Chúng tôi im lặng suốt cả quãng đường.
Cho đến khi phóng tầm mắt nhìn lại cũng không nhìn thấy một bóng người, xe mới ngừng lại.
“Hạ Lam Tuyết, vừa mới chia tay chị đã vội vã tìm trạm dừng chân kế tiếp như vậy, chị cho rằng tôi đã c.h.ế.t rồi sao!” Tần Diễm đập tay lái, giọng nói tràn ngập lửa giận.
“Chính cậu đã nói chúng ta chia tay, nếu đã chia tay, cậu sống hay c.h.ế.t có quan hệ với tôi? Hơn nữa, cậu đã đính hôn với một người phụ nữ khác, tại sao tôi phải độc thân!” Tôi có thù tất báo, tức c.h.ế.t người không đền mạng.
Tần Diễm bị tôi làm cho nghẹn họng.
“Xin hỏi cậu Tần, cậu cứ lo chuyện đính hôn của cậu, tôi lo việc ăn tiệc của tôi, cậu không nói tiếng nào trói tôi đưa đến nơi hoang vu dã ngoại này là chuyện gì?”
Tôi quay đầu lại mỉm cười với hắn, kiên trì hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ tình cũ khó quên?”
“Chị!” Tần Diễm tức giận đến nỗi gân xanh trên trán nhảy dựng lên.
Tôi không định buông tha cho hắn: “Đoán xem vừa rồi dọc đường đi tôi suy nghĩ cái gì?”
“Suy nghĩ cái gì?” Hắn sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi.
Tôi nhướng mày với hắn: “Tôi nghĩ: cậu đã từng bẩn một lần, nếu đã bẩn, tôi g.i.ế.c cậu rồi tự tử, hay là g.i.ế.c cậu rồi tự thú.”
“Hạ Lam Tuyết, đầu óc chị giả bộ cái gì, sống không tốt sao!” Tần Diễm tức giận đến méo miệng.
“Cậu muốn cưới người khác, tôi sống hay c.h.ế.t có quan hệ với cậu? Còn nữa, cậu lái xe của tôi bị tai nạn, còn muốn đổ lỗi cho tôi, tôi bảo cậu lái xe của tôi, bảo cậu đua à? Tôi đã nhắc đến việc chia tay rất nhiều lần rồi. Nếu cậu đồng ý sớm hơn thì tai nạn đã không xảy ra.”
Tôi nói từng chữ như đao đ.â.m vào tim hắn: “Tần Diễm, cậu quấn lấy tôi mười năm, không có chuyện bây giờ vỗ m.ô.n.g thoải mái rời đi đâu.”
Hắn không phục: “Làm gì có mười năm, rõ ràng là mới hai năm.”
“Có thể giữ thể diện được không? Cậu là một người đàn ông hai mươi chín tuổi, đừng ở đây giả ngu giả ngốc!” Tôi nói giọng với khinh miệt: “Tần Diễm, chị đây nguyện ý dỗ dành cậu thì cậu là bảo bối, không muốn dỗ dành cậu thì cậu của là cây rơm cọng cỏ mà thôi.”
Đại khái là nói không lại tôi, Tần Diễm nổi giận đùng đùng muốn mở cửa xuống xe. Dây an toàn đã sớm bị tôi lén cởi ra, tôi nhấc một chân lên, nhốt hắn trở về ghế ngồi.
“Chị... Chị muốn làm gì...”
Hắn không ngại bị tôi đánh lén, giọng căng thẳng.
“Làm việc!”
Tôi chụp cằm hắn, cắn thật mạnh xuống.
Đồng tử hắn run rẩy nhưng cũng kịp phản ứng lấn người, đảo khách thành chủ. Nhiệt độ bên trong xe nhanh chóng ấm lên, nhưng cổ tôi lại lạnh lẽo.
“Hạ Lam Tuyết, rốt cuộc chị có yêu tôi hay không?” Tần Diễm vùi đầu vào cổ tôi, nức nở hỏi.
“Trước khi trả lời vấn đề này, tôi muốn nhắc lại một số chuyện.” Đầu ngón tay tôi xuyên qua đầu tóc rậm rạp của hắn, ôm chặt hắn thêm vài phần: “Kiếp trước tôi không chỉ một lần khuyên cậu hòa giải với cha mẹ, cậu đều từ chối, cậu kết luận bọn họ là những lão già ngoan cố, ngăn cản tôi gặp mặt bọn họ, lo lắng tôi bị bọn họ quở trách nhục nhã.”
“Cậu c.h.ế.t rồi cha mẹ cậu tìm tôi, họ nói là hối hận vì không sớm đồng ý cho cậu cưới tôi, kết quả là họ phải xa cậu nhiều năm, cảnh tượng mà cậu lo lắng và sợ hãi cũng không xuất hiện.”
“Cậu vì tôi mà đối kháng với cha mẹ, trên tình ý tôi tỏ vẻ cảm kích, trên đạo nghĩa tôi không ủng hộ. Họ sinh cậu nuôi cậu, cậu lại bởi vì một người phụ nữ mà đoạn tuyệt với họ, cậu bảo xem họ phải xử lý như thế nào đây?”
“Tần Diễm, cậu có biết vấn đề lớn nhất giữa chúng ta là gì không? Không phải cậu không đủ thành thục, cũng không phải tôi quá tỉnh táo, mà là cậu thiếu sự tín nhiệm với mọi người.”
“Cậu có nghĩ tới, dựa vào gia thế nhà họ Tần cậu, nếu như cha mẹ cậu thật sự phản đối chúng ta ở bên nhau, công ty của tôi không tới hai tháng sẽ bị phá sản, tuyệt đối không có khả năng ở sừng sững mười năm không ngã không.”
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
“Tần Diễm, cậu luôn cảm thấy tôi không đủ yêu cậu, cảm thấy tôi coi cậu là gánh nặng, không thể chờ đợi được muốn bỏ rơi cậu, nhưng tôi chỉ là không có cách nào với cậu mà thôi...”
“Tôi tát cậu một cái, là không muốn để cho cậu vì tôi mà mất đi tất cả. Nếu cậu không vượt qua được trở ngại này, cậu luôn có thể tát lại tôi bất cứ lúc nào, nhưng cậu tuyệt đối không được cưới Diệp Thiến!”
12
“Tôi không muốn cưới Diệp Thiến, nhưng tôi không thể không cưới... Tôi nghi ngờ vụ tai nạn xe kia là bút tích của cô ta, tôi sợ cô ta lại động thủ với chị... Tôi không biết kiếp trước chị c.h.ế.t như thế nào, tôi thật sự sợ, nếu như cưới cô ta có thể đổi lại chị không còn lo lắng về sau, tôi... tôi nguyện ý...”
Tần Diễm nói rất chậm, không giấu được tủi thân trong giọng nói. Tất cả suy đoán của tôi đều được những lời này chứng thực, lòng tôi không khỏi mềm mại vài phần. Nhưng tôi không thể không lật lại những món nợ cũ.
“Nhưng lúc cậu nói chia tay cũng không phải nói như vậy, cậu nói không quan tâm con quỷ kia là ai, nói cậu không muốn c.h.ế.t thay tôi, còn ước gì người c.h.ế.t là tôi.” Mặt tôi nghiêm trang.
“Không tôi nguyện ý... tôi nguyện ý c.h.ế.t thay cho chị, nhưng nếu như cái c.h.ế.t của tôi không thể đổi lấy việc chị sống thật tốt, vậy cái c.h.ế.t của tôi có ý nghĩa gì. A Tuyết, tôi đã c.h.ế.t thay chị, sao chị có thể cũng c.h.ế.t chứ, tôi đây chẳng phải là c.h.ế.t vô ích sao...”