Đơn vị tổ chức Tinh Quang Thịnh Điển có chuẩn bị bữa trưa và bữa tối cho các nghệ sĩ. Lúc Tiểu Lạc và Chu Hiểu Hiểu đi lấy đồ ăn thì thấy rất nhiều nghệ sĩ nữ đang đứng chụp ảnh ở hành lang, đại sảnh, ban công và vườn treo của khách sạn. Nhóm nhiếp ảnh gia vô cùng cố gắng, các minh tinh còn ra sức hơn. Đương nhiên cũng có vài người có quan hệ tốt, trước khi chụp ảnh còn tụ lại nói chuyện phiếm.
Tiểu Lạc và Chu Hiểu Hiểu mang suất ăn về tới phòng hóa trang của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư thì phát cho chuyên viên trang điểm và stylist trước để họ dùng bữa, sau cùng mới đưa cho hai ông chủ. Chu Hiểu Hiểu cảm thấy khả năng cao Hứa Kinh Trập sẽ không ăn gì, song vẫn mở hết mọi hộp đồ ăn để anh coi thử, nghĩ xem có thể khiến anh ăn một chút gì đó được không.
Hứa Kinh Trập cầm đôi đũa, không phải để bản thân ăn mà là đang chọn món. Trong các món thủy sản thì trên cơ bản Lương Ngư không động vào bất kỳ món hải sản nào. Hắn ngại tanh, vì thế mấy nhà hàng Nhật Bản tới nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, song cá tôm sông thì hắn vẫn ăn được một chút.
Suất ăn khách sạn chuẩn bị không biết là suy xét việc các ngôi sao không quá thèm ăn hay biết bọn họ sẽ không động vào mấy món nặng vị mà không lợn không bò không dê, chỉ có thịt gà và tôm cá. Hứa Kinh Trập một mình lựa một hồi, để hết những gì Lương Ngư ăn được sang một chỗ rồi bảo Tiểu Lạc mang qua cho hắn.
“Em cứ kệ anh.” Lương Ngư nhìn đĩa thức ăn, bảo: “Tự ăn đi.”
Hứa Kinh Trập không dám ăn quá nhiều, cơm cũng chỉ ăn hai miếng, thấy lưng lửng bụng là bỏ đũa xuống. Bên Lương Ngư cũng trả đĩa không lại. Chuyên viên trang điểm và stylist thấy bọn họ đều đã ăn xong, lập tức lại giúp bọn họ dặm lại lớp trang điểm.
“Mấy giờ rồi?” Hứa Kinh Trập sợ không tới kịp, hỏi Chu Hiểu Hiểu.
Chu Hiểu Hiểu: “Mới sáu giờ kém ạ. Chúng ta bảy giờ xuất phát, thầy với thầy Lương đều nằm trong khung giờ vàng tám rưỡi, sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.”
Thật ra hoàn tất các công tác chuẩn bị rồi thì nghệ sĩ và ekip đều không có mấy áp lực. Thông thường các nghệ sĩ sẽ giữ lại một, hai chuyên viên trang điểm đi theo, gần trước lúc xuất hiện thì dặm lại một chút là được.
Hứa Kinh Trập bình thường hiếm khi vào Weibo, hiện tại vô công rỗi nghề cũng chỉ đành lên lướt Weibo giết thời gian.
Tóc mái của Lương Ngư được vuốt lên. Để cố định kiểu tóc, cứ một lúc là chuyên viên trang điểm lại xịt keo cho hắn. Hắn quá cao, nếu đứng lên thì chuyên viên trang điểm phải vươn tay mới làm cho hắn được nên dứt khoát ngồi ở sofa trong phòng nghỉ, cũng lấy điện thoại ra, cúi đầu lướt Weibo.
Trên Weibo của La Dao Duệ, phòng làm việc đã đăng được 18 tấm hình rồi. Hứa Kinh Trập xem thời gian, thấy đăng từ lúc ba giờ chiều. Lương Ngư hình như cũng vừa hay nhìn thấy, nói: “Cô ta đăng sớm nhất.”
Tuy nói Tăng Niên không thèm đi theo con đường lấy nhan sắc chèn ép người khác nhưng với dung mạo của La Dao Duệ, trong showbiz cũng chẳng có mấy người có thể lấn át được cô. Anh ta thật sự không chừa cho người khác một con đường sống, thả bom lớn ra trước để sau cho dù có nghệ sĩ nữ nào khác có địa vị và nhan sắc so bì được cũng phải suy nghĩ kỹ xem tạo hình hôm nay của mình có thật sự thắng được La Dao Duệ không.
Quả nhiên mấy tiếng đồng hồ sau đó không có một nữ minh tinh nổi tiếng nào đăng ảnh cạnh tranh độ nóng với La Dao Duệ. Tên La Dao Duệ treo ở tốp trên bảng hot search Weibo, Tăng Niên có lẽ cũng mua một chút, phía sau kèm theo các nhãn hàng tài trợ cho La Dao Duệ, coi như quảng cáo cho các ông chủ.
Trong khoảng thời gian đấy cũng có vài nghệ sĩ có địa vị tầm trung trở xuống đăng ảnh, Khương Minh Nguyệt là một trong số đó. Cô chỉ đăng sáu tấm hình, còn tag cả tài khoản của các nhân sự chính trong phim Tết của Lương Ngư, phần chú thích viết “Cảm ơn mọi người” cùng một trái tim phía sau.
Hứa Kinh Trập cảm thấy cô cũng biết điều quá rồi. Lương Ngư đã thò đùi ra mà cô lại không bám.
“Tính cách Khương Nguyệt Minh là vậy đấy.” Lương Ngư bảo Tiểu Lạc lên tài khoản chính, share bài của Khương Minh Nguyệt, “Đấy là một cô nhóc ngoan ngoãn, ghi nhớ lòng tốt của người khác nhưng lại sợ thể hiện ra sẽ rước thêm phiền phức cho người ta.”
Thật ra Hứa Kinh Trập cũng có thể hiểu cách nghĩ này. Chỉ là việc Lương Ngư lại có khả năng thấu hiểu những suy nghĩ kín đáo của cô nhóc, quả thực là ngoài sức tưởng tượng.
“Em hơi coi thường anh rồi nhé.” Lương Ngư có chút khoe khoang, “Nhà anh có bao nhiêu chị em gái như vậy, nhẽ nào anh lại không biết?”
Bảy giờ hơn, xe bảo mẫu tới đón đúng theo kế hoạch. Hứa Kinh Trập và Lương Ngư ngồi ở giữa. Chu Hiểu Hiểu, Tiểu Lạc cùng hai chuyên viên trang điểm đi theo ngồi vây xung quanh bọn họ, trên đường đi lại bắt đầu ở trên xe trang điểm bổ sung. Chuyên viên trang điểm thoa son dưỡng cho Hứa Kinh Trập, kiểm tra vân môi rồi dặn dò: “Thầy Hứa đừng liếm nhé. Đợi lát chuẩn bị xuống xe tôi lên màu thì sẽ đẹp hơn.”
Hứa Kinh Trập “À” một tiếng. Anh còn chưa nói gì thì đã bị Lương Ngư kéo cằm qua.
“Để anh xem.” Lương Ngư nói.
Hứa Kinh Trập không nhúc nhích, ngoan ngoãn để hắn ngắm. Kết quả Lương Ngư ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp cúi đầu hôn anh.
Hứa Kinh Trập: “………”
Chuyên viên trang điểm sắp phát điên rồi, gào lên: “Thầy Lương!”
Lương Ngư lau môi mình, chẳng hề để tâm nói: “Tôi dưỡng môi cho em ấy.”
Tiểu Lạc và Chu Hiểu Hiểu đã hạn hán lời rồi. Tiểu Lạc nói thẳng: “Anh ra sau ngồi đi. Anh cách xa thầy Hứa một chút cho mọi người được an toàn.”
Nửa sau chuyến đi cả hai chuyên viên trang điểm đều theo dõi sít sao, chỉ sợ Lương Ngư lại làm chuyện gì đó khác người phá hỏng tạo hình của Hứa Kinh Trập. Cuối cùng yên ổn tới được trước chân thảm đỏ, chuyên viên trang điểm của Hứa Kinh Trập lập tức chen vào giữa hai người, thoa son cho anh.
Lương Ngư không vui, “Ê” lên một tiếng.
Chuyên viên trang điểm còn lại bèn giữ chặt đầu hắn không cho chuyển động: “Tóc mái, tóc mái!”
Xịt keo xong, Lương Ngư vẫn còn xụ mặt. Bên ngoài xe có nhân viên phục vụ tới mở cửa, Hứa Kinh Trập xuống khỏi xe bảo mẫu trước. Anh bỗng quay người lại, vươn tay về phía Lương Ngư đang ở trong xe.
Vị trí xuống xe của nghệ sĩ thật ra còn cách thảm đỏ một đoạn, nhưng vì để chụp được ảnh độc quyền của các ngôi sao mà nhóm phóng viên đã đứng kín lối vào từ sớm. Hứa Kinh Trập vừa xuống sẽ đã cảm thấy như lọt vào khu vực dông bão, đèn flash chớp nháy lia lịa. Những người xung quanh không ngừng gọi tên anh, mong anh có thể nhìn một cái.
Hứa Kinh Trập không hề tạo dáng để chụp ảnh. Anh quay người lại, hơi khom lưng, đưa một tay vào trong xe.
Một lúc sau, có một bàn tay cũng vươn ra từ trong xe, nắm lấy tay anh.
Lương Ngư vừa đặt một bên chân dài xuống, tiếng hô hoán xung quanh chợt im lìm. Các phóng viên nín thở theo dõi, chờ người trong xe dần dần lộ diện hoàn toàn, một trước một sau đứng cùng Hứa Kinh Trập.
Vệ sĩ đã vây quanh từ sớm, ngăn cản đám đông hai bên. Lương Ngư cầm tay Hứa Kinh Trập, khẽ kéo anh vào lòng, nhân tiện che chắn vai cho anh, thong dong tiến về trước.
Hắn đi không phải là quá nhanh, phóng viên hai bên vẫn chạy theo được. Phía sau hai người như thể có một chuỗi đuôi lớn bằng lựu đạn phát sáng. Cảnh tượng vừa choáng ngợp lại vừa khôi hài.
Hai bên thảm đỏ cũng có nhiếp ảnh gia và phóng viên đứng. Tới đây, Lương Ngư mới bước chậm dần lại, dắt tay Hứa Kinh Trập, cùng anh bước đi bước ngừng. Hứa Kinh Trập thi thoảng còn đi sang bên, ký tên lên poster cho fan của mình, Lương Ngư sẽ đứng tại chỗ chờ anh trở lại.
“Bọn họ đáng nhẽ ra nên bật nhạc bước vào lễ đường.” Lúc chuẩn bị đi hết thảm đỏ, Lương Ngư bỗng thì thầm bên tai Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập nhìn hắn không nói gì, chỉ đầy bất lực vươn tay chỉnh tóc mái cho Lương Ngư.
MC chương trình có lẽ đã chờ hai người họ tới mòn con mắt, lúc thấy Hứa Kinh Trập đi tới thì đều như mất khả năng ngôn ngữ, lắp ba lắp bắp gọi: “Thầy Hứa.”
Hứa Kinh Trập mỉm cười gật đầu rồi nói “Xin chào”. Anh nhận lấy bút lễ tân bên cạnh đưa cho. Sau khi anh ký tên lên backdrop[1], còn chưa kịp trả lại thì Lương Ngư đã từ sau lưng anh cầm lấy bút, ký tên mình lên phía trên tên anh.
MC nữ không hiểu vì sao lại đỏ mặt, nhìn chằm chằm chữ ký của hai người rồi thốt ra một câu: “Chữ hai thầy đẹp thật sự!”
Chữ ký của Hứa Kinh Trập là thuê chuyên gia tới thiết kế rồi cố ý luyện tập. Của Lương Ngư thì nhìn qua đã thấy không phải, ký rất tùy tiện. Như này mà còn có thể vứt bỏ lương tâm để khen đẹp thì MC đúng quả là không có tim.
Phần hỏi đáp xếp ở phía sau, hai người phải chụp hình cho các đơn vị truyền thông lớn trước đã. Bộ vest của Hứa Kinh Trập mang sắc tím phong lan sẫm[2], gần với màu đen của backdrop, dùng tơ vàng thêu họa tiết phức tạp. Anh rất hiếm khi mặc trang phục theo phong cách hoa lệ kiểu này, nhưng bất ngờ thay lại đẹp hơn những tạo hình thảm đỏ lúc trước. Tạo hình này làm nổi bật khuôn mặt quá đỗi thanh tú và tinh xảo cùng mái tóc đen tuyền gọn gàng của anh, khiến khí chất cấm dục cao quý được phát huy tới cực hạn.
Tạo hình của Lương Ngư càng không cần bàn. Khuôn mặt thời thượng của hắn đã được trong giới công nhận là tuyệt nhất. Về cơ bản, các chương trình lớn nhỏ mỗi năm, blogger thời trang đều lấy hắn làm tiêu chuẩn. Quan trọng hơn là Lương Ngư không hề theo xu hướng đám đông. Hắn tự chọn nhãn hiệu, cho dù là hãng nội địa hay quốc tế thì hắn cũng chỉ quan tâm tới thiết kế. Sự nhạy bén trong thời trang này, ngay cả stylist hàng đầu cùng nhà thiết kế của các hãng thời trang cao cấp cũng chưa chắc đã có thể nắm bắt được chính xác mọi lúc.
Hai người không dừng lại quá lâu trước backdrop, nhóm nhiếp ảnh gia gào khản cổ chỉ mong bọn họ ở lại chụp thêm vài tấm. Lương Ngư ôm eo Hứa Kinh Trập, nhẹ nhàng dẫn anh sang bên phía MC, mất kiên nhẫn nói: “Đừng chụp nữa, phiền quá đi.”
Hứa Kinh Trập biết hắn thật sự thấy phiền nên cũng không lề mề, đi thẳng tới khu phỏng vấn. MC bên này là Niên Bảo và Thôi Thạc của Đài Gia Cầm. Hai người quen cũ, Hứa Kinh Trập thấy cũng không cuống, mỉm cười chào hỏi.
Niên Bảo trước giờ luôn thể hiện ra bên ngoài là fan của anh, thấy anh liền ôm mặt kêu lên đầy phóng đại, còn đặc biệt ghen tuông nhìn Lương Ngư, trêu chọc: “Thầy Lương à, anh nhất định không biết Hạt mưa nhỏ bọn tôi hâm mộ anh tới mức nào đâu!”
Lương Ngư nhướn mày, không chút ngập ngừng tiếp đòn của cô: “Vậy thật xin lỗi, tôi sẽ thay mấy người yêu thương thầy Hứa thật nhiều.”
Niên Bảo kêu liền một chuỗi “A a a”, ra vẻ muốn đánh hắn. Thôi Thạc vội giả bộ cản lại rồi diễn: “Hai người đừng đánh nhau vì tôi!”
Hứa Kinh Trập vì để giữ hình tượng mà phải nín cười rất cực khổ. Mấy người họ quen thân quá rồi, đùa giỡn có phần hơi quá, câu hỏi đứng đắn thì chẳng hỏi được mấy câu. Cuối cùng Niên Bảo thậm chí còn to gan hỏi thẳng ngày cưới, kêu nếu đã đính hôn rồi thì sớm kết hôn đi, để cô còn hết hy vọng.
Lương Ngư lại không hề kiêng dè, đáp: “Cuối năm đi. Cô làm một phong bì thật dày, tôi sẽ mời cô làm người cầm hoa. Tuổi cô vừa hợp đấy.”
Niên Bảo vừa hào hứng vì “bản thân xem ra còn hợp làm người cầm hoa”, vừa đau khổ vì “Lương Ngư lại trực tiếp đòi cô phong bì dày”. Nét mặt cũng vặn vẹo, ghét bỏ nói: “Anh thật đúng là tên đàn ông tồi! Tên đàn ông tồi đánh cắp trái tim người khác!”
Phỏng vấn được tương đối thì người phụ trách ở bên cạnh nhắc thời gian. Lương Ngư và Hứa Kinh Trập chào hỏi hai người Niên Bảo xong thì mới theo chân người dẫn đường đi vào trong hội trường, tìm đến chỗ ngồi của mình.
Hội trường chương trình Tinh Quang Thịnh Điển rất rộng. Chỗ ngồi của các nghệ sĩ không quá gần nhau. Những ai tương đối thân quen thì sẽ được xếp chung một chỗ, nếu bình thường có xung đột thì sẽ được tách xa nhau, trong bóng tối đến cả mặt cũng chẳng thấy rõ.
Lương Ngư và Hứa Kinh Trập chắc chắn có vị trí ngồi tốt nhất. Dương Kiệt Thụy và Trương Mạn thậm chí còn có quyền chọn người ngồi gần cạnh hai người họ. Ngoài đoàn phim “Nước biếc” của Hứa Kinh Trập thì thành viên trong đoàn làm phim Tết của Lương Ngư cũng ngồi ở bên. Gần đó nhất đương nhiên là La Dao Duệ và các khách mời trong chương trình “Nay ngủ” của Đài Gia Cầm. Có điều cũng không rõ là Dương Kiệt Thụy sắp xếp hay Đài Gia Cầm tự chủ trương mà nhóm nhạc kỳ hạn mới debut từ chương trình Chuang N đợt trước – Figure teenager – lại cũng được xếp ngồi rất gần. Đường Miên chỉ cách Lương Ngư một lối đi, trước lúc ngồi xuống còn cố ý chào hỏi.
“Chào thầy Lương, chào thầy Hứa ạ.” Bộ dạng Đường Miên trông rất ngoan ngoãn. Cậu ta có một khuôn mặt căng đầy trẻ trung, dưới ánh đèn hội trường tựa đóa hoa sắp hé nụ.
Hứa Kinh Trập để ý tới đôi mắt to tròn, có phần hơi xếch của cậu ta. Lúc cười hai bên má sẽ để lộ hai núm đồng tiền.
Lương Ngư gật đầu một cái lấy lệ, coi như đã chào hỏi. Hứa Kinh Trập thì lịch sự cười nói: “Chào cậu.”
Ánh mặt Đường Miên dừng lại trên mặt anh, có chút ý đánh giá không đúng mực. Hứa Kinh Trập mặc cho cậu ta nhìn, mãi tới khi Lương Ngư khó chịu, lên tiếng hỏi: “Cậu nhìn cái gì?” Sắc mặt hắn xám xịt, lạnh lùng nói, “Dương Kiệt Thụy không bảo cậu phải ngoan ngoãn ngồi im, đừng chạy lung tung à?”
Đường Miên ngoan ngoãn đáp “Dạ”, rồi trả lời vừa lí nhí vừa đầy áy náy: “Em xin lỗi thầy Lương ạ. Em sai rồi.”
Cậu ta nói xong lại cúi người với Hứa Kinh Trập, giọng điệu đáng thương: “Thầy Hứa, em xin lỗi ạ. Có phải em làm phiền thầy rồi không? Vậy em xin phép đi trước ạ.”
Hứa Kinh Trập ung dung tiếp tục mỉm cười với cậu ta, bình tĩnh nói: “Vậy cậu đi đi.”
Đường Miên: “…….”
Lương Ngư không rõ hai người họ đang đối chọi vì chuyện gì, nhưng Đường Miên rời đi trong sự không cam lòng. Tiểu Lạc với Chu Hiểu Hiểu một lúc sau mới tới. Chuyên viên trang điểm cũng đi theo, chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư.
“Đợi chút.” Hứa Kinh Trập đột nhiên đứng dậy. Anh vỗ chân Lương Ngư, bảo: “Anh đổi chỗ cho em.”
“?” Lương Ngư không hiểu chuyện gì, “Để làm gì?”
Hứa Kinh Trập nhìn hắn rồi ngó sang Đường Miên phía bên kia lối đi. Anh cúi đầu, nhờ vào vị trí thuận tiện mà chọt hôn lên chóp mũi Lương Ngư, dỗ dành hắn: “Chỗ ngồi của anh vừa hay quay được phía trái mặt em. Anh biết mà, phía trái mặt em trông đẹp hơn.”
- Chú thích:
[2] Màu tím phong lan sẫm: Tên tiếng anh là blackorchid, là màu ở ô màu cuối trong hình dưới đây.