Danh Môn

Chương 578: Thị sát xưởng (b)




Việc này ngươi không cần lo lắng, thiên hạ rộng lớn không có gì không thể, nếu sản lượng lương thực cao hơn trồng trọt, tựa như bông, nếu không phải học được cách trồng loại bông vải và kỹ thuật dệt ở Ai Cập, vải Bạch Điệp cũng sẽ không có giá cả như hôm nay. Ngoài ra, vùng Tây Thổ bao la, dân cư nếu gia tăng có thể di dân đến phương tây. Đây là nguyên nhân chính phụ hoàng ngươi dùng lực lượng cả nước để gây chiến tranh, không chỉ là do mỏ bạc đang mang lại lợi ích chiến lược cho Đại Đường, quan trọng hơn là phải bảo vệ lãnh thổ quốc gia Tây Vực, đây là một cách giải quyết mâu thuẫn trong nước.

Sư phó giảng giải từng bước khiến cho Lý Kỳ được mở rộng suy nghĩ, hắn nhìn bông tuyết đang bay qua ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư thật sâu.

Giữa trưa, đoàn xe mới tới Tân Phong huyện, Tân Phong huyện từ sớm đã nhận được tin tức, sáng sớm đã chờ tại dịch trạm ở ngoài thành năm dặm chuẩn bị chờ đón hoàng thượng giá lâm, giữa trưa không bao lâu long giá hoàng thượng rốt cục đã đến.

Năm trước Trương Hoán đến nơi này thị sát, chủ yếu là vì Tân Phong huyện có một nhà xưởng dệt Quách Ký, có khoảng hai ngàn máy dệt, thuê hơn bốn nghìn công nhân, không chỉ dệt thành công vải Bạch Điệp, còn dệt được lụa nhẹ, hàng hóa cung không đủ cầu, mang đến lợi nhuận to lớn cho chủ xưởng, cũng mang lại khoản thu từ thuế khả quan cho Tân Phong huyện. Đây là một phường dệt điển hình, gây sự chú ý rộng khắp toàn triều.

Lần này cùng đi thị sát với Trương Hoán còn có công bộ thượng thư Lý Hàm, thiếu phủ giam lệnh Dương Trung Hòa, công bộ thị lang Tống Liêm Ngọc, cả đoàn người chầm chậm dừng trước trạm dịch, huyện lệnh Tân Phong cuống quit chào đón, quỳ xuống trước long giá:
- Thần huyện lệnh Tân Phong huyện Vương Hồng Hưng khấu kiến bệ hạ.

Cửa xe kéo ra, Trương Hoán xuống xe ngựa, thấy một mình hắn tới trước, không khỏi khẽ mỉm cười nói:
- Vương ái khanh hãy bình thân

- Tạ bệ hạ
Vương huyện lệnh đứng lên, lại nói:
- Thần nhận được thư cấp tốc từ triều đình, nói hoàng thượng không muốn quấy nhiễu dân chúng, thần đã sắp xếp xong xuôi hết thảy.

Dứt lời, hắn chỉ chỉ vài cỗ xe trong trạm dịch xe ngựa cách đó không xa
- Đợi lát nữa bệ hạ có thể ngồi xe ngựa vào thị trấn, phường dệt Quách Ký Công đã đông, khi bệ hạ tới, dân chúng trong thành sẽ không biết.

Trương Hoán gật nhẹ đầu:
- Vậy làm phiền ngươi

Hắn quay đầu lại hướng phía xe ngựa con trai nhìn nhìn, Lý Kỳ cũng đã xuống xe ngựa, phía sau là Lý Bí, Trương Hoán cười cười với con trai, nói:
- Hoàng nhi đói bụng rồi sao?

- Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đã ăn chút điểm tâm trong xe, hiện tại không đói bụng

- Tốt lắm, chúng ta đổi xe ngựa, đi sớm về sớm.

Đoàn người đổi xe ngựa tại trạm dịch, dưới sự bảo hộ của hơn ba trăm vũ lâm quân tiếp tục đi tới thị trấn, một lát sau, đoàn người tiến vào huyện Tây Môn. Vào đến cửa thành, trên đường cái người người lui tới, có phần náo nhiệt, thực tế hồ thương rất nhiều, bọn họ đều là thương nhân trực tiếp đến phường dệt Quách Ký mua hàng, tiến vào phường dệt Quách Ký trước, từ xa đã nghe thấy tiếng máy dệt.

Phường dệt Quách Ký mới xây dựng tổng cộng có bốn phường nhỏ, trong đó lớn nhất là phường dệt ở cửa Tây. Diện tích khoảng 100 mẫu, có một tường viện dài bao quanh, chủ xưởng Quách Đông là thương nhân Trường An, nên gọi là Quách Phủ, do hai trăm thương nhân lập nên từ bốn năm trước. Chỉ trong ngắn ngủi vài năm đã phát triển trở thành phường dệt quy mô lớn với hai nghìn máy dệt. Hôm qua y cũng đã biết hôm nay hoàng thượng sẽ tới thị sát xưởng của y, mặc dù đã hơn nửa năm rồi, y đã tiếp đãi vài khách buôn quan lớn từ triều đình, nhưng lần này là hoàng thượng tự mình đến thị sát, quả thực khiến y kích động đến mất ngủ cả một đêm.

Sáng sớm y đã đứng chờ ở trước cửa lớn, trong sân đã được quét dọn sạch sẽ, đợi cả một buổi sáng liền có cảm giác giống như đã đợi vài chục năm rồi. Khi hắn vừa định đi ăn cơm trưa, ngoài cửa lớn liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó một nha dịch chạy vội đến, thấp giọng hô:
- Đến rồi, đến rồi, nhanh mở cổng chính!
Chủ xưởng Quách Đông khẩn trương đến mức như tim muốn nhảy ra ngoài, y đi tới phía trước mở cửa chính ra, chỉ thấy bên ngoài đã bị một nhóm binh lính bao vây, vài người đang đi về hướng cửa chính, bên trái chính là Vương huyện lệnh, y nhận ra hắn, một người khác là thiếu phủ giám lệnh Dương Mẫn đã từng đến đây vào tháng 11 năm trước, y cũng nhận ra, còn người nam tử đi ở chính giữa khoảng ba mươi mấy tuổi, đang mặc một trường bào trắng, đầu đội mũ, trên mặt luôn phảng phất nét cười, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thân thiết, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên mười mấy tuổi đi cùng.

Quách Đông tim đập thình thịch, y biết rõ người này chính là Đại Đường hoàng đế, y liền tiến lên phía trước quỳ xuống:
- Thảo dân Quách Phủ khấu kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!

Vương huyện lệnh vội vàng giới thiệu với Trương Hoán:
- Bệ hạ, hắn chính là chủ phường dệt Quách Ký Quách Phủ, người Trường An.

Trương Hoán vội vàng sai người đỡ hắn đứng dậy, khẽ cười nói:
- Trẫm hôm nay cải trang vi hành, Quách chủ không cần đa lễ.

- Tạ bệ hạ, thần không nói với người trong xưởng hôm nay bệ hạ tới, hết thảy đều giống như ngày thường, xin bệ hạ đi theo ta.

Dứt lời, hắn đi lên phía trước đẩy một cánh cửa khác:
- Bệ hạ, xin đi hướng này.

Trương Hoán nhẹ gật đầu, đi hai bước, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu hỏi y:
- Trẫm nghe nói ngươi có một đứa con trai đang tòng quân tại Toái Diệp, có phải không?

Quách Đông chủ cuống quít đáp:
- Con trai thứ của thảo dân tham gia Toái Diệp tòng quân, mấy hôm trước có gửi thư về, nói hắn rất tốt, còn lập công được khen thưởng không ít.
- Trẫm cũng có một nghĩa tử đang ở Toái Diệp tòng quân, lần này cũng lập công, bọn nhỏ có tiền đồ, người làm cha chúng ta cũng cảm thấy vẻ vang.

- Vâng! Hai ngày trước Binh bộ phái người khua chiêng gõ trống, đem một bó hoa hồng treo trước cửa nhà ta ở Trường An, không biết có bao nhiêu người hâm mộ ta.

- Trẫm tại sao không có?
Trương Hoán quay đầu cười nói với Lý Hàm:
- Khi nào về trẫm phải kháng nghị với Binh bộ một chút, bọn họ rõ ràng đã quên đưa hoa hồng cho trẫm. Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Quách Đông chủ thấy hoàng thượng hòa ái dễ gần, tâm trạng khẩn trương cũng dần dần biến mất, đưa Trương Hoán vào trong phường dệt. Từ bên ngoài nhìn vào rất nhỏ, nhưng bên trong lại chiếm một diện tích thật lớn, năm tòa nhà dài song song với nhau, mỗi phòng có ba trăm máy dệt, mấy trăm công nhân đang làm ở bên trong, phần lớn là nữ tử trẻ tuổi, đồng nhất mặc quần màu trắng, nhìn từ xa, căn phòng trắng như tuyết, vô cùng đẹp mắt.

Trương Hoán cùng mọi người đi vào một gian phòng, một dàn máy rất to, thanh âm vang dội, nơi này là phường dệt Chức Bạch Điệp, mỗi một máy đều có một khung lớn bày ở bên cạnh, bên trong những máy khác là từng lớp lớp sợi bông, có hai người đang thao tác máy, một người ban ngày canh cửi, buổi tối nghỉ ngơi, còn lại một người buổi tối canh cửi, ban ngày nghỉ ngơi. Như vậy máy dệt sẽ cuộn liên tục không cần nghỉ ngơi, mặt khác lại có vài chục người phụ trách vận chuyển theo đoàn, vải vóc … ngoài ra còn có vài người đốc công mặc y phục đen, các nàng phụ trách đếm từng sản phẩm của mỗi công nhân.

Mọi người đều đang chuyên chú canh cửi, đối với việc Trương Hoán đi tới, không ai lưu tâm, mấy tháng nay quan lớn triều đình tới thăm không ít, các nàng cũng quen rồi.

- Ngươi trả cho các nàng bao nhiêu tiền công?
Đứng trước một máy dệt lớn, Trương Hoán cất giọng hỏi.

- Còn xem các nàng có thể dệt được bao nhiêu, bình thường ta trả giá tiền công là hai mươi văn tiền một thớt vải. Các nàng mỗi ngày làm năm canh giờ, nếu kỹ thuật thuần thục mỗi ngày có thể dệt được mười bảy bố, tính ra là hai trăm văn tiền, một tháng có thể được sáu xâu tiền, nhưng đại bộ phần để có thể lĩnh được ba đến năm xâu tiền gì đó, hơn nữa ta còn cung cấp lương thực, chợ phía đông Trường An bán a hoàn cũng chỉ nhiều như vậy thôi, giá này là hợp lý rồi. Rất nhiều người tranh nhau đưa nữ nhân tới, thậm chí còn có cả nữ nhân Trường An.

- Sao ngươi lại nghĩ tới mở xưởng ở đây, tại sao không mở xưởng ở Trường An?
Bên cạnh Lý Kỳ chen miệng vào hỏi.

Quách Đông chủ biết vị thiếu niên này chính là trưởng tử của hoàng thượng, Ung vương điện hạ, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đây sẽ hoàng đế kế tiếp. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng cung kính nói:
- Thưa điện hạ, chủ yếu là vì vật liệu Trường An quá đắt, mua đất ở tỉnh khác rẻ hơn, do đó ta đến Phong huyện, lúc này giá đất chỉ bằng một nửa ở Trường An, hơn nữa cũng cách Trường An khá gần, bởi vì hàng hóa của ta cung không đủ cầu, chợ phía đông Trường An và cửa hàng phía Tây đều tự mượn xe đến chở hàng, lại bớt được một số phí chuyên chở cho ta.

- Thì ra là thế.
Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, hắn ngẫm lại rồi hỏi:
- Vừa rồi ta thấy trên đường cái có rất nhiều Hồ thương, dường như là đến mua hàng của ngươi, vậy bọn họ trực tiếp đến mua tại đây liệu có lợi hơn hay đi chợ phía Đông sẽ lợi hơn?
- Không phải, không phải.