Danh Nghĩa

Chương 89: Ngoại truyện 12. Ngoại truyện Tết 2022




Trong hoạt động tụ hội thời trang mấy ngày trước Năm mới, Lương Ngư và Hứa Kinh Trập được dịp hiếm không đi thảm đỏ cùng nhau. Cả hai người bọn họ đều có hợp đồng đại diện riêng, vậy nên tham dự show cũng phải tách thành hai ngả. Ví dụ một người đi show của Channel thì người còn lại phải tới show của Dior.

Đương nhiên cũng có đơn vị truyền thông chụp được chuyện tách nhau xem show, còn kỳ công viết thành bài văn. Bên truyền thông Hồng Kông viết bài cực kỳ độc, cái gì mà “Song Đế tách nhau dự show, các ông chủ lớn vui vẻ nâng ly, ôi hầu bao căng phồng.” Chữ “ôi” được thêm vào rất tinh túy. Lúc Chu Hiểu Hiếu cố ý nhấn âm đọc lên, Hứa Kinh Trập cũng phải bật cười.

Bình thường sau show thời trang đều có tiệc tối. Khi bên Hứa Kinh Trập chuẩn bị kết thúc thì nhận được tin nhắn của Lương Ngư.

“Xe bọn họ đã ở ngoài rồi ạ.” Chu Hiểu Hiểu âm thầm di chuyển tới bên cạnh Hứa Kinh Trập, nhắc anh, “Thầy Hứa có đi bây giờ không ạ?”

Hứa Kinh Trập đang chào hỏi mấy nhà thiết kế. Anh tranh thủ thời gian đọc hết nội dung tin nhắn rồi tự phạt một ly, nói có chuyện phải về trước.

Ly cuối anh uống hơi quá chén, lúc đi thì vẫn giữ được tỉnh táo, đợi tới khi đến trước xe thấy hơi say say.

Chu Hiểu Hiểu cầm áo khoác của anh. Ngón tay Hứa Kinh Trập đã đặt trên nút thắt Windsor[1] trên cà-vạt. Anh do dự một chút, trước tiên vẫn mở cửa xe rồi bước vào.

Lương Ngư đang nằm ở hàng sau, hai chân dạng háng chẳng có chút nào là giữ hình tượng, tay lật một cuốn tạp chí nổi tiếng. Hứa Kinh Trập nhìn thử, phát hiện là số báo cuối năm của tạp chí kia, trang bìa là bức ảnh chụp chung của tất cả các ngôi sao hạng A trong giới giải trí, tấm hình chụp chung thế kỷ “không biết ai mới là Center thật sự” trong truyền thuyết.

Vì bức ảnh quá to nên tạp chí còn làm trang gập, khi mở hết ra thì hệt như bức “Thanh minh thượng hà đồ”[2].

Lương Ngư nghe thấy tiếng Hứa Kinh Trập lên xe thì hơi ngó mặt ra từ sau tờ tạp chí. Hắn cũng mới từ tiệc rượu tới, còn chưa tẩy trang. Lần này đường kẻ mắt được vẽ rất rõ, khiến hốc mắt hắn càng thêm sâu.

Sau khi Hứa Kinh Trập lại gần, Lương Ngư khịt mũi, bảo: “Em uống hơi nhiều rồi.”

Quần áo Hứa Kinh Trập vẫn rất chỉnh tề. Ngoại trừ không mặc áo khoác ra thì áo vest, áo gi-lê và cà-vạt đều không chút rối loạn. Lương Ngư quan sát anh một lúc rồi cười bảo: “Em thế này là sợ sau khi say rượu bộ dạng không được đẹp nên cố ý đẹp trước cho anh xem hả.”

Hứa Kinh Trập ngồi xuống bên cạnh hắn. Dù bị Lương Ngư vạch trần suy nghĩ thì biểu cảm trên mặt anh vẫn không thay đổi, hỏi hắn: “Anh xem gì thế?”

Lương Ngư giơ tạp chí lên: “Em xem vị trí đứng ở trang bìa này.”

Hứa Kinh Trập ghé đầu qua. Lương Ngư chỉ vào mình với anh: “Em mặc màu đỏ, anh mặc màu vàng. Tuy rất nhiều người ngăn ở giữa nhưng bộ dạng chúng ta vừa nhìn đã thấy là chuẩn bị bái đường.”

Hứa Kinh Trập: “………”

Lương Ngư khen ngợi: “Hơn nữa trong tay chúng ta còn cầm dây lụa đỏ. Tạp chí lớn không hổ là tạp chí lớn, nắm bắt chi tiết rất khá đó.”

Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười. Anh đã say rồi, trán có chút nóng, lúc này cuối cùng cũng chịu tháo nút thắt Windsor rồi cởi hai cúc áo ở cổ.

Ánh nhìn của Lương Ngư lại quay về trên người anh, đưa mắt tuần tra trên dưới một lượt.

Hứa Kinh Trập có thể cảm thấy má mình đang nóng lên. Tóc mái của anh cũng bị hất loạn. Vì hơi cồn mà cả người anh lộ ra dáng vẻ hoàn toàn khác với lúc thường, tràn ngập một sự phóng đãng và ngang ngạnh.

“Sao thế?” Anh uể oải hỏi.

Lương Ngư nhìn anh chằm chằm một lúc rồi thở dài: “Em như này là không được.”

Hứa Kinh Trập: “?”

Lương Ngư: “Anh cứng rồi.”

“…….” Mắt Hứa Kinh Trập di chuyển xuống phía dưới của hắn.

Lương Ngư dường như không hề cảm thấy việc “cứng rồi” vào lúc này có gì đáng xấu hổ. Hắn vẫn lật tạp chí, lật tới trang “Bảng xếp hạng những ngôi sao nam quyến rũ nhất” thì đặt bức ảnh xếp hàng trên báo tới bên cạnh mặt Hứa Kinh Trập rồi so sánh, nghiêm túc nói: “Ngày mai anh sẽ chi tiền kêu bọn họ xếp hạng lại. Bảng xếp hạng này không đúng cho lắm.”

Hứa Kinh Trập tùy tiện liếc mắt qua bảng xếp hạng kia. Dường như có chút không chịu nổi, anh giật lấy tờ tạp chí trong tay Lương Ngư, chống tay lên vai hắn rồi ngồi bắt ngang trên hông hắn.

Lương Ngư nhìn Hứa Kinh Trập từ từ trượt xuống. Sau cùng mặt anh đối diện với cái nơi đang cứng lên của hắn, chợt thì thầm một câu: “Còn cứng rất lớn nữa.”

Việc anh làm cực kỳ khác bình thường nhưng nét mặt lại vô cùng bình thường.

Lương Ngư híp mắt nhìn anh một lúc, tự lẩm bẩm: “Xem ra uống quá chén rồi.”

Dứt lời, hắn đột nhiên gào lên với Chu Hiểu Hiểu ở hàng ghế trước: “Kéo tấm chắn lên! Lát có nghe thấy gì cũng không được dừng xe!”

Chu Hiểu Hiểu: “………”