Danh Môn

Chương 572: “ Hồi Hột kinh biến” (1)b




“ Đã không có gì đáng ngại cả rồi” Bùi Minh Viễn nhẹ nhàng khoát tay chặn lại nói: “ Mời công chúa ngồi”

Lý Tố nhẹ nhàng ngồi xuống ở vị trí đối diện với Bùi Minh Viễn. Nàng mở chiếc túi đang cầm ở trong tay và lấy ra từ trong chiếc túi ấy một chồng sách thật dầy. Nàng đưa chồng sách cho Bùi Minh Viễn, rồi cúi đầu thở dài: “ Bùi sứ quân, ta đem số sách này trả lại cho ngài”

“ Công chúa đã xem xong rồi sao, người có muốn mượn thêm mấy quyển khác không” Bùi Minh Viễn khẽ mỉm cười nói.

Lý Tố lắc đầu, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của nàng thì không thể nào duy trì được nữa. Lúc này trong lòng nàng trào dâng một cảm xúc đau thương vô hạn, nó khiến cho ánh mắt của nàng lộ ra sự buồn bã, ảm đạm. Nàng vẫn đang cố gắng khắc chế nội tâm của mình, không muốn bất cứ ai nhìn ra được sự mềm yếu trong nội tâm của mình. Nhất là khi đối diện với người nam nhân nho nhã tuấn tú này, nàng lại càng không muốn cho hắn biết nàng đang yếu mềm.

“ Không được, cho dù ta có mượn nữa thì cũng sẽ không có cách nào mà trả lại cho ngài được” Khi nói những lời này, miệng nàng phát âm rất nhỏ, cơ hồ như không nghe được gì cả. Mi mắt đã chớp xuống, hai hàng lông mi dài khẽ run run.

Bùi Minh Viễn đã cảm nhận thấy trong lời nói của nàng có tâm sự gì đó khác thường. Hắn liền nhìn nàng thật sâu, rồi bản thân hắn cũng trút một tiếng thở dài. Trải qua mấy tháng cùng ăn ở, chuyện trò trong một không gian, khiến cho hai người bọn họ từ những người xa lạ đã trở nên quen thuộc, từ tình cảm quân thần đến tình bằng hữu. Thuở ban đầu, Bùi Minh Viễn tràn đầy sự kinh ngạc ngưỡng mộ trước một cô gái xinh đẹp có trái tim tràn đầy nhiệt huyết đối với quốc gia, xã tắc, rồi dần dần hắn cũng cảm nhận được người con gái ấy thật ra cũng có một trái tim khát khao yêu thương nhưng nàng luôn cố che giấu cái khát khao đó bằng một tâm thế bình tĩnh đến lạ lùng. Từ lúc Lý Tố đích thân đến mượn sách, rồi trả sách tận tay mình, Bùi Minh Viễn đã mơ hồ cảm nhận được một điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra bằng lời được. Hắn chỉ biết rằng bản thân hắn là chánh sứ đưa dâu nhưng hắn lại mong cho cuộc hôn nhân này thất bại. Vì thế cho nên, từ góc độ này hắn tự thấy mình không hợp cách của một sứ giả đưa dâu.

Bùi Minh Viễn lặng lẽ đẩy chồng sách đó về phía Lý Tố: “ Sách của ta, công chúa cứ giữ lại đi, trong tương lai thể nào nàng cũng có ngày nàng trở lại thăm người thân mà. Khi đó công chúa trả lại cho ta cũng được”

Lý Tố nghe những lời này, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, sự bình tĩnh trong ánh mắt và thần sắc bên ngoài đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt như tuyệt vọng. Nàng ngơ ngác nhìn Bùi Minh Viễn, đôi môi nàng khẽ mấp máy nhưng không một lời nào được nói ra cả. Trong ánh mắt của nàng đã bắt đầu mờ đi giống như một lớp băng phủ lên những thứ đồ vật thủy tinh. Hai hàng lông mi dài khẽ chớp động liên tiếp mấy cái.

“ Huynh thật sự muốn muội được gả cho hắn sao” Nàng rốt cuộc cũng đã nói được ra các câu hỏi ngắn ngủi này. Nàng nói câu đó rồi nước mắt lăn dài, nghẹn ngào không thể nói được thêm câu nào nữa.

“ Ta” Bùi Minh Viễn nghe lời nàng nói, hắn cúi đầu xuống. Trong lòng hắn bỗng nhiên trào dâng một cảm giác vô cùng áy náy. Cái cảm giác áy náy này chính là hắn đang tự trách mình bất lực, không thể nào cứu thoát công chúa thoát khỏi nỗi thống khổ này. Hắn đang sám hối trước người vợ của hắn đã mất hai năm trước đây vì sinh khó. Hắn tự cảm thấy sự chung thủy với người vợ quá cố đang bị mài mòn đi chút ít. Cái cảm giác có lỗi với người vợ đã mất, áy náy vì không giúp được công chúa khiến cho lồng ngực hắn cơ hồ muốn nổ tung ra.

“ Nàng có lẽ sẽ không cần phải gả cho Khả Hãn kia đâu” Bùi Minh Viễn rốt cuộc cũng đã không thể nào kiềm chế được nữa, hắn đã úp mở phần nào nội dung cực kỳ bí mật trong thủ dụ mà hoàng thượng gửi cho hắn. Hắn nói xong biết mình đã nói ra điều đáng lẽ không được phép, cho nên hắn xoay người quay sang hướng khác, không dám nhìn thẳng Lý Tố nữa. Hắn nói lớn, như để át đi tâm trạng: “ Công chúa không nên hỏi ta điều gì nữa. Người hãy về đi, chuyện sẽ không xấu như công chúa nghĩ đâu”

Bùi Minh Viễn nói xong cắn chặt môi không nói thêm lời nào nữa. Tuy môi hắn mím chặt không nói nhưng được cái mọi chuyện như thế là đã có thể tự hiểu rõ với nhau rồi. Hắn thấy mình như vừa mắc vào Thiên di đại tội, nhưng trong tim hắn cũng thật sự âm thâm thở phào nhẹ nhõm. Bản thân hắn làm sao có thể dễ dàng để cho một công chúa xinh đẹp tươi tắn đi lấy một tên nam nhân già nua, thô lỗ như thế chứ.

Ánh mắt của Lý Tố mở to sau khi nghe những lời nói của Bùi Minh Viễn, ánh mắt ấy đầy ngỡ ngàng như không thể nào tin vào những điều mà mình vừa nghe thấy. Trong nàng trào dâng một cảm giác thật đặc biệt nó như là khoảnh khắc bị chìm xuống vực sâu bỗng nhiên bắt được một tấm ván gỗ để cứu lại mạng sống. Ánh mắt của nàng dần dần sáng trở lại, nước mắt vẫn lăn trên má, nhưng đó là nước mắt của sự vui mừng chứ không phải là nước mắt đau khổ lúc trước nữa. Lý Tố nhẹ nhàng lau nước mặt, nàng từ từ đứng lên và bước ra phía cửa của ngự thư phòng. Bỗng nhiên Lý Tố quay đầu lại nhìn thật lâu về phía Bùi Minh Viễn, đây chính là người nam nhân duy nhất mà nàng muốn nương tựa, và nàng cảm nhận được trong lòng của người nam nhân ấy cũng rất quan tâm đến mình

“ Cảm ơn huynh nhé” Lý Tố nói xong liền xoay người bước đi thật nhanh khỏi thư phòng. Bùi Minh Viễn vẫn lặng yên, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của người con gái xinh đẹp ấy. Hắn cứ dõi theo cho đến khi bóng nàng khuất hẳn. Rồi chợt nghĩ ra điều gì đó hắn lại lấy tờ thủ dụ của hoàng thượng ra và đọc đi đọc lại. Bọn người Hồi Hột kia đang có âm mưu, vậy bản thân hắn nên làm điều gì đây”

Những âm mưu luôn được ẩn náu và bùng phát trong đêm tối. Vô luận là ở Trường An, Ba Cách Đạt hay là Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý thì quy luật đó luôn luôn đúng. Trong đêm đông, cái lạnh giá khiến cho trên đường cái của Hàn Đóa Nhĩ Bát Lý không hề có một bóng người đi lại, cũng không hề có bất kỳ một binh sĩ nào qua lại tuần tra. Chỉ trừ có mấy trăm tên thị vệ đang làm nhiệm vụ bảo vệ bên ngoài vương cung, còn lại cả Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý hoàn toàn yên lặng như một tòa thành ma vậy.

Ở phía tây của Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý có một tòa đại trạch chiếm giữ một diện tích rộng lớn. Tòa đại trạch này được xây dựng hoàn toàn bằng những tảng đá lớn. Nhìn từ xa trông tòa đại trạch đó chẳng khác gì một bảo thành nhỏ. Nơi này chính là tư gia của Hồi Hột tướng quốc – Hiệt Kiền Già Tư.

Hiệt Kiền Già Tư từ là thống soái quân đội, nắm trong tay quân quyền cao nhất của Hồi hột. Năm đó, khi được giao nhiệm vụ trấn áp bọn phản loạn ở Thác Bạt Thiên Lý , ông ta đã trực tiếp thống lĩnh quân đội cùng kịch chiến với quân phản loạn. Kết quả, lần đó ông ta vì Trung Trinh Khả Hãn mà lâp được đại công cái thế. Vậy là ông ta được Khả Hãn phong làm tướng quốc Hồi Hột. Bản thân vốn là một võ quan lại chuyển sang làm tướng quốc – một quan văn, thế nhưng trong giới quân đội, Hiệt Kiền Già Tư vẫn có uy vọng cực cao. Quân đội Hồi Hột có tất cả mười lăm tên vạn phu trưởng, thì có tới mười tên là tay chân thủ hạ của ông ta. Vì vậy Hiệt Kiền Già Tư còn là đại biểu cho thế lực của quân đội trong triều đình. Là một tướng quốc, lại nắm trong tay quân đội, như vậy quân sự và chính trị của Hồi Hột đều nằm trong tay ông ta. Có thể nói ông ta chín là nhân vật có quyền lực đứng thứ hai ở Hồi Hột này.

Suốt mấy ngày qua, Hiệt Kiền Già Tư cũng giống như những người Túc Đặc, người của Ma Ni Giáo đều trầm mặc, im lặng. Sự trầm mặc này xuất hiện chính là vì Đường quân đã đại thắng ở chiến trường Toái Diệp. Mặc dù Hiệt Kiền Già Tư không hề “ bị sốc” khi mà người Đại Thực thất bại ở Toái Diệp, nhưng trước việc Đường quân đại thắng khiến cho tinh thần ông ta trở nên kích động, hung hăng hơn. Ông ta nhớ lại cuộc chiến ở An Tây năm xưa. Cuộc chiến đó mãi là sự sỉ nhục lớn đối với Hiệt Kiền Già Tư. Nhớ lại khi đó, ông ta dẫn theo mười vạn đại quân xuôi nam xuống Bắc Đình đầy hùng dũng. Nhưng cuối cùng ông ta phải nhờ có Trung Trinh Khả Hãn cầu xin, hòa giải với Trương Hoàn mà mới được trở về Mạc Bắc. Đây là một sự sỉ nhục mà cả đời ông ta sẽ không bao giờ quên được. Hiệt Kiền Già Tư luôn luôn mong muốn được cùng Đường quân quyết chiến một lần nữa, không lúc nào không mơ về việc mang đại quân xuống làm cỏ Trung Nguyên. Ông ta luôn mơ về một ngày nào đó chính tay ông ta đem hết tài phú cùng nữ nhân của Đại Đường trở về thảo nguyên phương bắc này.

Hiệt Kiền Già Tư năm này đã hơn năm mươi tuổi. Năm tháng đã mau chóng chôn vùi giấc mộng đế vương của hắn. Nhưng hiện tại lúc này, cơ hội lại bày ra trước mắt ông ta, mời gọi ông ta. Nói chính xác đây là cơ hội ngon ăn nhất từ trước tới nay, có lẽ nó cũng là cơ hội hấp dẫn nhất trong cuộc đời ông ta.

Không khí tại phòng hội họp ở tư gia của Hiệt Kiền Già Tư đang hết sức yên tĩnh. Hỏa lò đang cháy rất đượm, hỏa lò ấy vừa được dùng để sưởi ấm, vừa được dùng để đun sôi một bình sữa đang được treo dưới cái khung sắt kia. Bình trà sữa ấy đã sôi ùng ục rồi, nhưng Hiệt Kiền Già Tư vẫn cho thêm củi vào hỏa lò. Ông ta lặng yên nãy giờ để lắng nghe các vị khách quý của mình phân tích về tình hình trước mắt.

l> ='mso-special-character:line-break'>