Danh Viện Công Lược

Chương 30




Editor: Selene Lee

Sắc mặt Thiệu Tử Duật trở nên khó coi vô cùng: “Ý của cô là gì?”

“Dù anh và cô Đoàn có tình cảm thế nào chăng nữa, hay là biểu diễn cho tôi xem. Tôi cũng chân thành hy vọng hôn ước giữa chúng ta có thể hủy bỏ.”- Hứa Lộc nói nghiêm túc.

Thiệu Tử Duật thoát khỏi cơn kinh ngạc, biết cô không nói đùa mà là thật lòng, anh ta bèn tỏ thái độ “luật sư” ngay: “Hẳn cô cũng biết kết hôn với tôi sẽ được những gì. Tôi không tin có một phụ nữ nào bỏ qua được điều kiện tốt như thế. Hơn nữa tôi cũng không có gì xấu, sau khi kết hôn, vợ chồng tôn trọng nhau như khách không phải khó, không hiểu vì sao cô Phùng lại muốn hủy hôn?”

Hứa Lộc cười khẽ: “Công tử hơn người là thật, nhưng tôi không định leo cao. Quan trọng nhất, tôi đã có người mình thích, chỉ muốn yêu mỗi anh ấy. Tôi cũng không mong quyết định của gia trưởng hai bên khiến người trẻ cảm thấy ngột ngạt, cũng như lén lút. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Thiệu Tử Duật trợn mắt: “Biết chúng ta đã có hôn ước, sao cô còn đi yêu người khác? Hình như chuyện này quá bất chấp lý lẽ?”

“Tôi đã thích anh ấy trước khi biết chúng ta có hôn ước rồi.”- Hứa Lộc bình tĩnh nói.

“Đêm đó ở nhà họ Diệp, anh không nhận nhầm đâu. Đó chính là lý do tôi không thể chấp nhận hôn ước này, anh đã hiểu chưa?”

Thiệu Tử Duật đứng bật dậy, mặt phồng lên đỏ bừng, lại vỗ bàn thật mạnh: “Phùng Uyển! Cô… Không biết xấu hổ!”

Đêm đó, Phó Diệc Đình ôm cô ta, hai người hôn hít nóng bỏng, cảnh tượng ghi tâm khắc cốt. Thiệu Tử Duật nghĩ mình nhận lầm, nên mới quên được, vậy mà bây giờ vị hôn thê của anh ta lại thừa nhận tất cả. Cô ta ở trong ngực tên đàn ông khác, lại biểu hiện công khai như thế, thật chẳng khác nào tát thẳng cho anh ta hai cái bạt tai. Sau này hai người còn sống chung thế nào được! Lại hết lần này đến lần khác… Phó Diệc Đình. Nếu gã là tên mèo tên cho nào đó, hẳn anh ta đã đi giết nó, vì lòng tự trọng của một thằng đàn ông.

Tiếng động truyền đến phòng khách, sự ồn ào lập tức lắng xuống. Tiếng Thiệu Hoa vang lên: “Tử Duật, có chuyện gì vậy con?”

“Cha. Cha không biết cô ta…”- Thiệu Tử Duật vừa định nói gì đó, bỗng thấy Hứa Lộc cầm ra một vật nhỏ, bèn ngẩn đứng đó.

Hứa Lộc mỉm cười nhìn anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Thiệu đây hãy suy nghĩ cho kĩ.”

Thiệu Tử Duật cứng người, đành phải nhịn xuống: “Không… Không có gì đâu ạ, con lỡ làm rơi đồ thôi. Mọi người cứ tiếp tục đi ạ.”

Phòng khách lại náo nhiệt một lần nữa, song đa phần chỉ có tiếng Đoạn Bích Tâm chê bai Phùng Thanh.

Thiệu Tử Duật ngồi xuống, buồn bực, cầm ly nước trên bàn lên uống một hớp lớn, lại nhìn bức ảnh trong tay cô một lần nữa: Người trong ảnh là một cô gái, khung xương rất nhỏ, mặc một bộ sườn xám màu trắng đơn giản, lại cài trâm hoa nhài, dung mạo trong trẻo vô cùng.

Thời gian gần đây, đa phần mấy cậu ấm giới thượng lưu đều nuôi một thanh quan. Thanh quan ấy à, nói trắng ra là kỹ nữ cao cấp đã qua huấn luyện bài bản, song vẫn chưa có kỹ năng phục vụ. Muốn mua được đêm đầu của các cô này phải bỏ ra một số tiền lớn, có người còn mua đứt luôn cô gái đó, nuôi như thú cưng trong nhà.

Cô gái trong ảnh tên Mạt Lỵ, tức hoa nhài, là do Thiệu Tử Duật đặt cho. Hôm đó anh ta đi xã giao với bạn, uống đã nhiều, vừa khéo mua được đêm đầu của cô ta qua tay môi giới. Thần sắc từ mi, mắt cô ta khiến anh ta nhớ đến Phùng Uyển, lại có bạn bè khuyến khích nên mới mua lại với giá cao, hơn nữa cũng đã xảy ra quan hệ ngay đêm đó.

Mạt Lỵ vừa ngoan ngoãn lại biết nghe lời, là một cô gái nhỏ ngây thơ, hay xấu hổ, mang đến cho Thiệu Tử Duật cảm giác say mê. Qua lại chung mấy lần, anh ta cũng thinh thích cô ta, còn mướn nhà cho cô ta ở, cứ vài ba hôm lại ghé qua thăm.

Cứ tưởng là thần không biết, quỷ không hay, ngờ đâu Phùng Uyển lại rõ ràng. Cha anh ta mà biết anh ta bao nuôi một người phụ nữ như thế này, không đánh chết anh ta mới là lạ.

Thiệu Tử Duật cúi đầu như một con gà trống bại trận, hỏi: “Cô… Sao cô biết được? Cô ấy không sao chứ?”

Hứa Lộc cất tấm hình đi, cười hòa nhã: “Tôi không có thù oán gì với cô Mạt Lỵ đây, tất sẽ không làm gì cô ấy. Muốn nói chuyện với một luật sư như anh Thiệu đây, tất nhiên tôi phải chuẩn bị gì đó, nên đã bảo người đi tìm hiểu một chút, không ngờ lại tìm ra chuyện thú vị như thế này. Tôi nghĩ hẳn anh biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ? Chỉ cần nhà họ Thiệu đồng ý hối hôn, tôi sẽ làm như không biết gì, tất nhiên bác Thiệu cũng không hay.”

Thiệu Tử Duật đè trán, lặng người một lát mới nói nhỏ: “Được thôi, nhưng cô muốn tôi phải nói với cha thế nào?”

“Anh có thể tùy cơ ứng biến. Nói là coi thường tôi, hoặc là cô Đoàn rất thích anh, hai người môn đăng hộ đối, trời đất tác thành. Chỉ cần ngài không hé chuyện đêm đó ra, tôi cũng không có ý kiến gì.”

Thiệu Tử Duật lại nhìn Hứa Lộc thêm một chút, người này chẳng để lọt được giọt nước nào, cứ như một đối thủ đáng gờm. Xem ra anh ta đã quá khinh thường người phụ nữ này rồi, cứ cho cô ta là một con thỏ trắng nhỏ xinh, xem ra phải gọi là một con cọp, móng sắc, xong lại vờ ăn cỏ. Muốn kiếm lời từ cô ta? Chẳng dễ thế.

Từ tận sâu trong lòng, anh ta thấy thất bại nặng nề, vẫn chưa cam lòng: “Phùng Uyển. Cô phải nghĩ cho kĩ, cô là người trong sạch, Phó Diệc Đình không đơn giản như cô tưởng tượng đâu. Bây giờ hắn còn quyền còn thế nên không ai dám động, nhưng thế lực quan sát ngầm hắn không ít, chỉ là đang chờ thời. Cô muốn ở bên hắn, chắc chắn sẽ không nếm được quả ngọt!”

“Đa tạ sự quan tâm của công tử. Nhưng chuyện của chính mình, tôi tự biết rõ.”- Hứa Lộc lạnh nhạt.

Hai người nói xong, đã đạt được mục đích chung, ra đến phòng ăn. Lúc này Đoạn Bích Tâm vẫn đang dạy Phùng Thanh chơi bài brit ngoài phòng khách, còn ngẩng mặt lên mà thở dài: “Sao cô đần thế hả? Dạy mãi không xong. Tôi không dạy nữa!”

Phùng Thanh không chịu thua: “Không dạy thì không dạy. Tôi mới học lần đầu thôi, cô thiếu kiên nhẫn thế, tôi thách thần tiên học được đấy!”

“Là do cô bị đần thôi!”- Đoạn Bích Tâm châm chọc.

“Vậy thì không chơi nữa!”- Phùng Thanh quăng đồ trong tay đi, đứng bật dậy rồi đi về phía Lý thị, thở hồng hộc. Lý thị cười cười, khoác tay cô nàng. Đoạn Bích Tâm là cô cả bị chìu xấu, Phùng Thanh cũng con cưng con hứng của gia đình, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, đụng nhau rồi ai biết nhường làm sao nhường.

Đoạn Bích Tâm bĩu môi với Phùng Thanh, lại thấy Thiệu Tử Duật và Hứa Lộc đi ra thì chạy vội đến chỗ anh ta, đẩy cô ra một chút, cười hỏi: “Anh Tử Duật, hay là chúng ta đi chơi đi?”

Thiệu Tử Duật vẫn còn chìm trong chuyện ban nãy, không lên tiếng đáp. Hứa Lộc nói: “Mẹ, chúng ta quấy rầy bác Thiệu nhiều rồi, cũng nên cáo từ ạ.”

Lý thị vẫn chưa nói chuyện xin cho Phùng Thanh vào sở tư vấn, thấy ánh mắt con cả, nhưng muốn nói song lại thôi, chỉ đứng dậy tạm biệt Thiệu Hoa. Ông ta có ý giữ nhiều, nhưng thấy không thuyết phục được nên chỉ có thể tiễn gia đình cô ra cửa. Vốn là định bảo tài xế tiễn về, nhưng Hứa Lộc dịu dàng xin thôi, lại gọi thêm hai chiếc xe kéo đến.

Thấy xe kéo đã đi xa rồi, Thiệu Hoa quay đầu lại, nhìn Thiệu Tử Duật sau lưng với vẻ nghiệm trọng: “Tử Duật, rốt cuộc là chuyện gì vậy con?”

Thiệu Tử Duật nói với Đoạn Bích Tâm bên cạnh mình: “Bích Tâm, em về trước đi.”

Cô ta thấy “tình địch” đã đi rồi, ở lại cũng không để làm gì, bèn quay về nhà, tâm trạng trông vui vẻ lắm.

Hai cha con Thiệu Hoa đến ngồi ở ban công tầng 2, từ đây có thể trông thấy toàn bộ những cảnh sắc trong vườn, ngoài ra còn có mấy mái ngói xanh đỏ theo lối kiến trúc nước ngoài phía xa xa.

Thiệu Tử Duật tìm lời: “Cha, con đã nghĩ kĩ rồi. Mặc dù cha và bác Phùng có ý tốt, nhưng con và Phùng Uyển không hợp nhau. Tạm chưa nhắc đến chuyện địa vị hai nhà quá cách biệt, Phùng Uyển cũng không phải mẫu người con thích.”

Thiệu Hoa nhíu mày nhìn anh ta: “Con không thích, sao trước đó không phản đối?”

Ánh mắt Thiệu Tử Duật lơ đi: “Con… Con gặp Bích Tâm rồi, vẫn cảm thấy con thích mẫu người như em ấy hơn. Phùng Uyển gồng gánh quá nhiều thứ, con cảm thấy rất mệt.”

“Bích Tâm vẫn chỉ là con nít thôi, Phùng Uyển có thể chăm gia nội trợ! Có phải con lại nói gì khiến người ta giận rồi không? Cha đã nói con bao lần rồi? Theo đuổi phụ nữ không được tỏ vẻ mình ở trên cô ấy, sao con cứ khăng khăng không thay đổi là thế nào?”

“Cha, con đã nói với cô ấy rồi, cô ấy không thích con là thật, cũng không muốn gả đến nhà ta, sao chúng ta cứ phải khiến cô ấy khó xử? Hiện cũng đã buổi Dân quốc rồi, tình yêu tự do được đề cao, không còn “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” nữa. Dưa hái xanh thì không ngọt, cha muốn sau khi tụi con kết hôn rồi, ngày nào cũng ghét nhau ra mặt, mãi không yên ấm sao?”

Lời này của anh ta là trái lương tâm. Trước đó, anh ta đã từng nghĩ đến tương lai với Phùng Uyển, nhất định ngày nào cũng sẽ về nhà, “ân ân ái ái” với cô mãi, giống như Mạt Lỵ vậy. Sự yêu thích của anh với cô ta, phần lớn đều là thứ tình cảm anh ta không thể cầu được nơi Phùng Uyển.

Nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc rồi.

Thiệu Hoa cầm điếu thuốc, hít sâu vài hơn, mãi mới hỏi: “Con đã nghĩ kĩ chưa? Một khi đã hối hôn rồi, chúng ta sẽ không còn đường về nữa.”

Thiệu Tử Duật gật đầu. Anh ta không dám làm bừa, cái chuôi lớn thế vẫn còn nằm trong tay Phùng Uyển.

Thấy anh ta đã kiên quyết thế, Thiệu Hoa thở dài: “Đã vậy rồi, cha cũng không ép nữa. Chỉ là bên phía bên đó, dù sao chúng ta cũng nên cho họ câu trả lời.”

“Về chuyện này, cha cứ yên tâm, cô ấy sẽ thuyết phục bác Phùng.”- Thiệu Tử Duật nói ngay.

“Được rồi, chuyện tuổi trẻ các con, người già chúng ta không quyết được.”- Thiệu Hoa lắc đầu, đứng dậy rời khỏi ban công.

***

Trên xe kéo, Lý thị hỏi: “Tiểu Uyển, con và cậu Thiệu đã nói chuyện gì, sao phải đi vội như thế?”

“Mẹ, con đã nói với cậu ấy rồi, chuyện giải trừ hôn ước.”

“Con bé này? Thế là thế nào? Chuyện đó cha con đã quyết, sao con có thể tự quyết định? Mẹ phải quay về nói rõ cho luật sư Thiệu.”- Lý thị la lên, định bảo phu xe quay đầu. Hứa Lộc ngăn bà lại: “Mẹ, không lẽ mẹ vẫn chưa hiểu ạ? Bọn họ có xuất thân như thế, là giới giàu sang, tất sẽ xem thường chúng ta từ tận xương cốt. Mẹ cảm thấy sau khi gả con đi rồi, con sẽ hạnh phúc thật sao? Nếu như mẹ cảm thấy tiền và địa vị quan trọng nhường đó, con có thể tự đạt được, con không muốn dựa dẫm vào ai cả!”

Lý thị nhìn con gái đầy nghiêm túc, không xấu hổ cũng không nháo chuyện, chỉ chần chừ: “Có phải cậu Thiệu đã nói với con cái gì không? Bác Thiệu của con đã nói rồi, hứa là sau khi con qua đó, hai đứa sẽ dọn ra ngoài tự sống cuộc sống riêng, không phải lo nghĩ. Ông ấy còn bảo mình chỉ có mỗi đứa con trai thôi, vừa ý con lắm, chỉ vì mẹ cảm thấy…”

Hứa Lộc cắt ngang: “Mẹ, bác ấy hiểu con được bao nhiêu? Vì sao lại thích con? Bác ấy thích con, nhiều lắm cũng chỉ vì con không giống mấy tiểu thư nhà giàu khác, con chịu được khổ cực, biết quán xuyến nhà cửa, mà địa vị của chúng ta cũng thấp hơn họ nhiều, họ sẽ nắm dễ trong tay. Mẹ hy vọng đời này của con và Phùng Thanh bị người ta không chế mãi sao? Hạnh phúc hôn nhân không giống như sự hậu đãi, con sẽ không bao giờ lấy người con không yêu.”

Lý thị im lặng.

Thật ra bà đã nghĩ rất đơn giản, chì cần hai cô con gái có một mối tốt, nửa đời sau có thể dựa dẫm là được. Hồi đó chuyện bà và chồng cũng là bà mối cầm thiệp đến cửa, cha mẹ hai bên thấy môn đăng hộ đối, quan hệ hai bên không tệ bèn để hai người nên duyên, nào có nghĩ nhiều làm gì?

Hôn nhân như một sới bạc, mà bà và Phùng Dịch Xuân chính là “cược đủ một đôi”.

Nhưng nếu hôn nhân của Phùng Uyển thất bại thì sao? Ban đầu bả chỉ cảm thấy hai người trẻ chưa quen biết, dần dà sẽ có cảm tình. Nhưng con gái bà đã tỏ rõ nó không thích Thiệu Tử Duật, khăng khăng không muốn gả, cũng khiến bà phải cân nhắc lại mối hôn sự này một lần nữa.

Dù sao bà cũng mong con gái có thể hạnh phúc.

“Mẹ hiểu ý con rồi. Chuyện của riêng con, vậy con tự định đoạt đi.”- Lý thị nói với vẻ bất đắc dĩ.

Cuối cùng Hứa Lộc cũng cười, cô nắm tay Lý thị mà nói: “Mẹ, con cảm ơn mẹ.”

Lý thị vỗ vào mu bàn tay cô: “Mẹ còn sống đến hiện tại, đơn giản cũng chỉ mong thấy hai con hạnh phúc. Chỉ cần như thế, mẹ đã đủ vui rồi. Chỉ là, Tiểu Uyển à, con không còn nhỏ tuổi nữa, dù cho con có không muốn yêu cậu Thiệu, con cũng nên suy nghĩ chuyện chung thân đại sự rồi.”

Ngay lập tức, đầu óc Hứa Lộc hiện lên gương mặt Phó Diệc Đình, tai bèn nóng lên. Cô lí nhí: “Dạ, con sẽ tính toán.”

Xe kéo đã đến đường nhà họ, lại thấy trưởng xưởng Ngô đứng đó, như đang đợi họ về. Hứa Lộc xuống xe, trả tiền xong mới hỏi: “Trưởng xưởng Ngô, sao bác lại ở đây ạ?”

Trưởng xưởng Ngô hỏi thăm Lý thị trước, trông rất gấp gáp, song cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lý thị bèn đưa Phùng Thanh và bác Đinh vào trước.

“Có chuyện gì vậy ạ? Bác cứ nói từ từ.”- Hứa Lộc an ủi.

“Ngài Phó, ngài Phó kéo một đám người đến xưởng!”- Trưởng xưởng Ngô nói một hơi thật dài: “Hôm nay là ngày nghỉ, tôi nghe tin xong thì chạy qua ngay, nhưng trông ngài ấy đáng sợ quá, tôi còn không dám thở mạnh nữa là, nên mới chạy nhanh đến tìm cô chủ đây. Cô chủ không ở đây, tôi không biết đi đâu tìm nên mới đứng chờ.”

Phó Diệc Đình đến? Anh đến nhà máy dệt làm gì?

“Đi, chúng ta đi xem thử.”- Hứa Lộc nói