Danh Môn

Chương 88: Trưởng Tôn gia (1)




Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 87: Trưởng Tôn gia (1)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Trưởng tôn thế gia xưa nay vẫn là vọng tộc của Đại Đường, trong loạn An Sử, Trưởng Tôn thế gia bị tổn thất nặng nề, cho đến bây giờ vẫn chưa gượng dậy nổi. Mặc dù không có chân trong bảy đại thế gia nhưng nó vẫn là một danh môn tại Trường An ngay cả vợ trước của Hữu tướng quốc Thôi Viên cũng là con gái của nhà Trưởng Tôn.

Gia chủ hiện nay của nhà Trưởng Tôn tên là Trưởng Tôn Nam Phương, giữ chức Quan Lộc Tự Khanh. Con gái ông này rất nhiều nhưng chỉ có một con trai vì thế Trưởng Tôn Nam Phương từng lập lời thề hắn dùng con gái là mồi nhử câu dẫn con rể quý trong toàn thiên hạ.

Cho nên lúc nào Trưởng Tôn Nam Phương đều bận rộn tìm chọn con rể. Ông ta là Quang Lộc Tự khanh do khổ công bền bỉ mà được. Thời gian không phụ lòng người con rể của ông ta làm quan khắp thiên hạ có thứ sử quận Hữu Vọng, có tỉnh đài Cốt Điền, mới đây nhất là một con rể đỗ thám hoa.

Nhưng mà trong hai mươi mốt con gái thì ông ta quý nhất là con gái nhỏ Trưởng Tôn Y Y, cô này tầm mắt rất cao vẫn chưa kén được ai. Cho đến khi Trương Hoán vượt ba nghìn dặm tấn công thành công kinh thành Hồi Hột trở thành người anh hùng của Đại Đường thì lúc đó Trưởng Tôn Y Y đã mười chín tuổi mới động tâm yêu cầu cha mình tìm cách câu dẫn hắn.

Muốn dắt dây tơ hồng thì đầu tiên phải bắc cầu, Trưởng Tôn Nam Phương hỏi thăm nhiều nơi cuối cùng mới biết được tên con rể mình không vừa ý nhất chính là bạn thân của Trương Hoán. Cho nên hắn sử dụng thân phận cấp trên kiêm cha vợ lệnh cho Tống Liêm Ngọc mời Trương Hoán đến chơi.

Trời vừa nhá nhem, Trương Hoán đã đến phủ Trưởng Tôn đúng giờ. Thưởng Tôn phủ nằm ở phường Vụ Bản đây là nơi ở của các quan lại quyền quý. Đường xá rộng rãi nhưng người qua lại rất thưa thớt, mỗi tòa nhà đều có diện tích rất lớn đi dọc theo tường một ngôi nhà thì phải khoảng một dặm mới đến tường nhà khác.

“ Trương tướng quân thật nể mặt ta!”

Trương Hoán đến khiến cho Trưởng Tôn phủ nhốn nháo cả lên. Trưởng Tôn Nam Phương sải từng bước dài từ trong phủ ra, không chờ Trương Hoán chắp tay thi lễ đã đưa tay nắm lấy hai tay Trương Hoán. Đôi mắt như một ngư ông sau một ngày chẳng thu hoạch gì lại phát hiện ra cả trăm cân cá lớn. Trương Hoán tuy là lọt vào mắt con gái ông ta nhưng ông ta cũng có việc muốn nhờ Trương Hoán.

“ Trưởng Tôn thế thúc có lệnh Trương Hoán sao dám không đến được.”

“ Tốt! Tốt!” Trưởng Tôn Nam Phương nghe hắn gọi mình là thế thúc đôi mắt cười híp cả lại cũng thấy nên có lời giải thích để hợp lý hóa lối xưng hô này.

“ Năm ấy ta đến Trương gia ở Thái Nguyên đám tiểu tử các ngươi cũng mới chỉ có mười mấy tuổi mọi người thay nhau mời rượu ta trong đó hẳn là có cháu!”

Trương Hoán khẽ mỉm cười nói: “ Khi đó địa vị cảu cháu ở nhà không cao nên không được có mặt trong bữa tiệc đó nhưng cháu luôn rất kính ngưỡng thế thúc.”

“ Đừng ngại! Đừng ngại!” Trưởng Tôn Nam Phương vừa kéo Trương Hoán đi lên bậc thang vừa mỉm cười nói: “ Thật ra thì ta luôn không để ý đến việc phân chia chính thứ chỉ cần có bản lĩnh, chỉ cần có thể đem lại vinh quang cho gia tộc dù là con vợ kế ta cũng trọng dụng.”

Lời này của ông ta người bình thường nghe thấy sẽ cho là dối trá nhưng nếu hiểu rõ ông ta hơn thì đó lại là điều dĩ nhiên. Ông ta chỉ có một con trai tất nhiên không coi trọng chính thứ.

Vừa nói hai người vừa đi vào cửa bên của phủ, trong cửa đã có một loạt người cao thấp gày béo khác nhau, mọi người ai nấy đều cung kính. Trương Hoán đã sớm nghe đến con rể nhà Trưởng Tôn đông đảo như vậy chắc là bọn họ rồi.

“ ! ! ! Ta giới thiệu cho cháu nhé.” Trưởng Tôn Nam Phương cười kéo tay một người: “ Đây là con rể cả của ta tên Hầu Diệu Tông hiện làm quan Giám Thiếu khanh, hai người sau này cứ thường xuyên thân cận một chút!”

Người con rể cả họ Hầu này mặc triều phục, thân hình cao gầy, mặt cố nặn ra một nụ cười nói với Trương Hoán: “ Ngưỡng mộ uy danh của Trương lão đệ đã lâu, hôm nay được gặp thật là tam sinh hữu hạnh.”

Trương Hoán cũng mỉm cười đáp lễ: “ Không dám, Trương Hoán chỉ lập được chút công trạng nhỏ sao dám sánh với công việc thực sự của Hầu thiếu khanh được.”

Dứt lời, Trương Hoán chợt phát hiện ra Hầu Diệu Tông đang đi một đôi ủng.Nếu là mùa đông thì còn dễ hiểu nhưng bây giờ lại là giữa mùa hè,trên người hắn lại còn mặc triều phục,điều này giống như một người mặc comple nhưng lại đi một đôi giày thể thao.

Trương Hoán đưa mắt nhìn một vòng,hắn phát hiện ra trong mười mấy người con rể này có ít nhất một nửa đi loại ủng có màu sắc như vậy.Nhìn thêm chút nữa,hắn mới phát hiện Trưởng Tôn Nam Phương cũng đi một đôi y như vậy.

Có chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ thường xuyên đi ủng là truyền thống của Trưởng Tôn gia hay sao? Một loạt suy nghĩ quay cuồng trong đầu Trương Hoán. Hay là hắn còn chưa biết một việc gì đó? Hắn lại nghĩ đến sự khác thường của Tống Liêm Ngọc, hắn cảm thấy hình như khắp Trưởng Tôn gia chỗ nào cũng lộ vẻ quái lạ.

“ Ồ,Liêm Ngọc không có nhà sao?” Trương Hoán chào hỏi người con rể cuối cùng của Trưởng tôn gia rồi nhưng không nhìn thấy Tống Liêm Ngọc. Đáng lẽ ra Tống Liêm Ngọc phải là người tiếp khách chủ yếu mới đúng.

“ Hai vợ chồng son bọn chúng không biết đang làm gì nữa? Từ chiều đến giờ không trông thấy đâu cả! Thôi,không nói đến bọn chúng nữa.”

Trưởng Tôn Nam Phương hình như cũng không chú ý đến việc này. Ông ta khoát tay rồi lại đưa tay mời:” Hiền chất,xin mời ngồi trên này.” Trương Hoán cũng không hỏi nữa bèn gật đầu bước tới.Nhưng chỉ vài bước hắn cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm. Bất giác hắn quay nhìn xung quanh. Ở sau một cánh cửa đối diện với hắn có một người đang núp sau rèm nhìn trộm. Nàng ta thấy mình bị Trương Hoán phát hiện vội xoay người đi mất.

Có lẽ đây chính là Trưởng Tôn Y Y . Trương Hoán cười cười, hắn tiếp xúc với phụ nữ không nhiều lắm, ánh mắt của những người đó đều có điểm đặc biệt, Bình Bình thì mơ màng, Bùi Oánh thì ranh mãnh, Thôi Ninh thì hiền lành, Kinh Nương thì nồng nhiệt. Mà cô gái hắn vừa nhìn thấy ánh mắt thuộc dạng khác, chói mắt giống như ánh mặt trời ban trưa phản chiếu trên ngói lưu ly.

Trưởng Tôn Nam Phương ở bên thấy Trương Hoán suy nghĩ về người ở sau cửa, hắn cười thích thú, đôi mắt lộ ra vẻ đắc ý: “ Hôm nay chuẩn bị vội vàng, chỉ là bữa tiệc bình thưởng ở nhà hiền chất đừng chê là ta chiêu đãi không chu đáo đấy nhé.”

Đại sảnh của phủ Trưởng Tôn rất rộng lớn, nó có thể chứa được cả ngàn người. Hôm nay chỉ bày ra mười mấy bàn tiệc, bàn tiệc này không lớn lắm chỉ dùng cho một người nhưng trên nó đặt mâm vàng chén ngọc, có đủ món ăn quý lạ ngon.

Mười mấy người thị nữ đi qua lượn lại cẩn thận rót rượu, bày món ăn trên các mâm.

“ Hiền chất, hãy ngồi xuống tự nhiên.”

Trưởng Tôn Nam Phương tuy nói cứ tự nhiên nhưng đám con rể của ông ta đều trở về vị trí quen thuộc của mình. Chỉ còn hai chỗ trống cho hai hân vật chính ngồi thôi. Trong đó một chỗ là cho Trương Hoán,chỗ còn lại dĩ nhiên là nữ nhân vật chính của ngày hôm nay Trưởng Tôn Y Y ngồi.

Mọi người đã ngồi xuống, Trưởng Tôn Nam Phương giơ chén lên nói: “ Hôm nay, rất hân hạnh được Trương tướng quân đến thăm hàn xá, lão phu hết sức vinh hạnh. Bây giờ, chúng ta hãy cạn một chén trước gọi là bày tỏ sự ngượng mộ.”

Nói xong,ông ta cầm chén rượ uống một hơi cạn sạch, đám con rể của ông ta cũng uống theo. Trương Hoán cũng cười giơ chén của mình về hướng Trưởng Tôn Nam Phương nói mình cũng cạn chén rượu rồi.

Uống mấy chén rượu rồi mà chố ngồi bên cạnh vẫn trống không. Nữ nhân vật chính Trưởng tôn Y Y trang điểm quá cẩn thận, lề mề mãi không thấy ra. Trưởng Tôn Nam Phương nhướn mày sốt ruột sai bảo thị nữ đứng phía sau: “ Nhanh đi gọi tiểu thư ra.”

Bấy giờ ngoài đại sảnh vang lên bươc chân dồn dập, một quản gia vội vàng hấp tấp chạy vào gấp gáp bẩm báo: “ Lão gia, mau đi xem một chút, Tống cô gia bị ngã vết thương rất nặng ạ!”

“ Ngươi không thấy ta đang tiếp khách sao?”

Trưởng Tôn Nam Phương lập tức sầm mặt lại: “ Bị thương thì gọi y sư tới ...”

Ông ta chỉ nói nửa câu, chợt nhớ tới Trương Hoán ngồi bên cạnh giọng nói đang từ tức giận lập tức biến thành lo lắng: “ Ngươi còn không mau đi mời Hàn y sư, vì sao lại còn phải đến báo với ta làm mất cả thời gian!”

Trương Hoán liền đứng lên, hắn chắp tay nói với Trưởng Tôn Nam Phương: “ Cháu nghĩ rằng nên đến xem vết thương của Liêm Ngọc một chút không biết có được hay không.”

Trưởng Tôn Nam Phương giọng nói từ lo lắng lại chuyển thành vô cùng ân cần: “ Lão phu cũng hết sức lo lắng, nếu như vậy chúng ta cùng đi xem thế nào!”

Hắn phất tay nói với đám con rể: “ Các ngươi cứ tiếp tục, ta đưa Trương tướng quân đi xem một chút rồi quay lại.”

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt