Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em

Chương 8: Không Muốn Thì Cút Khỏi Long Thành






Trên mặt Lãnh Nhược Băng tỏ ra không hề bận tâm, trong lòng lại hung hăng nhảy mấy lần, cô không thể ngờ rằng Nam Cung Dạ sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.Nghe đồn, Nam Cung Dạ rất kén phụ nữ, ai leo được lên giường thì phải lọt vào mắt xanh của anh mà lọt vào mắt xanh là chuyện khó nhất trên đời, cô không biết chỗ nào của cô lọt vào mắt anh.

Nghe nói người phụ nữ bên cạnh anh dài nhất cũng không quá hai tháng.Thấy Lãnh Nhược Băng chần chờ, Nam Cung Dạ thấy khó hiểu, nếu đổi lại là người phụ nữ khác nghe thấy yêu cầu này sẽ vui mừng đến phát khóc vì sung sướng nhưng người phụ nữ này vẫn còn phải đắn đo suy nghĩ.Anh có không nhiều phụ nữ, anh tìm phụ nữ phải để ý đến cảm giác, đồng thời không phải ai cũng có thể leo lên giường của anh, không hợp khẩu vị anh không thèm đoái hoài.


Chính vì vậy anh đã một mình gần hai năm.Bây giờ nhìn thấy Lãnh Nhược Băng, anh không thể phủ nhận rằng anh bị cô hấp dẫn, nếu không phải vì điều này thì khi biết cô chụp ảnh, cô đã là vong hồn nằm dưới tay anh rồi.Người phụ nữ này, anh muốn không phải vì thích mà chỉ cảm thấy thuận mắt mà thôi.

Dù sao cô đơn hai năm, với một người đàn ông bình thường mà nói, gặp được một người thuận mắt đương nhiên sẽ muốn có được.

Một vương giả như anh, không thể động tâm với bất kỳ nữ nhân nào, vì động tâm có nghĩa là có nhược điểm, điều này không thể xảy ra.Anh muốn cô còn một lý do quan trọng khác, anh muốn cô phải trả giá đắt vì dám đùa với lửa tính kế anh, cho nên phải lãnh hậu quả tương xứng.“Sao rồi, không muốn?” Tay Nam Cung Dạ tăng cường độ: "Vậy thì cút khỏi Long thành!”Lãnh Nhược Băng chịu đựng cơn đau trên cằm khẽ cười: “Có thể được ngài Nam Cung ưu ái, vô cùng vinh hạnh.”Trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, cô đã nghĩ kĩ.


Để trả thù, cô không thể đặt vấn đề trinh tiết lên vị trí thứ nhất, may mắn thay, Nam Cung Dạ là một người đàn ông quyến rũ, cũng không quá tệ.Cho dù cô không hiến thân cho Nam Cung Dạ nhưng tương lai cô cũng không trốn thoát khỏi móng vuốt của người kia.

Nghĩ đến người kia, Lãnh Nhược Băng cảm thấy trong lòng có tảng núi đè nặng.

Sự ham muốn, chiếm hữu và dục vọng của người kia khiến cô không cách nào phản kháng.Hiến thân cho Nam Cung Dạ thoải mái hơn người kia, ít nhất với Nam Cung Dạ là tự do giao dịch, lúc nào cô cũng có thể kết thúc giao dịch và quay người rời đi nhưng với người kia thì cô không có quyển chủ động.

Hơn nữa nữ nhân ở bên cạnh Nam Cung Dạ chưa bao giờ lâu dài, có lẽ không đến ba tháng anh đã chán ghét cô, cô lập tức có được tự do.


Dựa vào tính khí cao ngạo của người kia, nếu như một ngày anh ta biết cô không còn tấm thân toàn bích, có lẽ sẽ không thấy hứng thú với cô, nói không chừng còn thả cô đi.Đôi mắt sáng ngời của người phụ nữ hiện lên nhiều suy nghĩ, Nam Cung Dạ không biết cô đang suy nghĩ điều gì, người phụ nữ này anh không thể nhìn thấu.

Nhưng cũng may đáp án là những gì anh muốn.Nam Cung Dạ khẽ nhếch môi, biểu cảm mập mờ: “Rất tốt, cô rất thông minh.” Sau đó hôn lên gò má trắng nần của cô: "Tôi sẽ bảo người sắp xếp chỗ ở cho cô.”“Nhưng mà...”Nam Cung Dạ nhíu mày, người phụ nữ này còn có "nhưng"! Coi giường của Nam Cung Dạ anh rất dễ bò sao?Lãnh Nhược Băng cũng không quan tâm đến sự không vui của người đàn ông, và tiếp tục nói: “Ngài Nam Cung muốn cơ thể của tôi, không phải nên trả chút giá gì đó sao?”“...” Nam Cung Dạ cười khinh miệt cười, còn tưởng rằng cô ta là một nữ nhân thuần khiết, thì ra cũng không thoát khỏi hai chữ tiền tài: "Hừ, yên tâm, tôi sẽ khiến cô hài lòng!”.