Danh Môn

Chương 574: “ Hồi Hột kinh biến” (2)




Ở trong một đại trướng khác, ta thấy của hồi môn của công chúa Đại Đường đã chuyển tới từ trước và được chất đầy ở đây, như: các loại sách vở, thư tịch, những thớt tơ lụa thượng hạng, hay những hòm vàng bạc châu báu và cả những hòm đựng đặc sản của Đại Đường nữa. Dĩ nhiên, đây chẳng qua là một phần lễ vật cực nhỏ, coi như là chút lễ vật riêng của công chúa gửi tới phu quân tương lai của nàng. Còn thực chất thì đồ cưới và của hồi môn mà Đại Đường chuẩn bị cho Lý Tố đã được lục tục chuyển tới Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý trong suốt cả năm qua: ba mươi vạn thạch lương thực, hai vạn thớt lụa, hai mươi vạn quán tiền, và ba trăm tay thợ xây dựng có tay nghề cao. Những điều đó thể hiện sự quan tâm của Đại Đường đối với chuyện hôn sự này là rất lớn và đặt rất nhiều hy vọng.

Trong giờ phút này, bên trong đại trướng, ngoại trừ mấy kẻ tôi tớ đang bày biện thức ăn ra, thì cũng còn có mấy tên giáo đồ của Ma Ni Giáo đang lúi húi trang trí lại. Ở Hồi Hột này, Ma Ni Giáo được xem là quốc giáo, nên trong nghi thức nghênh hôn như thế này cũng mang đậm màu sắc của Ma Ni Giáo. Biểu hiện rõ nhất của điều này là sự tồn tại của thánh hỏa. Thánh hỏa đang rực cháy trong chậu vàng, hay biểu tượng thánh hỏa cũng xuất hiện trên các màn trướng hay các tấm thảm…

Ba tên giáo đồ Ma Ni Giáo đang làm việc trong đại trướng hết sức bận rộn và khẩn trương. Có hai tên đang cùng nhau treo một tấm màn trướng, tên còn lại thì một mình trải thảm ra mặt đất, đồng thời phủ những tấm lụa để che lên các lễ vật dành cho công chúa. Nhưng không hiểu sao, tên giáo đồ Ma Ni Giáo làm công việc trải thảm đó lại thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cái bầu rượu kia – cái bầu rượu được tráng men xanh, đang nằm ở trên cái bàn dát vàng. Bên cạnh bầu rượu ấy có hai cái chén nhỏ nữa. Rượu trong bình là một loại rượu rất ngon, tí nữa đây công chúa sẽ tự mình dâng rượu để mời Trung Trinh Khả Hãn.

Tên giáo đồ Ma Ni Giáo ấy lén lút liếc nhìn về phía sau một cái, hắn quan sát thấy hai tên đồng bọn còn lại đang đứng trên ghế cao để cài lắp tấm màn trướng. Và khi tấm màn trướng có hình thánh hỏa rủ xuống, che khuất đi tầm mắt của mọ người, cũng chính là lúc cái tên trải thảm ấy, lấy từ trong mũ của mình ra một gói giấy nho nhỏ, rồi hắn mở nắp bình rượu và trút thứ gì đó ở trong gói giấy vào trong bình.

Sắc trời vào lúc này cũng đang dần dần chuyển sang hoàng hôn. Ở cách trướng chủ chừng hơn trăm bước, mấy trăm tên quý tộc Hồi Hột, các quan viên, các tướng lính cao cấp, ngoài ra còn có cả thương nhân Túc Đặc, giáo chủ của Ma Ni Giáo. Tất cả những bọn họ đều đang đứng vây quanh Trung Trinh Khả Hãn trong trang phục chỉnh tề, đang trông ngóng, chờ đón công chúa Đại Đường tới.

Đứng ở bên trái của Trung Trinh Khả Hãn chính là quốc sư Tô Nhĩ Mạn, một mặt ông ta nói chuyện phiếm rất rôm rả với Tả Sát tướng quân nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của ông ta lại len lén liếc nhìn về trướng chủ. Lúc này, ba tên giáo đồ của Ma Ni Giáo đã sắp xếp bày biện xong đâu đấy, nên chúng đi ra bên ngoài. Nhưng trước khi rút đi thì tên giáo đồ Ma Ni Giáo cuối cùng đã kịp nhìn và trao cho Tô Nhĩ Mạn một thông điệp qua ánh mắt. Dĩ nhiên là Tô Nhĩ Mạn khẽ mỉm cười ra chiều hiểu ý. Sau đó vị quốc sư này quay đầu lại, nhìn ngó một chút và thấy Hiệt Kiền Già Tư đang đứng cách đó không xa. Tô Nhĩ Mạn cũng khẽ gật đầu ra hiệu với vị tướng quốc này.

Trung Trinh Khả Hãn và đoàn nghênh hôn của Hồi Hột đã đợi rất lâu, trời cũng đã dần tới rồi, nhưng vẫn chưa hề thấy dấu hiệu xuất hiện của công chúa và đoàn đưa dâu Đại Đường đâu cả. Có rất nhiều dân chúng sốt ruột, không chờ đợi được thêm nữa nên rối rít rủ nhau trở về thành. Trung Trinh Khả Hãn rất bức xúc,ông ta quay đầu lại nói: “ Mau phái người đi xem thế nào. Xem tại sao từ sớm đến giờ mà bọn họ còn chưa tới”

Trung Trinh Khả Hãn vừa dứt lời, thì mấy tên quý tộc bỗng nhiên chỉ vào phương xa mà hét toán lên. Chỉ thấy ở phía chân trời nơi mặt trời đang lặn, đã xuất hiện một đại đội nhân mã. Lập tức, trên thảo nguyên, những tiếng kèn chào mừng, những tiếng kèn hân hoan được cất lên. Công chúa Đại Đường sắp tới địa điểm tổ chức nghi thức nghênh hôn giữa nàng và Trung Trinh Khả Hãn. Còn vị Khả Hãn, khi thấy bóng hồng đã xuất hiện ông ta rất vui mừng, cười ha hả nghênh đón.

Ngồi trong xe ngựa lúc này chính là Đại Đường công chúa Lý Tố, nàng đến với buổi lễ nghênh hôn này không phải bằng sự vui mừng, hạnh phúc, mà trái lại càng đến gần đám lều trướng của người Hồi Hột kia thì tâm tình của nàng càng trở nên phức tạp. Một nhóm khá đông quý tộc Hồi Hột đang giục ngựa về phía nàng. Người đi đầu dường như là Trung Trinh Khả Hãn. Trong lòng Lý Tố cảm thấy một sự trĩu nặng, bế tắc. Bùi Minh Viễn liên tục nói rằng, có khả năng nàng sẽ không cần phải lấy Trung Trinh Khả Hãn. Nhưng đến giờ phút này, thì khả năng ấy ngày càng xa vời, khó thành sự thật rồi. Lý Tố len lén nhìn về Bùi Minh Viễn ở cách xe ngựa của nàng không xa, vẻ mặt của hắn cúng hết sức ngưng trọng. Lý Tố chỉ còn biết thở dài, than thầm rồi lại buông tấm màn xe xuống.

Bùi Minh Viễn cho đến giờ phút này vẫn mang một tâm trạng lo lắng, bồn chồn như trước đây. Mặc dù hắn đã nhận được mật chỉ của bệ hạ cảnh báo về việc phái “ phản Đường” ở Hồi Hột sẽ có âm mưu. Nhưng cái âm mưu này sẽ diễn ra vào thời điểm nào, bọn “ phản Đường” sẽ sử dụng cách thức thế nào, và hậu quả của âm mưu này sẽ đi đến đâu. Tất cả những điều này Bùi Minh Viễn không hề biết một mảy may gì cả. Hắn chỉ có thuận theo tình thế, cùng “ nhảy múa” với âm mưu kia mà thôi. Nhưng hắn còn có trọng trách là phải bảo đảm sự an toàn của công chúa, hộ tống nàng trở về Đại Đường. Áp lực của nhiệm vụ ấy khiến cho nét mặt của hắn trở nên trầm trọng, không sao mà “ nặn” ra được một sự tươi tỉnh của “ người đại diện họ gái” được. Đã có lúc hắn nghĩ đến phương án, sử dụng thị nữ để giả mạo công chúa, nhưng một khi bị phát hiện thì tôn nghiêm của Đại Đường sẽ mất hết, và đây là một biện pháp cực kỳ ngu xuẩn. Bùi Minh Viễn đã đọc đi đọc lại thủ dụ của hoàng thượng hết lần này tới lần khác, hơn nữa hắn lại không thể cùng với Dược La Cát Linh thương lượng tìm cách thoát thân. Sau nhiều lần suy nghĩ nát óc, hắn chỉ có thể tìm ra biện pháp khả thi nhất đó là để cho công chúa và đoàn hôn sứ phải đến khi trời tối mới tới địa điểm diễn ra nghi thức nghênh hôn. Như vậy hắn sẽ viện lý do để trì hoãn chuyển nghi thức sang ngày hôm sau. Và chuyện gì sẽ diễn ra trong một cái buổi tối này đây.

Tiếng kèn càng lúc càng sục sôi làm cho một vùng thảo nguyên thêm náo nhiệt. Đại đội kỵ binh Hồi Hột đi nghênh đón công chúa đã có mặt ngay trước đoàn hôn sứ Đại Đường. Tinh kỳ phấp phới, tung bay trong gió lạnh, tạo ra một khí thế rất hoành tráng, long trọng. Hồi Hột tướng quốc Hiệt Kiền Già Tư cười lớn, hướng Bùi Minh Viễn chào đón. Ông ta dùng vốn Hán ngữ của mình nói: ‘ Bùi sứ quân, dọc đường đã vất vả nhiều rồi”

Bùi Minh Viễn vội vàng chắp tay cười nói: “ Đại tướng đích thân tới tận đây nghênh đón, Minh Viễn tôi thật sự là không dám nhận đâu. Chỉ có điều công chúa quả thật là có hơi mệt mỏi vì hành trình, nên thỉnh cầu tướng quốc có thể để cho nàng ấy nghỉ ngơi chốc lát có được không”

“ Bùi sứ quân cứ yên tâm, vấn đề này thì Khả Hãn chúng ta đã sớm dự liệu được rồi” Hiệt Kiền Già Tư chỉ tay về một đỉnh lều trướng ở phương xa, cười nói tiếp: “ Lúc này trời cũng đã tối rồi, công chúa cứ trở về đại trướng kia nghỉ ngơi một đêm cho thất tốt đi đã, đến sáng mai khi tinh thần công chúa thật tốt chúng ta sẽ chính thức cử hành lễ nghênh hôn”

Bùi Minh Viễn khẽ gật đầu đáp lễ: “ Vậy thì tôi đây đã làm phiền đại tướng quá rồi”
Trong lúc này, Trung Trinh Khả Hãn đã tiến đến trước xa giá của công chúa, ông ta khom người thì lễ, cười nói: “ Bản Hãn sắp cùng công chúa trở thành người một nhà rồi. Ta hy vọng công chúa sẽ thích thú với thảo nguyển nơi đây, và giúp cho Đường – Hồi hai nước có được mối quan hệ đời đời hòa hỏa.”

Một hồi lâu sau, Lý Tố mới ở trong xe ngựa hồi đáp : “ Thưa Khả Hãn, thiếp đây có mang nhiều sách vở, thư tịch từ Đại Đường tới đây. Trong những sách vở này có ghi chép những văn hóa tiên tiến và tốt đẹp của Đại Đường và Hán tộc. Thiếp hy vọng trong lúc nhàn rỗi Khả Hãn có thể đọc nhiều nhiều một chút, để dùng chúng mà dạy bảo cho thần dân của mình. Ngoài ra thiếp còn đưa sang đây những người thợ trong lĩnh vực hội họa, kiến trúc, gốm sứ. Tương lai, những người này nhất định sẽ là những người thợ tài hoa, những nhà kiến trúc, nghệ nhân của Hồi Hột. Thiếp cũng hy vọng họ có thể mang đến cho vùng thảo nguyên này một sức sống mới, một hơi tở mới. Còn về phần quan hệ của hai nước chúng ta, chỉ cần Hồi Hột thật sự xác định và tâm niệm Đại Đường là người thân thật sự của mình, không để bị kẻ khác kích động, không được có những suy nghĩ “ không an phận” với Đại Đường thì nhất định Đại Đường cũng sẽ không bao giờ bạc đãi với huynh đệ chi bang của mình.”
“ Công chúa quả là người hiểu rõ đại nghĩa, bản Hãn xin được thụ giáo. Nhưng hiện tại trời cũng đã tối rồi, xin công chúa trở về biệt trướng nghỉ ngơi, đến sáng ngày mai chúng ta sẽ chính thức cử hành nghi thức nghênh hôn. Còn lúc này bản Hãn rất hy vọng có thể nhìn thất nụ cười tràn đầy niềm vui hạnh phúc của công chúa”
“ Vâng thưa Khả Hãn, nhưng bây giờ thân thể của thiếp thật sự mệt mỏi, bụi bặm nữa. Thần thiếp xin được về nghỉ trước”