Danh Môn

Chương 573: “ Hồi Hột kinh biến” (1)c




“ Thưa tướng quốc, thiện nay, trong số chín bộ tộc của Hồi Hột hiện nay, ngoại trừ bộ tộc Phó Cố và A Bố Tư là hai bộ tộc có khuynh hướng nghiêng về Đại Đường, thì các bộ tộc còn lại như Bạt Duệ Cố, Đồng La, Tư kết và Khế đều chủ trương mở rộng và bành trướng uy thế của Hồi Hột về phía nam, cướp lấy Bắc Đình và An Tây của Đại Đường. Chủ trương của họ cũng hoàn toàn giống với ý kiến của tướng quốc, cho nên tướng quốc tất nhiên sẽ nhận được sự ủng hộ của các bộ tộc này. Ngoài ra, người Túc Đặc là những người nắm giữ toàn bộ mặt kinh tế của Hồi Hột chúng ta, bọn họ cũng chủ trương phản Đường kịch liệt, đồng thời luôn có ý kết minh với Đại Thực. Những người Túc Đặc này tỏ ra rất thất vọng và bất mãn đối với việc Khả Hãn buông bỏ việc tấn công Bắc Đình vừa rồi.Thần mới nhận được một thông tin rất chính xác nói rằng những người Túc Đặc hiện nay đều cho rằng vì Khả Hãn của chúng ta phản bội lời minh thệ với Đại Thực nên mới khiến cho Đại Thực bị thảm bại ở Toái Diệp như vậy. Còn về phần Ma Ni Giáo. Bản thân bọn họ có nguồn gốc từ Ba Tư, vốn cùng với những người hắc y Đại Thực là đồng tông, đồng tổ. Hơn nữa lại có quốc sư Tô Nhĩ Mạn đây luôn một lòng trung thành ủng hộ tướng quốc, cho nên người không cần phải lăn tăn lo lắng về việc dư luận Hồi Hột sẽ bàn tán dị nghị về ngài. Bởi vì Ma Ni Giáo sẽ sử dụng tới lời dụ của thánh thần để giúp người đăng vị một cách hợp pháp, hợp lòng bá tính.

Người đang ngồi đối diện và chậm rãi nói với Hiệt Kiền Già Tư dĩ nhiên là một người khách quý của vị tướng quốc này. Kẻ đó không ai khác chính là quốc sư Tô Nhĩ Mạn. Trước khi chiến dịch Toái Diệp kết thúc, Tô Nhĩ Mạn đã nhận được mật lệnh của Calipha là phải tìm cách đảo chính, lật đổ được Trung Trinh Khả Hãn, và lập một nhân vật khác lên làm Khả Hãn, và tất nhiên nhân vật đó phải là nhân vật có khuynh hướng “ thân Đại Thực” . Từ khi nhận được mật lệnh đó Tô Nhĩ Mạn liền ra sức tìm kiếm rất kĩ trong giới quý tộc Hồi Hột, nhưng tất cả đều không đạt tiêu chuẩn: Các con nối dõi của Đăng Lợi Khả Hãn trước đây đều đã bị giết hết rồi, trong khi đó những tên quý tộc trẻ tuổi khác, có kẻ thì mềm yếu có kẻ thì vô năng hoặc là không nhận được sự ủng hộ của quân đội. Mà điều kiện tiên quyết để lật đổ được Trung Trinh Khả Hãn chính là phải có sự hậu thuẫn tuyệt đối của quân đội. Tô Nhĩ Mạn đã xem đi xét lại, người mà vừa có tư tưởng chống lại Đại Đường mà lại vừa nhận được sự hậu thuẫn của quân đội, thì ở Hồi Hột này duy nhất chỉ có một người. Đó là tướng quốc Hiệt Kiền Già Tư. Trải qua mấy lần thăm dò, thậm chí còn cùng với nhi tử của Hiệt Kiền Già Tư mật đàm, cuối cùng Tô Nhĩ Mạn đã phát hiện và nhìn rõ bộ mặt thật của Hiệt Kiền Già Tư sau cái dáng vẻ đạo mạo trung thần kia. Thì ra vị tướng quốc này cũng tràn đầy dã tâm và dục vọng với vương quyền Khả Hãn.

Cho nên, Tô Nhĩ Mạn cũng không cần thiết phải quanh co, bóng gió che đậy gì cả, ông ta đã nói thẳng ra ý định của Đại Thực Calipha, đó là lật đổ Trung Trinh Khả Hãn, đồng thời lập tướng quốc Hiệt Kiền Già Tư lên làm tân Khả Hãn của Hồi Hột. Tô Nhĩ Mạn vừa truyền đạt lời của Calipha vừa đưa mắt quan sát thái độ của Hiệt Kiền Già Tư. Ông ta thấy vị tướng quốc này im lặng, không hề nhảy dựng lên chỉ trích ông ta tội đại nghịch bất đạo, xúi giục người khác làm phản. Và dĩ nhiên Tô Nhĩ Mạn thừa hiểu, Hiệt Kiền Già Tư tâm đã động, bất quá ông ta đang cần có người khơi mào để ông ta có thể mở lời và hành động một cách đường hoàng, “ nhân danh chính nghĩa” mà thôi.

“ Tướng quốc à, ngài cũng thấy đấy, Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền giống như con chim hai đầu, lúc nào cũng do dự, dao động. Trong khi Đại Đường và Đại Thực đang ở thế giằng co thì ông ta hạ chỉ lập đồng thời cả hai công chúa của hai nước làm Khả Đôn. Vậy mà đến khi Đường quân giành chiến thắng ở Toái Diệp, ông ta lại lập tức muốn kết hôn với công chúa Đại Đường. Nói khó nghe một chút, ông ta lúc nào cũng giải quyết công việc theo kiểu nước đôi, không dứt khoát. Mà trên thực tế, Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân tầm thường, không có hùng tâm tráng chí gì cả, cho nên ông ta không thể nào dẫn dắt Hồi Hột đi đến hưng thịnh được. Mà chỉ có anh hùng chân chính như tướng quốc đây, lúc nào cũng kiên trì nguyên tắc cứng rắn, đó là dốc sức khuếch trương biên giới Hồi Hột ra bên ngoài. Cho nên việc tướng quốc đăng vị sẽ không có bất cứ môt ai nghi ngờ, bàn cãi gì cả. Bởi vì tướng quốc lên ngôi báu là phù hợp với xu thế, phù hợp với lợi ích căn bản của Hồi Hột. Và dĩ nhiên tất cả dân chúng sẽ ủng hộ ngài.

Hiệt Kiền Già Tư khẽ thở dài một tiếng, ra chiều khó nghĩ: “ Khả Hãn đối xử với ta cũng không tệ, ta làm sao có thể nhẫn tâm được chứ”

Tô Nhĩ Mạn âm thầm cười lạnh một tiếng. Năm xưa, Đăng Lợi Khả Hãn cũng đối xử với ông ta không hề tệ bạc một chút nào. Vậy mà tại sao lúc đó ông ta lại có thể nhẫn tâm sát hại Đăng Lợi Khả Hãn để theo chủ mới, còn bây giờ lại cố tỏ ra vẻ trung thần, “ khó nghĩ” .Cái kẻ mặt dầy này thật khiến cho người ta bội phục vì khả năng diễn trò đạo đức giả quá đạt. Mặc dù trong lòng xem thường sự giả tạo của Hiệt Kiền Già Tư nhưng Tô Nhĩ Mạn không thể không thay ông ta bảo vệ cái vỏ bọc đạo đức giả kia mà vẫn phải đạt được mục đích thật sự của mình.

“ Tướng quốc ơi, ngài đã sai lầm rồi, Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền bấy lâu nay đối xử với tướng quốc mặc dù không tệ, nhưng tướng quốc đừng nghĩ rằng đó là vì ông ta cảm cái ân đức của tướng quốc. Nhưng mọi chuyện không phải như vậy đâu, Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền thật ra đang dùng chính sách: bên ngoài thì công khai thăng chức cho tướng quốc, còn bên trong thì lại âm thầm tìm cách hạn chế, đoạt lấy quân quyền của ngài. Tướng quốc thử nghĩ xem, năm đó tướng quốc cùng với phụ thân của ông ta là Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền đã cùng với tướng quốc cùng tranh đoạt ngôi vị Khả Hãn. Tướng quốc nghĩ xem, vết xe đổ cách đây không lâu, làm sao một kẻ như Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền lại tin tưởng ngài chứ”

Những lời cổ động, phân tích của Tô Nhĩ Mạn đã làm Hiệt Kiền Già Tư động lòng. Trong bụng ông ta dần dần thức tỉnh. Ông ta trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: “ Hạ Lộc Mạc Đạt Kiền cũng không có sai lầm gì lớn cả, ta cũng không muốn sau này mang tội danh giết vua đoạt vị. Vậy ngươi thử nói xem chuyện này phải làm sao cho hợp lý đây”

Tô Nhĩ Mạn cười âm hiểm: “ Xin tướng quốc cứ yên tâm , thần đã sớm có kế hoạch chu toàn rồi”

Trên thảo nguyên ở vùng phụ cận với kinh thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, quần thần của Hồi Hột đang cử hành nghi thức nghênh hôn giữa Trung Trinh Khả Hãn với Đại Đường công chúa. Nghi thức này diễn ra một cách đại quy mô và rất long trọng. Thể hiện rất rõ ở việc tuy thời tiết lúc này vẫn còn đang giá lạnh tuyết rơi. Nhưng người dân Hồi Hột vẫn hân hoan đi dự buổi lễ này như mùa xuân đã đến vậy. Bốn vạn dân chúng Hồi Hột từ khắp nơi, tự phát kéo nhau tới đây, ai nấy đều vui mừng như trảy hội. Đứng trên thảo nguyên có thể thấy biển người kia quả thật là đông đúc, náo nhiệt và rậm rộ chưa từng có. Trên mấy trăm khoảnh đất trống, sớm đã được người ta cho dựng gần ngàn lều trướng. Đại đa số những người tới dự buổi lễ nghênh hôn này là các quý tộc trong chín bộ tộc của Hồi Hột và các tộc nhân của họ. Ngoài ra còn có hơn hai vạn kỵ binh làm nhiệm vụ duy trì trật tự tại chỗ.

Nghi thức nghênh hôn cũng tương tự với nghi thức đính hôn hiện nay. Mặc dù trên nguyên tắc thì sau khi hôn lễ được cử hành thì cô dâu chú rể mới được động phòng hoa chúc. Nhưng thực tế thì sau nghi thức nghênh hôn, danh phận của bọn họ cũng đã được định rõ rồi. Nếu như không có lý do gì quá lớn như chiến tranh, hay một trong hai người bỏ mạng, thì nhất định công chúa Đại Đường sẽ trở thành thê tử của Trung Trinh Khả Hãn.
Không khí trong khu vực lều trướng quả thật là náo nhiệt vô cùng. Những tên lính thị vệ cùng những tên tôi tớ tạo thành một dây chuyền giết mổ và chế biến thịt dê. Lại có những người hầu khác bưng những chiếc khay nước hoa quả và mĩ tửu vào trong trong trướng chủ của buổi lễ nghênh hôn. Những cái khay này rất tinh xảo, nó chính là kết quả của những cuộc giao dịch giữa thương nhân Túc Đặc và tây phương. Còn bên trong đại trướng của Khả Hãn, người ta bố trí nơi đây thật hoành tráng với đầy vẻ bề thế rực rỡ, huy hoàng. Trên mặt đất là những tấm thảm được thêu vàng dát bạc rất cầu kỳ tinh xảo. Còn bốn xung quanh treo đầy loại màn trướng “ xịn” đến từ Tát Mã Nhĩ Hãn. Đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những vật dùng bằng vàng bạc, phát ra thứ ánh sáng lòe loẹt. Ở chính giữa của đại trướng, người ta đặt một chiếc ghế được nạm đầy những châu báu và đá quý, sau lưng ghế thì được dát vàng rất hoa lệ. Ở đó người ta còn đặt thêm một cái bàn cực kỳ rộng rãi, trên mặt bàn bày la liệt thịt dê béo thơm phức, lại còn có các loại rau quả ngâm nữa. Và có lẽ để tạo cho công chúa Đại Đường có cảm nhận gần gũi, cho nên ở bốn góc của đại trướng người ta đã cố tình đặt mấy chiếc bình sứ khổng lồ của Trung Nguyên vào đó. Hiệt Kiền Già Tư vẫn cho thêm củi vào hỏa lò. Ông ta lặng yên nãy giờ để lắng nghe các vị khách quý của mình phân tích về tình hình trước mắt.

l> ='mso-special-character:line-break'>