Danh Môn

Chương 550: Toái Diệp phong vân (13)c




Nhưng con sói đầu đàn này nào phải tầm thường, động tác của nó vô cùng linh lợi, mau lẹ. Ngay khi nhìn thấy Thi Dương xuất đao thì thân thể của nó ở trên không trung đã tránh, ngoắt một cái đã né được cú tấn công của Thi Dương. Đồng thời nó còn nhanh như chớp, quay đầu lại rồi móng vuốt táp thẳng vào cổ của Thi Dương. Thi Dương hoảng hốt vì đòn thế của con ác thú quá gian hiểm, hơn nữa khoảng cách ra đòn của nó quá gần nên bây giờ hắn muốn tránh cũng không kịp nữa rồi. Thậm chí hắn còn ngửi thấy được cái mùi tanh hôi phát ra trong quá trình hô hấp của con ác thú. Trong tình thế ngàn cần treo sợi tóc đó, Cổ Đại ở bên cạnh quát lên một tiếng rồi bổ nhào đến chỗ Thi Dương, đẩy hắn ngã xuống, nhờ đó là giữ lại một mạng cho hắn. Con chó sói chụp hụt một cái, nhưng thân thể của nó rất linh hoạt, ngay từ trên không trung đã xoay lộn một vòng để rồi nhẹ nhàng hạ thân xuống đất cách mục tiêu Thi Dương chừng hơn một trượng. Nó cũng không vội vã mở một đợt tấn công mới với Thi Dương, mà chỉ ngó nhìn hắn một cách lạnh lùng. Đến bây giờ mới thấy được sự gian hiểm của con ác lang đầu đàn này, mục đích thực sự của nó chính là dẫn dụ Thi Dương từ trên tảng đá kia xuống đây. Và đến bây giờ nó không thèm xuất thủ nữa, thủ hạ của nó sẽ làm chuyện đó.

Thi Dương vừa rồi đã giành lại được mạng sống trong cái chết rình rập. Hắn lập tức kéo Cổ Đại tiến sát và dựa lưng vào tảng đá lớn rồi quét mắt một lượt quan sát cục diện ở xung quanh. Khố Nhĩ Ban Đức đã cõng tên lính Đường quân bị thương chạy được xa hơn mấy mươi bước. Còn tên Đường quân còn lại cũng đã thoát khỏi vòng vây cảu bầy sói. Lúc này, hơn một trăm con sói còn lại đều tập trung bao vây Thi Dương. Tất cả bọn chúng đều nhìn cái “ loài người” đã giết chết mấy chục đồng lại của chúng bằng ánh mắt hận thù, khát máu. Bọn chúng đang đợi lệnh con sói đầu đàn để “ phân thây” “ loài người” này.

Thi Dương một tay cầm đao, một tay nắm chặt tay của Cổ Đại, hắn biết rằng trong hoàn cảnh này khó mà có thể sống sót được. Hắn cười khổ một cái rồi quay đầu lại nhìn Cổ Đại. Dưới ánh trăng tất cả vẻ đẹp trên con người nàng như hiển hiện hơn bao giờ hết. Tóc nàng buông xõa trên vai, che nửa khuôn mặt trắng ngần, nhưng sự che lấp đó càng làm tôn thêm vẻ đẹp dao động lòng người của nàng công chúa Hiệt Kiết Tư. Da thịt nàng trắng trẻo, mịn màng như bạch ngọc. Mũi thẳng dọc dừa ôn nhu xinh đẹp. Đôi môi nàng đầy đặn đáng yêu biết bao. Đúng lúc này, Cổ Đại cũng quay lại nhìn Thi Dương, ánh mắt của nàng sáng long lanh, ôn nhu phảng phất như đôi mắt của loài nai hiền lành. Bản thân Cổ Đại cũng tự ý thức được thời khắc sinh tử tối hậu đã đến, theo bản năng nàng nép lại gần hắn một chút. Còn Thi Dương, hắn có chút ngây dại ngỡ ngàng. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy được sự trắng trẻo, mịn màng từ tay người con gái. Một cảm giác, dư vị ngọt ngào như dòng suối đang âm thầm chảy trong trái tim của hắn.

Cổ Đại bỗng nhiên nhạy cảm ý thức được điều gì đó, nàng vội buông lòng tay, rồi từ từ rút tay của mình ra khỏi tay của Thi Dương. Hàng mi của nàng rủ xuống buồn bã, nàng thấp giọng nói “ Nếu như huynh còn sốn sót thì hãy nói dùm ta với Thôi lang rằng, cho tới lúc muội còn sống muội vẫn muốn được lấy Thôi lang”

Lời nói của Cổ Đại như một vật nặng đạp mạnh vào Thi Dương. Thoáng một cái hắn đã tỉnh táo trở lại. Một luồng hào khí anh hùng bỗng xuất hiện, bao trùm lấy ý chí và tinh thần của hắn, tạo cho hắn thêm sức mạnh. Hắn cười ha ha: “ Muội sẽ không chết, mười mấy con súc sinh này thì làm gì được chúng ta chứ.”

Hắn bước lên lên phía trước một bước, giơ đao chém về khoảng không trước mặt của con sói đầu đàn. Đó chính là dấu hiệu khiêu chiến trực tiếp của hắn với bầy sói. Con chó sói đầu đàn nhìn thấy động thái của hắn, nó nheo mắt lại, ánh mắt của nó giờ đây chỉ con là đường chỉ nhỏ. Nó đã bị sự cuồng vọng và ngạo mạn của “ loài người” này chọc giận. Nó bỗng nhiên ngẩng đầu hướng thẳng ánh trăng tròn mà tru lên từng hồi. Tiếng kêu của nó vô cùng thê lương, chết chóc.

Mười mấy con sói còn lại cũng đồng tru lên hưởng ứng con sói đầu đàn, đồng thời tất cả đồng loạt lao thẳng tới tấn công Thi Dương. Thi Dương tráng khí bừng bừng vung đao chém tới . Ngay trong loạt đầu đã có hai con sói bị hắn chém chết, máu tanh hôi của hai con ác thú bắn vào đầy cả mặt hắn. Cổ Đại thấy Thi Dương hào khí can vân nên cũng phần nào nàng cũng phấn chấn hơn. Nàng cũng đã đâm chết một con sói tấn công nàng từ ở phía bên cạnh. Nhưng khí thế của bọn họ nhanh chóng bị số lượng đông đảo và sự khát máu đè ép. Kiếm của Cổ Đại đã bị một con sói đớp mất, còn về phần Thi Dương thì hai tay khó địch nổi bốn chân. Hơn nữa vì muốn bảo vệ Cổ Đại cho nên hắn phải ngăn trái, che phải. Tình hình ngày càng nguy hiểm không cầm cự được nữa rồi.

Đúng lúc này thì một mũi tên từ đâu xé gió lao tới, mũi tên lao đi mạnh mẽ vun vút, nhắm thẳng vào đầu của một con ác lang đang tấn công về phía Thi Dương. Con ác lang bị tên xuyên não chết tức khắc.Ngay sau đó, hai mũi tên khác một trước một sau cũng lao tới, bắn chết hai con sói khác đang có ý định tập kích Cổ Đại. Ở cách đó Khố Nhĩ Ban Đức tay cầm trường cung, phía sau đeo bốn túi tên đầy. Động tác của hắn mau lẹ, mạnh mẽ, tài bắn cung chuẩn xác vô cùng. Có vài con sói ở gần hắn cũng đã bị trúng tên mà chết.

Mà ở sau hắn không xa, cũng đã có mười mấy tên Đường quân đã chạy tới. Mỗi người bọn họ trên tay cầm theo năm sáu cây đuốc, tất cả hướng về phía Thi Dương hô lớn: “ Tướng quân chớ hoảng sợ, chúng tôi đến tiếp ứng đây”

Thi Dương thấy viện binh của mình đã tới nên tinh thần đại chấn, hắn trở tay đánh chết một con sói đang chuẩn bị đòa thoát, rồi giơ đao hướng về phía con sói đầu đàn khiêu chiến. Có lẽ những cây đuốc kia chính là nguyên nhân, khiến cho con sói đầu đàn bắt đầu sợ hãi, nó toan tính gì đó. Rồi nó ngửa cổ hú dài mấy tiếng, rồi bỏ chạy về hướng tay, đám sói còn lại thấy con đầu đàn bỏ chạy cũng rối rít chạy theo. Chỉ trong một thoáng, bầy sói đã chạy đi hết bỏ lại hơn hai trăm cái xác chết của đồng loại.

Đàn sói đã bỏ chạy hết Thi Dương thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn thật không còn một chút khí lực nào nữa cả. Hắn mỏi mệt không chịu nổi nữa ngồi bệt xuống đất. Bỗng nhiên hắn như nghĩ tới điều gì đó liền quay đầu nhìn về phía Cổ Đại, cười nhạt nói: “ Bắt đầu từ giờ phút này , Thôi Diệu đã thiếu nợ ta một nhân tình rồi”
Trải qua gần nửa tháng bôn ba, Thôi Diệu rốt cuộc đã tới được A Bạt Tư Calipha đế quốc mà trung tâm là thành phố Cáp Mã Đan. Bạch y Đại Thực có Ngũ Mạch Diệp vương triều còn hắc y Đại Thực có A Bạt Tư vương triều. Trong sử sách của phương đông đều thống nhất gọi chung là Đại Thực. Nhưng trên thực tế đây lại là hai vương triều hoàn toàn độc lập, không hề giống nhau. Bạch y Đại Thực chính là người A Lạp Bỉ Á ( ngày nay chính là người A Rập) họ thành lập vương triều của riêng mình. Còn những Hắc y Đại Thực cũng thành lập vương triều, đó là vương triều của những người Ba Tư. Năm mươi năm trước những quý tộc A Bạt Tư sinh sống ở Hô La San đã lợi dụng việc những người Hô La San đứng lên khỏi nghĩa mà lật đổ Ngũ Mạch Diệp vương triều từ đó mà thành lập nên A Bạt Tư vương triều. Ngoài trừ tôn giáo và ngôn ngữ ra còn lại tất cả các mặt đời sống khác của người A Lạp Bỉ Á đều được giữ nguyên không thay đổi gì cả. Và một điều may mắn cho vương triều này chính là họ hai vị quân chủ hùng tài vĩ lược: vị Calipha thứ hai Cổ Pháp Nhĩ và vị Calipha thứ năm Lạp Hy Đức. Một người đặt nền móng vững chắc cho vương triều A Bạt Tư, và người còn lại thì đưa nó tới chỗ cường thịnh. Và giờ khắc này chính là năm trị vì thứ năm của Calipha Lạp Hy Đức.

Mới tháng mười thôi mà ở lưu vực của con sông Cách Lý Tư cái lạnh đã bắt đầu xuất hiện rồi. Gió lạnh từ phương bắc tràn xuống thổi quét mặt đất, bụi tung đầy trời. Những cây hồ dương thụ bên đường cũng đã rụng hết lá, trơ trụi và run rẩy trong giá lạnh.

Thôi Diệu hiện giờ đang mang thân phận tù binh, nhưng hắn đối với cái đế quốc phương tây này cũng tràn đầy sự tò mò, hiếu kỳ và mong muốn tìm hiểu. Trên suốt đường đi, nhìn quang cảnh và phong tục tập quán của vùng đất mới khiến cho hắn dần dần quên đi tình cảm của mình . Hơn nữa thân vương A Cổ Thập cũng có chút khoan dung đối với hắn. Hơn nữa khi thấy hắn có hứng thú tìm hiểu văn hóa Đại Thực nên A Cổ Thập cũng đã kiên nhẫn làm thầy giáo dạy tiếng Ả Rập cho hắn. Trải qua nửa tháng khắc khổ học hành cùng với thiên phú của mình, Thôi Diệu đã có thể dùng chính tiếng A Rập để trao đổi các vấn đề hàng ngày với vị thân vương này. Còn những vấn đề phức tạp hơn một chút thì hắn chỉ có thể dùng tiếng Đột Quyết để trao đổi mà thôi.

Đoàn người của A Cổ Thập đnag trên đường trở về Tát Mã Nhĩ Hãn. Khi trời tối, và còn cách Cáp Mã Đan chừng năm dặm nữa thì A Cổ Thập cho dừng lại và cho dựng lều trướng.

Dưới ánh đèn sáng của đại trướng, Thôi Diệu đang nói chuyện với A Cổ Thập. Trên nét mặt của hắn có đôi chút ngạc nhiên vì hắn thật sự khó tin vào những lời của A Cổ Thập trước đó: “ Điện hạ, người nói rằng người dân Đạo Hồi( Y Tư Lan giáo) hàng năm chỉ phỉa nộp có 4% thuế thôi sao”