Dành Trọn Phần Đời Còn Lại Ở Bên Nhau

Chương 2




Ẩn sau lời khen ngợi này là sửa lưng tôi, một chị câu “chị dâu”, hai “chị dâu”, cậu ta muốn tôi phải rộng lượng một chút.

 

Tôi vẫy tay tạm biệt cậu ta: “Đi chơi đi, trông chừng Tần Diễm, tôi đi về trước.”

 

“Chị dâu đừng đi.”

 

Viên Dã túm lấy cánh tay tôi, khi tôi dừng bước lại lại nhanh chóng buông ra.

 

“Tôi nghe nói mấy ngày nay nhà họ Tần đang bàn chuyện hôn nhân của Tần Diễm và Diệp Thiến, hình như Tần Diễm đã... đồng ý.” Cậu ta rề rà một hồi lâu, mới ấp úng mở miệng.

 

Tôi mở to đôi mắt trong sự trống rỗng, không thể tin những gì tai mình nghe thấy.

 

“Chị dâu, tôi không biết chị và Tần Diễm đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết người cậu ta yêu là chị chứ không phải Diệp Thiến. Chị cũng biết đấy, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng chịu khổ, làm việc hoàn toàn dựa vào sở thích, làm cái gì cũng không nghĩ đến hậu quả. Chị dâu, nếu như chị còn yêu Tần Diễm, thì hạ mình xuống dỗ dành cậu ta một chút đi, tùy tiện dỗ dành là được, cậu ta rất dễ dỗ dành.”

 

Viên Dã hơi cúi đầu, giọng có chút phức tạp: “Theo lý thuyết chuyện giữa hai người tôi không nên nhúng tay, nhưng tôi sợ cậu ta nhất thời giận dỗi, tương lai hối hận không kịp...”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười khổ: “Cho dù tôi muốn tìm cậu ấy nói chuyện, cũng phải xem cậu ấy có nguyện ý hay không...”

 

“Nguyện ý, nguyện ý, tên nhóc kia chắc chắn mười phần nguyện ý!”

 

Viên Dã điều chỉnh mũi chân, đi nhanh về phía phòng khách quý, giọng nói thoải mái hơn vài phần: “Chị dâu lái xe tới nhỉ, chị yên tâm, hôm nay có trói tôi cũng sẽ trói cậu ta lên xe chị, hai người đóng cửa lại nói chuyện đàng hoàng...”

 

Tôi dở khóc dở cười đi theo phía sau cậu ta.

 

Hai bên tường đá cẩm thạch ánh sáng có thể soi rõ bóng dáng, nhìn khuôn mặt trẻ trung gần mười tuổi chiếu trên đó, tôi luôn có loại cảm giác không chân thật.

 

Nhưng chuyện phát sinh ở kiếp trước rõ ràng khắc ghi ở trong đầu, tinh tế đến từng hình ảnh.

 

Tôi thực sự trọng sinh rồi.

 

Tôi hít sâu một hơi, ổn định tinh thần.

 

Chuyện kiếp trước không cách nào thay đổi, Tần Diễm oán tôi cũng được hận tôi cũng được, tốt xấu gì cũng vui vẻ yêu nhau một thời gian. Nếu hắn thật lòng muốn cưới Diệp Thiến, tôi cũng nên nói lời từ biệt với hắn...

 

Những anh em bạn bè của Tần Diễm không biết giải tán từ lúc nào, Viên Dã đi ở phía trước vừa đẩy cửa phòng bao ra, liền vọt vào.

 

“Diệp Thiến, chị điên rồi, chị có biết mình đang làm cái gì hay không!”

 

Hắn túm lấy cánh tay Diệp Thiến, không chút khách khí ném xuống đất.

 

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Mặc dù hắn nhanh tay lẹ mắt, tôi vẫn nhìn thấy toàn cảnh.

 

Lúc chúng tôi đi vào, Diệp Thiến quỳ rạp trên người Tần Diễm, dây vai lỏng lẻo rơi trên cánh tay, dây đeo dài bó sát người nhắc tới bắp đùi, đang cọ sát nơi nào đó của Tần Diễm.

 

Tần Diễm bất tỉnh nhân sự nằm trên sô pha, vạt áo mở rộng, mặc cho người ta loay hoay. Trên mặt và trên n.g.ự.c phủ đầy vết son môi lộn xộn.

 

Tôi đột nhiên cảm giác có chút không thở nổi, ôm n.g.ự.c đứng tại chỗ.

 

“Tôi tính tình không tốt, đừng để tôi nói chữ ‘Cút’ lần thứ hai!” Viên Dã luống cuống tay chân thay Tần Diễm lau dấu môi, cài nút áo, còn vội vàng đá Diệp Thiến một cước.

 

Diệp Thiến oán hận bò dậy khỏi mặt đất, đi qua bên cạnh tôi cố ý ghé vào tai tôi.

“Bà già này, chị sắp bị vứt bỏ rồi~”



 

Giọng cô ta đè xuống thấp, lại gằn từng chữ, kêu gào.

 

Tôi hoạt động cổ tay một chút, giơ tay lên, hung hăng tát một cái vào sườn mặt cô ta.

 

Chát! Tiếng bàn tay trong trẻo vang vọng trong phòng bao trống trải.

 

Tôi xoa lòng bàn tay tê rần, cười nhạo: “Nhịn cô đã lâu, chị đây dù già cũng là bạn gái danh chính ngôn thuận của Tần Diễm, chúng tôi không chia tay cô ngay cả rắm cũng không tính!”

 

Diệp Thiến vừa định đánh trả, Viên Dã trực tiếp bắt đầu ném cô ta ra khỏi phòng.


 

Cửa vừa đóng, cả người Viên Dã đều ỉu xìu: “Chị dâu, đều tại tôi, vừa rồi hẳn là nên mang Tần Diễm ra ngoài...”

 

Cậu ta ngượng ngùng cười cười, xoay người đỡ Tần Diễm: “Cậu ấy không biết gì cả, muốn đánh muốn mắng chị ngàn vạn lần đừng...”

 

Tiếng nói dừng lại.

 

Không biết Tần Diễm ngồi dậy từ lúc nào. Hắn nhìn thẳng vào tôi và Viên Dã, ánh mắt lạnh như băng.

 

3

 

Tôi bị ánh mắt hắn làm cho đau đớn, sững sờ đứng tại chỗ.

 

Tần Diễm lại nhếch miệng, đột nhiên cười hì hì: “Chị gái không vui sao, đánh phụ nữ không tốt, mặt của tôi cho chị đánh có được không?”

 

Tay hắn chống lên sô pha, lảo đảo đi về phía tôi: “Chị muốn đánh bên nào, bên trái hay bên phải?”

 

Tay tôi buông xuống bên người run rẩy, như co giật.

 

“Tần Diễm, tôi khuyên tên nhóc cậu khâu miệng lại, đợi đầu óc thanh tỉnh rồi hãy nói tiếp, đừng tìm đường c.h.ế.t nữa, anh em không cứu được cậu đâu!”

 

Viên Dã tay mắt lanh lẹ ngăn Tần Diễm lại, nửa khiêng nửa ôm kéo hắn ra ngoài cửa.

 

Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích.

 

“Chị dâu, làm phiền đi phía trước dẫn đường, tên nhóc này quá nặng!” Viên Dã quay đầu lại xin tôi giúp đỡ.

 

Tôi cười khổ một tiếng, cứng ngắc nhấc gót chân lên.

 

Cậu ta là một người ngoài cuộc lại vì chuyện giữa tôi và Tần Diễm mà tan nát cõi lòng. Buồn cười là tôi và Tần Diễm là người trong cuộc, lại mờ mịt không biết chọn con đường nào phía trước.

 

Viên Dã đưa Tần Diễm đến nhà tôi, rồi liền chạy đi.

 

Tôi chuẩn bị nước nóng, tính đặt Tần Diễm bỏ vào bồn tắm lớn, nhưng mất sức chín trâu hai hổ hắn cũng không phối hợp.

 

Trên người hắn lưu lại mùi nước hoa nồng đậm, xông đến mức tôi không ngừng buồn nôn.

 

Tinh thần mệt mỏi còn hơn cả cơ thế, cuối cùng tôi từ bỏ ý nghĩ tắm rửa cho hắn.

 

Đêm nay, Tần Diễm ngủ say trên sô pha phòng khách. Tôi ngồi ở phòng ngủ chính nhìn xa xăm, suy nghĩ đến nhiều chuyện, thức suốt cả đêm.