Danh Sách Ước Nguyện

Chương 2: Hoàn cảnh




Tuy rằng trong trí nhớ cũng đã xa xôi, nhưng Mục Liên Hạ vẫn thả lỏng hơn các bạn học đang hưng phấn khác một chút.

Khoé môi cậu hơi nở ý cười, nhìn các bạn trong lớp tỏa sức sống bốn phía, sau đó có chút phiền muộn mà cảm thấy mình quả nhiên không có sức sống ấy.

Thời gian buổi sáng qua rất nhanh, dưới thầy cô giám sát mà các bạn học đều ghi xong phiếu đăng ký trường học. Mục Liên Hạ nhìn chằm chằm cô cất tờ giấy mỏng manh chứa đựng tương lai của mình vào trong cặp văn kiện, cậu mới hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cái dáng vẻ này của cậu, cô tự nhiên là nhìn ra.

Chủ nhiệm lớp Mục Liên Hạ họ Vương, là một người phụ nữ trung niên hòa ái hơi mập, đã làm trong ngành giáo dục hai mươi mấy năm, ở huyện Phụ Sa cũng là giáo viên có tiếng, nghiêm túc có trách nhiệm tính tình cũng tốt, học sinh của cô gần như không ai là không thích cô, kể cả Mục Liên Hạ.

Cô Vương khẽ khụ một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Mục Liên Hạ: “Em thoạt nhìn là thở dài nhẹ nhõm một hơi a.”

Mục Liên Hạ có chút xấu hổ xoa xoa mũi: “Dù sao cũng đã kết thúc… Em làm hết sức, là được.”

“Cô tin em, em thi rất tốt.” Cô Vương vỗ vai Mục Liên Hạ, “Nghỉ trưa rồi, em đi nghỉ ngơi đi.” Nhưng khi Mục Liên Hạ đến cửa lớp, lại bị cô Vương gọi lại.

“Mục Liên Hạ, bây giờ lớp chúng ta có phải chỉ còn có em là ở lại trong ký túc xá hay không?” Cô Vương đẩy đẩy kính mắt, hỏi.

Mục Liên Hạ không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn gật gật đầu.

“Vậy em hai ngày này dọn đồ đi, phải dọn ra ký túc xá. Muộn nhất là hôm sau tan học dọn đi, có thể không?” Cô Vương có chút lo cho Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ lại cười với cô Vương: “Em sẽ đúng hạn rời đi.” Nhưng mà sau khi xoay người từ cửa đi ra thì mặt mày u ám.

Không xong, cậu hoàn toàn quên chuyện bây giờ ở ký túc xá cũng không thể ở bao lâu.

Cứ như vậy… cậu không thể không trở về cái nơi gọi là nhà kia. Chung quy đây là nơi duy nhất mà cậu có thể dung thân.

Nhớ tới cái nơi gọi là “nhà”, Mục Liên Hạ cảm thấy rất phức tạp.

Cha mẹ Mục Liên Hạ mất sớm, cậu tự nhiên không lớn lên cùng cha mẹ, mà là cùng chú.

Nói thật, chú đối xử với cậu cũng không tệ, chỉ là chú cũng không hay ở nhà, nửa năm ra biển nửa năm ra ngoài làm công, vất vả nuôi dưỡng người nhà chú, thím và hai chị em song sinh, cuối cùng còn thêm một người là Mục Liên Hạ.

Cho nên cứ việc cuối cùng xảy ra mấy chuyện kia, nhưng cậu vẫn không hận chú, cũng không hận người chị tuy rằng bình thường nhưng cũng không làm gì cậu. Chỉ là, đối với người anh và thím… Mục Liên Hạ quả thực hận đến đòi mạng.

Cha mẹ chết sớm nhưng Mục Liên Hạ cũng không phải chỉ có hai bàn tay trắng. Năm cha mẹ qua đời thì Mục Liên Hạ đã lên tiểu học, tuy rằng vẫn còn ngây thơ, nhưng không phải cái gì cũng không biết. Cậu biết trong nhà mình còn có một căn phòng thuộc về mình, tuy rằng bởi vì dùng phần lớn tiền tiết kiệm để mua phòng ở cho nên tiền bạc không nhiều, nhưng sau khi tính cả tiền bồi thường cũng không phải là con số có cũng được mà không có cũng không sao.

Bởi vì chú thím nhận nuôi cậu, cho nên họ làm người giám hộ cũng phụ trách giám hộ tài sản thuộc về Mục Liên Hạ. Đáng tiếc cái gọi là giám hộ này lại khiến cho thím từng chút vét sạch tiền bạc đếm không ít kia, cuối cùng còn…

Thôi, trước mắt còn chưa xảy ra việc này. Hơn nữa, tuyệt đối cũng sẽ không xảy ra.

Trường THPT cách nhà không tính là xa, dọn đồ trong ký túc xá xong thì giao chìa khóa, Mục Liên Hạ liền ngồi xe buýt về “nhà”.

Cậu mặt không biểu tình đứng dưới lầu nơi gọi là nhà, trọ ở trường ba năm trở về, ngoại trừ hai cái túi cũ trên vai lưng, cái hành lý cũ nát kéo trong tay, thì không còn gì cả.

Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi lên lầu, sau đó gõ cửa.

“Ai đó?” Cách một cánh cửa, cậu cũng có thể nghe thấy cái giọng bén nhọn của người đàn bà bên trong.

Mục Liên Hạ không nói, nhưng rất nhanh cửa liền mở, mở cửa là chị họ Mục Khả Hân.

Chị họ Mục Khả Hân với địa vị trong nhà chỉ vẻn vẹn tốt hơn Mục Liên Hạ một chút cũng là mặt không biểu tình như Mục Liên Hạ. Cô nhìn Mục Liên Hạ một cái, tránh người ra. Mà Mục Khả Hân còn chưa kịp nói chuyện, anh họ Mục Khả Kiệt đã từ trong góc ló đầu ra, lớn tiếng ồn ào: “Mẹ —— mẹ! Cái thằng Mục Liên Hạ về rồi!”

Ngay sau đó, thím Lý Tố Anh mặc tạp dề cầm muôi trong tay xuất hiện trước mặt Mục Liên Hạ.

Trên thực tế Mục Liên Hạ đã rất lâu không gặp họ qua, nhưng giây phút đầu tiên nhìn thấy họ liền lần nữa bùng lên lửa giận.

Lý Tố Anh nhìn Mục Liên Hạ đứng ở cửa, âm điệu quái dị: “Ôi trời ông nội của tôi ơi, mày còn biết trở về hả?”

Mục Liên Hạ nắm chặt nắm tay kéo hành lý, để mình bỏ qua cái lời âm dương quái khí kia của thím, cởi giày chuẩn bị vào phòng. Chỉ là Lý Tố Anh cũng không muốn tha cho Mục Liên Hạ, bà ta lại hừ một tiếng: “Ông nội đây là từ trường về rồi? Hành lý cũng mang về, chắc là cũng không quay về nữa? Đúng rồi đúng rồi tao cũng quên, mày năm nay thi đại học đúng không? Thi được không đó?”

Lời này vừa nói ra, Mục Liên Hạ cũng thấy mình đã sắp thành thánh. Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, cậu thật sự cảm thấy mình không lớn lên lệch lạc đã là một kỳ tích. May mà, cậu thật sự không lớn lên lệch lạc.

Hít sâu một hơi, tay Mục Liên Hạ kéo hành lý cũng hiện lên gân xanh, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: “Thím à, tôi lập tức sẽ có thể rời khỏi căn nhà này, thím nói ít đi vài câu được không?”

Có lẽ là không nghĩ Mục Liên Hạ sẽ lấy giọng phản kháng mà trả lời, Lý Tố Anh sửng sốt một chút, cuối cùng bà ta bĩu môi, trong tay nâng muôi về phòng bếp.

Mà Mục Liên Hạ về phòng, nhìn căn phòng vô cùng xa lạ này, cười khổ một chút.

Thím Lý Tố Anh là một người đàn bà trọng nam khinh nữ còn vô cùng ích kỷ. Mục Liên Hạ vẫn luôn không rõ, làm một người phụ nữ, bà ta sao có thể trọng nam khinh nữ đến tình cảnh như vậy. Phụ Sa cũng không phải một nơi quá hoang vu, nơi này từ sớm cũng bắt đầu đề xướng chuyện sinh con một và nam nữ bình đẳng. Nếu không phải Mục Khả Kiệt và Mục Khả Hân là song sinh, nhà chú cậu có thể cũng chỉ có một đứa con. Nhưng làm song sinh, sinh hoạt của Mục Khả Kiệt và Mục Khả Hân là hoàn toàn khác nhau.

Nhìn từ bề ngoài, Mục Khả Kiệt là con trai cao lớn vạm vỡ, thậm chí còn được mẹ nuôi đến có chút béo phì, hơn nữa cả người gã đều là hàng hiệu, so với Mục Khả Hân thì quả thực không thể so sánh.

Mục Khả Hân là một cô gái gầy nhom yếu đuối, hai người họ là song sinh nên mặt mũi cũng có chút giống, nhưng bây giờ rất khó nhìn ra. Mục Khả Hân khi lớn lên đều cúi đầu, tận khả năng lui mình vào trong góc, quần áo trên người có đôi khi đều là đồ mà Lý Tố Anh vứt bỏ, có vẻ nhát gan lại già cả thậm chí còn rất quê mùa, đến nỗi còn bởi vậy mà bị xa lánh ở trường.

Lý Tố Anh cho tất cả những gì tốt nhất mà bà ta có thể có cho Mục Khả Kiệt, mà địa vị của Mục Khả Hân ở nhà cũng chỉ vẻn vẹn tốt hơn Mục Liên Hạ một chút. Khi Mục Liên Hạ không ở đây, thì là Mục Khả Hân gánh vác tất cả việc nhà trừ nấu cơm. Đương nhiên, chờ khi Mục Liên Hạ về thì chính là Mục Liên Hạ đến làm việc nhà.

Mà ở trong nhà này, thím Lý Tố Anh và chú Mục Thành một căn phòng, anh họ Mục Khả Kiệt ở một mình một phòng, căn nhỏ nhất còn lại, thì thuộc về Mục Liên Hạ và Mục Khả Hân.

Đến giờ, Mục Khả Hân đã là một cô gái hai mươi tuổi, vẫn ở cùng một phòng với Mục Liên Hạ.

Nhưng trên thực tế đồ của Mục Liên Hạ ở đây ít đến đáng thương, chỉ có một cái giường xếp và hai cái rương dưới giường có vẻ có chút đột ngột trong phòng. Đệm chăn đều là của nhà chú thím mà không phải của cậu, cậu có cũng chỉ là một ít quần áo và sách vở đồ văn phòng phẩm mà thôi. Mà quần áo của cậu, phần lớn là chú mua cho cậu.

Mục Liên Hạ ngồi một lát, im lặng nhét hành lý dưới giường, sau đó thay ra giường chăn mền đem đi giặt, thay xong một lần, mang theo mấy thứ dơ bẩn kia đi vào buồng vệ sinh.

Vừa mới vào, cậu liền nghe thấy giọng của thím: “Mục Liên Hạ! Mày giặt quần áo trong máy giặt cho tao! Phải giặt bằng tay, máy giặt hư không thể dùng!”

Mục Liên Hạ kéo khóe miệng, cười lạnh.

Máy giặt hư? Lừa quỷ đi. Nếu không phải tôi bây giờ còn có thể nhịn…

Cậu yên lặng cúi đầu, để tóc đen dài che khuất vẻ mặt cậu.

Chờ khi cậu giặt quần áo xong đi ra, họ đã sớm ăn cơm, bây giờ trên bàn cơm cũng không còn thứ gì, chỉ có anh họ cậu là còn đang ăn, mà thím liền ngồi ở bên cạnh mỉm cười nhìn Mục Khả Kiệt.

“Cơm ở trong nồi tự múc đi, đồ ăn thì mày chú ý chút, anh mày còn chưa ăn no.” Khi Lý Tố Anh nhìn Mục Liên Hạ liền đổi mặt.

Mục Liên Hạ im lặng đáp lại, múc cơm xong liền kia vài tàn canh lãnh canh ăn lên, rất không có mùi vị.

Bây giờ là ngày 15 tháng 6, chỉ nhịn thêm nửa tháng nữa… Mục Liên Hạ nói với bản thân ở trong lòng, chờ khi thư trúng tuyển đưa đến… Cậu liền có thể nói điều kiện rời đi…

Dọn bát đũa xong, cậu rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một lát. Nằm trên giường vừa mới thay xong, cậu từ từ nhắm hai mắt, suy nghĩ kế hoạch trong tương lai.

Tiền, cậu không có khả năng lấy lại, mà phòng ở, tuy rằng bây giờ còn là tên của mình, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ đời trước bị Mục Khả Kiệt chà đạp, cậu cũng không muốn nữa, tình nguyện lấy phòng bán giá thấp cho Lý Tố Anh, có lẽ còn có thể lấy được chút tiền.

Cậu hít sâu một hơi, thở dài.

Mặc kệ nói sao, tiền cũng là thứ quan trọng, cậu bây giờ không thể không có tiền, đời trước cũng vì không có tiền, nên mới xảy ra mấy chuyện kia, phá hủy tất cả.

Nhưng bây giờ, còn chưa xảy ra.

Mục Liên Hạ chợt mở mắt ra, giơ tay lên, trong phòng căn phòng có chút mờ tối nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình hồi lâu.

Cậu mở miệng, cười khẽ.

Mặc kệ thế nào, cậu đều chuẩn bị tốt.

Mình nếu đã trở về, cũng không thể trở về không công như vậy. Dù cho muốn lấy lại tất cả, nhưng cũng không thể bị tình cảm lúc này mà choáng váng đầu óc.

“Ít nhất, còn bảy năm, ” Mục Liên Hạ nhẹ giọng nói cho bản thân, “Mình có thể làm rất nhiều chuyện.”

“Những gì mình không muốn, sẽ không xảy ra nữa; những gì mình muốn, còn có thể giữ lại…”