Danh Môn

Chương 79: Ước muốn của Khánh Công




Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 78: Ước muốn của Khánh Công

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Ngày hôm sau, Long Vũ quân và Thiên Kỵ doanh đồng thời cũng tuyên bố thành lập. Đây cũng là việc gây chấn động Trường An. Tại một kinh đô ai cũng biết rằng Long Vũ quân trung lang tướng Chu Thử là con trai của Kim Ngô vệ đại tướng quân Chu Hi Thái còn Thiên kỵ trung lang tướng Trương Hoán là một nhân vật thần thoại. Đốt cháy kho lương của người Hồi Hột, xuất chinh ngàn dặm tập kích kinh thành của ngươi Hồi Hột, những chuyện này mang đậm màu sắc cổ tích đã được người Trường An truyền tai nhau.

Nhưng trong mắt các vị đại thần trong triều thì việc Long Vũ quân và Thiên Kỵ doanh thành lập cũng không có gì hấp dẫn. Sự khác biệt kỳ lạ là Long Vũ quân là do Kim Ngô vệ tinh nhuệ lập thành, Về phần Chu Thử hắn thừa kế của cha hắn, kể cả địa vị trong Thôi gia của cha hắn. Không nghi ngờ gì nữa Long Vũ quân nằm trong sự không chế của Thôi Viên.

Còn Thiên Kỵ doanh lại càng có ý nghĩa sâu xa, Thiên Kỵ doanh là quân tinh nhuệ Hà Đông, trung lang tướng Trương Hoán là con cháu của Trương gia, nhưng hắn lại do hoàng đế chính tay dựng lên, trực tiếp phục tùng hoàng đế. Người sáng suốt đều nhận ra, Trương gia ở Hà Đông và hoàng đế Đại Đường đã có thỏa thuận gì đó với nhau. Cùng với việc Thiên Kỵ doanh được thành lập cục diện triều chính bắt đầu có những thay đổi.

Đêm xuống, Thôi Viên từ cung Đại Minh trở về, từ xa lúc còn chưa đến cửa phủ đã nhìn thấy ngoài của có một đội quân mã. Trong lòng hắn vui mừng, nhị đệ Thôi Khánh Công đã đến.

Sau khi Chu Hi Thái di sứ Hồi Hột, mời vạn quân Kim Ngô Vệ ở Quan Trung đều do Thôi Viên quản lý. Nhưng dù sao hắn cũng là hữu tướng quốc đương triều công việc quá nhiều, tự mình quản lý quân đội cũng không thể kéo dài lâu được. Chu Hi Thái chết giống như Thôi Viên bị gãy một cánh tay, thương tiếc mãi. Hắn quyết định có lẽ để Thôi Khánh Công quản lý quân đội tuy năng lực không bằng Chu Hi Thái nhưng hắn lại tuyệt đối trung thành.

“ Lão gia, nhị lão gia đã về!” Đại quản gia thấy Thôi Viên trở về liền tiến đến bẩm báo.

Thôi Viên từ từ xuống xe, gật đầu nói: “ Ta biết rồi, đưa hắn đến thư phòng đi, ta thay quần áo xong sẽ đến đó.”

Thôi Khánh Công đền Trường An từ giữa trưa, đầu năm vì vụ án Thôi Hùng mạo nhận công lao, Thôi Viên muốn làm dịu ảnh hưởng nên bãi toàn bộ quan chức của hắn, lệnh cho hắn về Sơn Đông đổi Chu Hi Thái đến Trường An nhưng không ngờ Chu Hi Thái chết ở thành Tây Thụ Hàng, Thôi Viên liền triệu Thôi Khánh Công về Trường An là Kim Ngô Vệ đại tướng quân.

Thôi Khánh Công là kẻ đam mê quyền lực. Hắn vừa về đến Trường An đã nghe tin thành lập Long Vũ quân và Thiên Kỵ doanh. đều không thuộc sự quản lý của hắn. Thiên Kỵ doanh nguyên là quân Hà Đông nhưng hắn cũng đã có thời gian quản lý ở Phượng Tường còn Long Vũ quân đơn giản là từ Kim Ngô vệ tách ra.

Cả hai đội quân này đều có quan hệ tới hắn, giống như phát hiện người khác đang giữ một vật mà mình đánh rơi, hắn sao cam lòng được?

Thôi Khánh Công suy nghĩ cả buổi chiều, hắn quản lý việc quân trong kinh thành việc đầu tiên là phải làm vài việc để cũng cố địa vị của hắn trong lòng đại ca, nếu có thể khống chế được hai đội quân đó trong tay chẳng phải là ....

Lúc này ngoài cửa truyền đến bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp. Thân thể to béo của Thôi Viên hiện ra trước cửa, hắn ho nhẹ một tiếng rồi cười nói: “ Nhị đệ đi đường vất vả rồi.”

Thôi Khánh Công vội vang đứng lên thi lễ nói: “ Đại ca bận việc triều chính còn lo quản lý quân đội mới là người vất vả.”

Thôi Viên chậm rãi đi vào phòng, nhìn qua Thôi Khánh Công khẽ cười: “ Ta cứ tưởng ngươi về Sơn Đông sẽ béo lên một chút, bây giờ thì lại thấy gầy và đen hơn, rõ ràng ngươi ở Sơn Đông cũng chăm chỉ, việc này đáng khen đấy!”

“ Đại ca quá khen.”

Thôi Khánh Công vội vã cúi thấp người nói: “ Không chỉ có em mà Thôi Hùng cũng thay đổi rất nhiều hoàn toàn khác hắn trước đây, xin đại ca cho hắn thêm một cơ hội.”

Thôi Viên nhìn hắn rồi lắc đầu: “ Nhị đệ đệ không hiểu rồi dù sao Thôi Hùng không làm trái gia quy nên ta cũng không xử phạt hắn.”

“ Thật sao ..”

Thôi Viên phất tay cắt lời hắn: “ Ta chỉ nhân việc này để dạy dỗ hắn một chút hy vọng từ nay về sau hắn thay đổi tính tình vài năm nữa ta sẽ lại bố trí cho nó chức vụ tại Phượng Tường.”

“ Đa tạ đại ca.”

Sự lo lắng trong lòng Thôi Khánh Công được gỡ bỏ. Hắn suy nghĩ một chút liền chậm rãi nói: “ Đệ nghe nói hôm nay triều đình thành lập Long Vũ quân và Thiên Kỵ doanh, chuyện này là thế nào?”

“ Đây là có cùng một mục đích nhưng một là người của ta, một do hoàng thượng điều khiển.”

Thôi Viên nhìn hắn: “ Thế nào! Lúc ngươi ở Sơn Đông có biết việc xảy ra tại Tây Thụ Hàng không?”

“ Đệ cũng biết được một chút.”

“ Một chút?”

Thôi Viên trừng mắt nhìn hắn giọng nói đột nhiên nghiên hẳn lại: “ Gánh vác vận mệnh của cả Thôi gia mà chỉ biết một hai sao?”

Thôi Khánh Công thấy giọng của đại ca có vẻ trách cứ hắn nơm nớp lo sợ giải thích, đệ nghe nói Trương Hoán đột kích hang ổ của người Hồi Hột giải vây cho thành Tây Thụ Hàng, chi tiết cụ thể thì không rõ lắm, xin đại ca đừng trách.”

Thôi Viên nhìn hắn một lúc lâu rồi từ từ thở ra nói: “ Nhị đệ không phải ta muốn trách ngươi, ngươi là em ruột ta, ta kỳ vọng vào đệ rất nhiều, ta không chỉ hi vọng ngươi chỉ là một tướng quân thôi đâu.”

Hắn từ từ ngồi xuống, thật tình nói: “ Tuy ta cuối cùng vẫn tiếp tục được làm hữu tướng quốc nhưng những việc chấn động bên trong người thường đều không biết, người ngoài thấy ta như là đã thắng một ván nhưng thật ra ta đã thua ván này rồi.”

Thôi Khánh Công không dám nói thêm câu nào. Trong phòng trở nên yên tĩnh, có vẻ có chút nặng nề Thôi Viên tay đỡ trán chìm đắm tưởng tượng lại nửa năm biến động vừa qua, có thể nói là mỗi bước đều vạn phần nguy hiểm chỉ hơi sai lầm một bước là hắn có thể không thể cứu vãn nổi. Một hồi lâu sau hắn mới từ từ ngẩng dầu giọng nói có chút mệt mỏi: “ Ngươi sẽ thu Long Vũ quân và Thiên Kỵ doanh vào tay mình nhé.”

Thôi Khánh Công gật đầu: “ Đại ca Trường An trước đây chỉ có Kim Ngô vệ của Thôi gia ta và một ngàn Ngưu vệ của Bùi gia nhưng nay có thêm Long Vũ quân và Thiên Kỵ doanh. Thiên kỵ doanh do Lý Hanh chống lưng không kể, Chu Thử xảo trá cho hắn một mình chỉ huy lâu ngày sẽ thành họa lớn của Thôi gia đai ca không thể không quan tâm đến việc này được.

“ Nói từ nãy đến giờ, mấy lời vừa rồi mới khiến ta vừa ý.”

Thôi Viên nở nụ cười, hắn khoát tay hiệu cho Thôi Khánh Công ngồi xuống: “ Chu Thử là loại người gì ta biết rất rõ, sở dĩ ta cho hắn làm Trung Lang tướng đơn giản chỉ vì muốn chấn an thuộc hạ của Chu Hi Thái, đợi thời cơ chín muồi ta sẽ thu thập hắn. Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, nhất định không cho hắn phát triển lớn mạnh được.

Thôi Khánh Công thấy ánh mắt tán thưởng của đại ca không khỏi mừng rỡ. Hắn lập tức đứng lên nói: “ Ngày mai đệ sẽ đi tìm hắn, nói cho hắn biết Long Vũ quân nguyên là một phần của Kim Ngô Vệ.”

“ Long Vũ quân vốn là người một nhà rất dễ giải quyết!”

Thôi Viên nhướn mày, ánh sắc bén nhìn hắn: “ Mấu chốt là Thiên Kỵ doanh nó là lá chắn của Lý Hệ và là cái đinh Trương gia cắm ở Trường An. Nhất định phải nhổ đi. Trước đây nó là quân Phượng Tường ngươi quản lý quân Phượng Tường mười năm chẳng lẽ không có cách nào sao?”

Thôi Khánh Công cúi đầu suy nghĩ, chậm rãi nhận lời: “ Để đệ thử một lần!”

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt