Ngày hôm sau trời vừa sáng, tôi nấu nồi cháo táo đỏ củ từ, ngồi vào túi đậu* mở bản ghi nhớ điện thoại di động ra.
*(Túi đậu, còn gọi là beanbag, là một túi kín chứa đậu khô, viên nhựa PVC, polystyrene nở hoặc polypropylen nở. Những chiếc túi này thường được dùng để ném trò chơi, nhưng chúng có nhiều ứng dụng khác.)
Đột nhiên quay trở về tám năm trước, nhờ có thói quen ghi chép nên mới không đến mức không rõ chuyện gì.
Chuyến đi của tôi hôm nay được ghi lại chi tiết trong bản ghi nhớ.
Giống như kiếp trước, lúc này tôi nhìn trúng tiềm lực phát triển khổng lồ của Internet, muốn mượn làn gió này dẫn dắt công ty lên như diều gặp gió.
Sau đó tôi càng ngày càng bận rộn, thời gian ở bên Tần Diễm càng ngày càng ít, khe hở tình cảm giữa chúng tôi càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, hoàn toàn sụp đổ...
Tôi thoát khỏi hồi ức, gửi tin nhắn xin nghỉ trong nhóm công ty, sau đó cất điện thoại di động, tựa vào túi đậu nhìn Tần Diễm.
Hắn còn đang ngủ say, lông mày tinh tế, lông mi rậm rạp, mơ hồ vẫn là một chàng trai tươi sáng và vui vẻ như xưa. Tuy rằng đang cau mày nhưng hai hàng lông mày đã không còn lạnh lùng và hờ hững như lúc mới gặp ở quán bar.
Như nhận ra ánh mắt chăm chú của tôi, hắn từ từ tỉnh lại, đầu tiên là ngẩn ngơ nửa ngày với trần nhà, rồi máy móc nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng lại trên mặt tôi một hồi lâu.
“Hôm nay chị không đến công ty sao?”
Hắn dứt khoát xoay người ngồi dậy, duỗi người.
“Ơ” Tôi chưa kịp nói gì thì hắn đã chú ý đến vết son môi trên người mình, vén cổ áo lên nhìn vào trong: “Chậc chậc, đây đều là kiệt tác của chị sao? Sao một chút ấn tượng tôi cũng không có nhỉ.”
Hắn đi chân trần đến bên cạnh tôi, giơ đôi tay dài lên ôm lấy tôi và cong vai như một đứa trẻ: “Nếu chị muốn làm chuyện ấy thì tốt nhất nên làm khi tôi tỉnh táo, như vậy tôi có thể phối hợp với chị tốt hơn.”
Tôi bị hành vi “bừa bãi” của hắn làm cho choáng váng tại chỗ: “Tần Diễm, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu thật sự không nhớ rõ sao?”
Tôi đẩy tay hắn ra, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Hắn xoa cằm suy nghĩ một lúc, trông có vẻ vô tội: “Tôi chỉ nhớ rõ mình uống say ở quán bar, chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì mà tôi không biết, hay là tôi say rượu nói mê sảng cái gì rồi?”
Ánh mắt hắn đơn thuần lại vô tội, hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh Tần Diễm hai mươi mốt tuổi trong mắt tôi.
Tôi không nói gì, mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn kỹ hắn.
Hắn mặc cho tôi đánh giá, còn nghịch ngợm chớp chớp mắt với tôi.
Hôm nay biểu hiện của hắn quá mức kỳ lạ, mỗi lời nói cử chỉ so với tối hôm qua như hai người khác nhau.
Nhưng tôi đã quá lâu không gặp được Tần Diễm ngoan ngoãn như vậy, nên nhất thời không đành lòng phá vỡ.
“Không có không có, mau đi tắm rửa đi, người cậu hôi c.h.ế.t đi được.” Tôi ghét bỏ đẩy hắn về phía nhà vệ sinh.
Hắn nhân dịp tôi không để ý lợi dụng hôn tôi rồi cười lớn rồi đi vào phòng tắm.
Tôi im lặng mỉm cười, xoay người đi vào bếp trộn salad rau củ, chiên hai cái trứng và nướng thêm vài lát bánh kẹp
Có một số việc nói ra chỉ khiến người ta ghê tởm, không đề cập tới cũng được. Nhưng giấu dưới thân thể này, rốt cuộc có phải là Tần Diễm hai mươi chín tuổi hay không, tôi vẫn muốn biết rõ ràng.
4
Khi Tần Diễm tắm rửa xong đi ra, tôi mang bữa sáng lên bàn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, tôi thuận tay đưa rau xà lách và trứng chiên bánh kẹp cho hắn.
“Cám ơn chị.”
Hắn nhận lấy, ăn bữa sáng với sắc mặt như bình thường.
Tóc hắn chưa sấy khô, dính ướt trên trán và một bên mặt. Sắc mặt trắng bệch pha chút hồng, toàn thân mềm mại đến không thể tin được.
Tôi đột nhiên hy vọng thời gian có thể dừng lại ở đây. Nhưng tôi biết là không thể.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Chúng tôi vẫn tiếp tục ăn mà không ai lên tiếng cả, coi như hòa hợp ăn xong bữa sáng.
“Tần Diễm, cậu đã trở về phải không?” Lúc hắn rửa bát, tôi dựa vào cửa bếp hỏi hắn.
Hắn cũng không ngẩng đầu, giọng thong dong: “Không phải chị mang tôi trở về sao?”
Tôi dừng một chút: “Tôi nói không phải về nhà, mà là trở về từ cõi chết.”
“Cái gì mà c.h.ế.t đi sống lại, chị đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi.”
Hắn quay đầu cười với tôi: “Ngoan, nhanh đi làm, nếu không đi sẽ muộn mất.”
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
Tần Diễm, có một số thứ sẽ thay đổi, có một số thì không. Ví như Tần Diễm hai mươi chín tuổi không kiêng kỵ thứ gì nhưng Tần Diễm hai mươi mốt tuổi lại không ăn rau xà lách chưa chín. Suy nghĩ vượt qua hai kiếp, giọng của tôi trở nên xa vời: “Rau xà lách sáng nay, là rau sống.”
Bát sứ trắng từ trong tay hắn rơi xuống, đập vào bồn rửa inox, phát ra tiếng vang nặng nề. Hắn vẫn duy trì tư thế rửa bát, khom người đứng bên bồn rửa. Rất lâu rất lâu.
Khi đứng thẳng dậy lần nữa, trên người hắn có thêm vài phần khí chất suy sụp không diễn tả được: “Đúng, tôi đã trở lại, tôi rõ ràng không muốn nói, không muốn thừa nhận, nhưng chị lại hết lần này tới lần khác muốn ép tôi.”
“Tối hôm qua tôi uống say không nhúc nhích được, nhưng tôi có ý thức, Diệp Thiến chơi xấu tôi cực kỳ ghê tởm, lúc ấy tôi rất sợ, sợ chị không quay trở lại, sợ chị không muốn quản tôi...”