Danh Tướng Bạch Đầu

Chương 5: Giật mình




Phương Ninh Ninh biết Đông Tuấn Phong giả vờ hạ giọng cầu xin tha thứ.

Nhưng mà, Đông Tuấn Phong chịu cầu xin hắn, cái này cũng khiến xuân tâm của hắn nhộn nhạo!

Quan trọng hơn là, khi hắn là quỷ đã gặp Đông Tuấn Phong nhiều lần — nhưng chưa từng gặp qua lúc y *** đãng quyến rũ như vậy!

Phải biết rằng, Đông Tuấn Phong võ nghệ cao cường, chỉ cần đi trăm bước giơ kiếm lên, chém một cái là đã làm rơi đầu ngựa! Một võ tưỡng như vậy, chủ động mở chân ra cho hắn làm, không hầu hạ cho y khóc gọi xin tha, rất xin lỗi chính mình, cũng thật có lỗi với y!

Dù cho ban đầu giả bộ cũng không sao, chỉ cần lúc sau thành thật là được rồi…… (Ý nói bđầu thụ giả vờ cầu xin để tận hứng cho công, nhưng lúc sau công sẽ khiến thụ triệt để cầu xin mình)

Trước đó còn dựa vào trí nhớ để học, nhưng giờ đã lần thứ ba, đã quen rồi. Hơn nữa do bị máu nóng dồn lên não, Phương Ninh Ninh vốn nắm chắc ba bốn phần, giờ trong lòng “bùm” một cái, đã biến thành nắm chắc tự tin 12 phần.

Đã hoàn toàn nắm chắc rồi, nên hành động cũng nhanh hơn, kết quả là hắn đã đi vào ……

Phương Ninh Ninh vô cùng vui sướng, bịt miệng Đông Tuấn Phong, khiến y nuốt câu “Không được” vào xuống.

Nụ hôn này vừa đặt xuống, Đông Tuấn Phong lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện – Lúc này Hoàng thượng đang đối diện khuôn mặt của mình!

Sau khi hắn bị hủy dung, Hoàng thượng liền không thích nhìn bên trái khuôn mặt y. Tuy rằng hắn chưa từng nói, cũng cố gắng che dấu, nhưng từ trong ánh mắt, cử chỉ của Hoàng thượng Đông Tuấn Phong có thể nhìn ra được.

Ai cũng có lòng yêu mến cái đẹp, việc này không có gì đáng nói. Nếu vết sẹo này không thể xóa, vậy thì y chỉ có thể cố gắng đưa má phải đối mặt với Hoàng thượng.

Lúc này lại khác trước …… Bởi vì đang hưng phấn sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Đông Tuấn Phong cảm thấy như đang bay lên, máu toàn thân đều nóng lên!

Thân là võ tướng, y cảm giác vết sẹo này cũng không có bất tiện gì Nhưng nếu người trong lòng mình đã chán ghét, vậy thì vết sẹo này sẽ trở thành bất tiện cho y.

Bây giờ thì như vậy, chỉ sợ lúc xuống giường sẽ lại nhớ tới……

Ít nhất khi trên giường, khi hắn làm đến cao hứng, sẽ quên chăng!

“Tử Ninh, mạt tướng……”

Thật ra lúc này Đông Tuấn Phong muốn hỏi chẳng lẽ má trái của mình không khiến hắn thấy e ngại sao – nhưng vẫn không hỏi. Ít nhất không nên hỏi vào lúc này.

Nhưng ngay lúc này y chỉ thấy khác thường, y hoàn toàn không kiểm soát được, cả cơ thể lơ lửng như mây khi bị người kia va chạm, bên tai là tiếng rên rỉ hòa với tiếng nước, thì sao có thể nhớ nên hỏi cái gì, không nên hỏi cái gì.

May mà chỉ nói ra nửa câu, lại bị ngăn chặn.

Sau đó không ai cất tiếng nữa, chỉ có tiếng nước giữa răng môi bọn họ dây vang lên, hòa cùng một thể.

Bọn họ tựa như đang ở trên đỉnh núi.

Phương Ninh Ninh ngồi phịch ở trên người Đông Tuấn Phong, hôn y vài cái, một chút cũng không muốn động. Một lúc lâu sau mới nghiêng người lật xuống dưới, nằm trên giường, kéo chăn lên: Thoả mãn, thể lực cũng dùng xong rồi, vì thế đi thẳng vào mộng đẹp.

Cơ mà bỗng dưng lại bị Đông Tuấn Phong quấy rầy: “Hoàng thượng! Hoàng thượng?”

Phương Ninh Ninh vừa mới ngủ, lại bị đánh thức, trong lúc nhất thời cảm thấy rất buồn ngủ, giống như vừa trải qua một giấc mơ, trong đầu toàn là hồ dán, vừa nặng vừa dính, rất là hồ đồ — Người này không phải vừa mới thoải mái xong sao? Còn muốn nữa sao? Mặc kệ thân thể cường tráng nhưng cơ thể vẫn rất yếu, thoải mái một lần, thể lực đã mất đi một phần ba, cho dù có muốn một đêm, thì cũng phải ngủ đủ một canh giờ rồi lại tiếp tục chứ!

Đông Tuấn Phong đổi xưng hô: “Tử Ninh? Đệm giường ướt rồi, phải đổi thôi.”

Lúc này Phương Ninh Ninh đã nghe rõ, nhưng lại không nguyện ý động đậy, vì thế không mở mắt, mày nhăn lại.

Đông Tuấn Phong thấy Hoàng thượng như vậy, đột nhiên mỉm cười, trực tiếp, mặc quần áo chỉnh tề, xốc chăn kéo Hoàng thượng dậy, phủ thêm áo choàng cho hắn: “Sao có thể ngủ như vậy được? Sẽ bị phong hàn. Phong đi gọi người vào đổi giường sạch sẽ? Xong ngay thôi.”

Phương Ninh Ninh bị bắt mở mắt ra, chớp chớp mắt nhìn Đông Tuấn Phong, bất đắc dĩ gật đầu, đưa tay luồn vào trong tay áo, đứng dậy đi đến chỗ ghế dựa.

Đông Tuấn Phong giúp Hoàng thượng kéo ngoại bào buộc đai lưng, nhìn thấy Hoàng thượng đang chuẩn bị xuống giường với đôi chân trần, y vội vàng giữ chặt! Trời lạnh như vậy, cho dù có đốt hỏa long(thông từ bếp lò đến ống khói), nhưng mà trên sàn vẫn rất lạnh, sao lại hành động tùy tiện như vậy? Y biết Hoàng thượng rất mệt, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói một tiếng: “Mang giày”. Ấn Hoàng thượng ngồi xuống lại trên giường, cúi người giúp Hoàng thượng mang giày vào. Đến khi ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Hoàng thượng đang ngủ gật.

Bộ dáng này!

Trước kia y chưa thấy bao giờ.

Thì ra đạt được hứng thú trên giường còn có thể có điểm tốt như thế này.

Đông Tuấn Phong cảm thấy rất buồn cười. Mang giày xong y nắm tay Hoàng thượng kéo hắn đến trước án thư:

“Hoàng thượng ngồi nghỉ ngơi một chút” Ấn người ngồi xuống xong, y quay trở lại giường thu thập cái áo choàng màu xanh đen đã bị xé rách Nhìn thấy Hoàng thượng vẫn còn buồn ngủ, không nỡ cao giọng gọi người quấy rầy hắn, liền đi tới cửa Thiên Điện kêu thái giám đang chờ ở ngoài.

Khi đi được hơn nửa đường, Đông Tuấn Phong nhìn Hoàng thượng một cái — quả nhiên! Hoàng đế đã ngủ gật rồi.

Đông Tuấn Phong bật cười lắc đầu, nhìn một lát, lúc này mới cất bước đi về phía trước, đi qua cái bình phong, đi đến cạnh cửa.

Bước chân cuối cùng vừa đạt xuông, y không cười nữa, gọi người đang ở bên ngoài: “Phúc công công!”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của một thái giám lớn tuổi: “Có nô tài.”

“Hoàng thượng muốn đi ngủ.”

“Nô tài biết rồi.”

Sau tiếng kin kít thì cửa được mở ra, hai hàng thái giám nối đuôi nhau mà vào.

Bọn họ đi vào không phát ra tiếng động giống như mèo vậy. Nhưng bọn họ vừa mới vào phòng, Phương Ninh Ninh lập tức giật mình một cái, tỉnh dậy.

Hoàn toàn tỉnh táo.

Thái giám……

Thái giám kìa!

Phải biết rằng, khi Phương Ninh Ninh còn là quỷ tất nhiên đã gặp rất nhiều thái giám, khi còn là người cũng chỉ xem được vài hình ảnh trong lịch sử – cũng là những hình ảnh mà hắn thấy ở trên mạng.

Mà khi hắn là con quỷ bay lang thang ở đây năm mươi năm, chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi: Nhìn nhiều nghe nhiều biết nhiều, nhưng cảm nhận thì gần như không có.

Nhưng ngay lúc này……

Phương Ninh Ninh chỉ cảm thấy như mình rơi vào trong hầm chứa băng, cả người rét run, trong lòng càng lạnh hơn, hoàn toàn tỉnh táo.