ngay.”
Lát sau, một nữ tử tóc toàn một màu trắng từ trong gian phòng đi ra, chỉ thấy động tác nàng chậm chạp, giống như một người già. Lăng Nhi vội vàng đi tới đỡ nàng. “Sơ tỷ, tỷ lại may quần áo sao?”
“Đúng vậy, vừa rồi có người đến đặt hàng, nói cần dùng gấp, ngày mai sẽ đến lấy.” An Nhược Sơ mỉm cười nói.
Lăng Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, mặt không khỏi có chút đỏ. Sơ tỷ là nữ nhân đẹp nhất nàng từng gặp qua, nhưng mà không biết nàng sinh bệnh gì, tóc thế nhưng đã bạc trắng, giọng nói khàn khàn, nhìn từ xa, còn tưởng là một phụ nữ già yếu.
Đáng tiếc a đáng tiếc, đường đường là một tiểu mĩ nhân a.
“Sơ tỷ, cơ thể tỷ không tốt, có một chút công việc cũng không cần nhận mà.”
“Lần này đặt hàng chính là chủ nhân của Trầm phủ, chúng ta không thể đắc tội được.”
Lăng Nhi khinh thường hừ một tiếng, “Không phải chỉ là một tên chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng sao? Con gái đơn giản chỉ là một mỹ nhân, liền tâm cao khí ngạo, xin lỗi, hậu cung ba ngàn giai lệ, cho dù hiện tại hoàng đế để ý nàng, nhưng sớm muộn gì cũng thất sủng thôi!”
An Nhược Sơ phì cười, sợ nàng tuổi nhỏ không giữ được miệng đắc tội với người ta, bèn nghiêm mặt lại, giáo huấn: “Lời này nói ở đây thì không sao, nhưng không thể chỗ nào cũng nói, biết không?”
“Vâng, Sơ tỷ!” Lăng Nhi đảo mắt, còn giáo huấn người cơ đấy, bình thường không phải toàn là nàng sao? “Đúng rồi, Sơ tỷ, cửa hàng may này của tỷ càng ngày càng được hoan nghênh, khách nhân cũng càng ngày càng nhiều, tỷ có nghĩ tới mở rộng một chút không?” Sơ tỷ thiết kế quần áo chẳng những đẹp mắt mà hình thức cũng mới mẻ độc đáo, khó nhất là, từ khi nàng thiết kế xiêm y tới nay, hầu như không có một kiểu dáng nào bị lặp lại, rất được tiểu thư quan lại yêu thích. Mọi người khẩu nhĩ tương truyền, trong nghề cũng có chút danh tiếng.
An Nhược Sơ gõ gõ đầu nàng: “Sợ Sơ tỷ của ngươi còn chưa làm trâu làm ngựa đủ sao? Tiền không cần nhiều, cũng đủ duy trì cuộc sống là được.”
“Oh.” Lăng Nhi sờ sờ cái mũi, “Đúng rồi, Sơ tỷ, đây là gà rán tỷ bào muội mua, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Nói đến gà rán mình yêu nhất, nước miếng An Nhược Sơ đều nhanh chóng chảy ra, vươn bàn tay tái nhợt cầm một miếng bỏ vào trong miệng, trên mặt nhịn không được lộ ra biểu tình hạnh phúc.
A! Mỹ vị nhân gian a!
“A, Lục công tử.” Lăng Nhi kinh hỉ chào thiếu niên vừa xuất hiện trước cửa.
An Nhược Sơ vừa mới nghe được đã rất nhanh nuốt miếng gà vào bụng, đồng thời tay bận chân rối(*) đem gà rán bỏ lại vào giỏ thức ăn.
(*) thủ mang cước loạn.
Muốn chết, đến lúc nào không đến lại chọn đúng lúc này.
“Sơ tỷ.” Lục Quán Anh gọi.
An Nhược Sơ xoay người, cho hắn một nụ cười mình nghĩ rằng sáng lạn nhất để che dấu tội lỗi của bản thân: “Đệ tới rồi, ha ha…”
“Ừm, ta tới đây bàn chuyện, bây giờ đã xong, vừa lúc có thể giúp tỷ cùng về trang.”
Cho dù hắn không nói rõ, An Nhược Sơ cũng đại khái có thể biết hắn tới đây để làm gì.
Tiểu tử này từ khi quen biết huynh đệ Nhất Ban sơn trại liền bắt đầu hoạt động thuỷ khấu. Hắn dù tuổi trẻ nhưng nay đã là cầm đầu của thuỷ khấu ở Thái Hồ. Lúc này đến Tô Châu, dự đoán lại có “công tác” mới phải làm, đến đây thám thính tin tức.
“Chuyện kia, ta tự mình đi cũng được, không cần phiền phức.” An Nhược Sơ cười trừ ha ha, dùng hết sức che giấu hộp thức ăn phía sau.
Lục Quan Anh nhăn lại đôi mày anh tuấn, hỏi: “Sơ tỷ, tỷ đang giấu cái gì phía sau vậy?”
An Nhược Sơ ra vẻ hào phóng mà thối lui, “Cũng không có cái gì, ha ha, chỉ là Lăng Nhi tham ăn mua một chút đồ ăn vặt thôi, đệ muốn thử xem hay không?”
“Sơ tỷ, muội đâu…” Lăng Nhi muốn thanh minh.
An Nhược Sơ trừng mắt liếc nàng một cái.
“Sơ tỷ.” Lục Quan Anh nghiêm mặt.
An Nhược Sơ cúi đầu tội lỗi.
Ai, vẫn là trước kia thuần khiết a, tuỳ tiện nói cái gì cũng tin, bây giờ người trưởng thành, đều không lừa được nữa. Từ thiếu niên thanh thuần biến thành một tiểu quản gia, chuyển biến đúng là khiến cho người ta trở tay không kịp a.
Nàng liên tục thở dài.
Lục Quan Anh mở hộp thức ăn ra, nhìn thấy gà rán bên trong, mặt đều xanh lại: “Chẳng phải đã nói không được ăn đồ rán gì đó sao? Tỷ như vậy thì bệnh bao giờ mới tốt lên được?”
“Dù sao cũng không khỏi được…” Nàng lẩm bẩm.
So với bảo vệ cuộc sống bất cứ khi nào cũng có thể kết thúc này, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.
Thấy nàng như thế, Lục Quán Anh cũng không mắng nàng nữa, giọng nói có chút mềm mỏng, “Ta biết mấy năm nay tỷ rất khổ, nhưng thân ở tại non xanh, lo gì không có củi đốt(*). Sự tình còn chưa kết thúc, không được dễ dàng bỏ cuộc.”
(*) Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu.
Nàng ban đầu cũng đã nghĩ như vậy a, nhưng mà bốn năm, suốt bốn năm, mỗi một ngày đều phải chịu đựng cái đau đớn xuyên tim kia, tóc bạc, giọng khàn, người không ra người quỷ không ra quỷ, nàng đã sớm không còn ôm hy vọng gì rồi.
“Cha sẽ tìm được phương pháp.” Lục Quán Anh an ủi.
Nàng nhẹ nhếch khoé miệng, cha ngươi chính là đệ tử của Hoàng Dược Sư, ngay cả hắn cũng không biết, trên đời này ai còn có thể giải?
Bốn năm trước, sau khi bị Mai Siêu Phong đánh một chưởng kia, phụ cốt châm trong cơ thể An Nhược Sơ phát độc. Lục Quán Anh tìm đến đây rất nhiều đại phu nhưng đều thúc thủ vô sách(*), rơi vào đường cùng, hắn đưa nàng về Quy Vân trang, đưa tới chỗ phụ thân Lục Thừa Phong thông thạo y thuật chữa được ngựa chết thành ngựa sống.
(*) bó tay không có cách giải quyết.
Lục Thừa Phong vừa nhìn thấy An Nhược Sơ thì cả người đều ngây ngẩn.
Trên thế giới sao có thể xuất hiện người giống đến như vậy? Người này quả thực chính là phiên bản của Phùng Hành! Cho dù người này thân mặc nam trang, cũng không giấu được sự thật nàng là thân nữ nhi, hơn nữa xét đến phụ cốt châm trên người nàng, tựa hồ cùng Hoàng Dược Sư có quan hệ.
Cùng Hoàng Dược Sư có quen biết, nếu hắn ra tay giúp, thế nào một ngày Hoàng Dược Sư biết, rất có khả năng giận chó đánh mèo liên luỵ đến hắn. Nhưng mà, nếu không cứu, hắn lại không đành lòng để mặc nữ tử có bộ dạng giống sư mẫu như đúc này không để ý…
Sau một phen suy tính, hắn vẫn quyết định cứu.
Chờ nàng tỉnh lại, hỏi rõ ràng ngọ nguồn rồi lại giết nàng cũng không muộn.
Lục Thừa Phong tuy rằng không thể giải độc của phụ cốt châm, nhưng mà hắn có thể sử dụng các dược vật để trì hoãn thời gian độc tính phát tác. Độc trên phụ cốt châm một ngày phát tác sáu lần, dưới sự khống chế của hắn, một ngày giảm còn ba lần. Nhưng mà hắn biết, đây chỉ là trị phần ngọn chứ không phải trị tận gốc, thời gian phát tác chậm lại, cũng đại diện cho thời gian sống ngắc ngoải của người này dài ra, đây không hẳn là một chuyện tốt. Người có công phu cao tới đâu, thân trúng phụ cốt châm thì cũng nhất định phải chết, huống gì là một nữ nhân tay trói gà không chặt? Cái đáng mừng duy nhất là nàng không có võ công. Người có võ công tốt sẽ vận công ngăn cản, nhưng mà càng ngăn càng đau đớn, phải chịu khổ sở càng kịch liệt.
Nhưng ngay cả như vậy, thống khổ mà phụ cốt châm mang đến cũng không có người thường nào chịu đựng được.
Không thể ngờ, An Nhược Sơ vẫn chống chọi.
Hơn nữa, còn chống chọi trong suốt bốn năm trời.