Danh Môn

Chương 549: Toái Diệp phong vân (13)b




Thi Dương nguyền rủa nó một tiếng, rồi đưa tay rút tên ở bao phía sau. Nhưng vô ích, toàn bộ số tên trong bao đã bị hắn sử dụng hết rồi. Con sói đầu đàn tinh khôn vô cùng nó hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nó lập tức tung người, lao thẳng tới chỗ người con gái yếu đuối nhất đang hoảng hốt kia. Mục tiêu của nó chính là Cổ Đại. Thi Dương không kịp suy nghĩ gì cả, hắn rút hoành đao nhảy từ trên tảng đá xuống, chạy tới chỗ Cổ Đại. Hắn đẩy Cổ Đại ra khỏi tầm vuốt của con dã lang, đồng thời tặng cho nó một đao.
Rất nhanh sau đó, một đống lửa đã được nhóm lên. Đống lửa cháy hừng hực chiếu sáng cả một góc không gian đêm tối cũng như cả trời đêm. Sau một ngày hành trình liên tục, tất cả mọi người ai nấy cũng đều mỏi mệt, bọn họ ăn uống qua loa một chút rùi ngủ vùi trong căn lều của mình, chỉ để lại hai tên binh sĩ làm nhiệm vụ gác trực.

Nhưng Thi Dương của chúng ta vẫn không ngủ được, hắn đang ngồi trên một tảng đá lớn ở bên bờ sông, ngồi nhìn hai cái mạch nước nhỏ bé kia lững lờ chảy đi. Hắn đang nghĩ về chiến dịch Toái Diệp, đại chiến dịch này bắt đầu diễn ra từ tháng chín vậy mà cho đến nay vẫn đang ở thế giằng co ác liệt. Không biết đến bao giờ hai bên mới phá vỡ cái thế giằng co, bế tắc trong cục diện này đây. Điều mà Thi Dương cảm thấy buồn bực, bứt rứt, đó là việc cả một đại chiến dịch với những trận chiến công thủ giành giật thành trì dữ dội và khốc liệt như thế mà hắn lại bị xếp ở ngoài vòng không hề được tham gia gì cả. Bản thân hắn chỉ được giao nhiệm vụ trấn giữ một tòa bảo thành, mà rõ ràng là đã có hai vạn quân Đại Thực áp sát chuẩn bị tấn công chỗ đó , vậy mà chỉ trong một đêm bọn chúng lại biến mất không thấy tăm hơi đâu cả. Trong tương lai nếu xét công ban thưởng, thì chắc chắn trong sổ ghi chép công trạng ở Toái Diệp cũng sẽ có mấy phần bóng dáng của hắn rồi.

Nhưng Thi Dương là một người có lòng tự ái cực cao. Hắn không muốn trước mặt người khác nói mình là nghĩa tử của đương kim hoàng thượng để mong nhận được sự ưu ái, chiếu cố. Huống chi, chỉ trong vòng chưa tới một năm hắn đã được thăng liên tiếp mấy chức từ một tên Ngũ đội trưởng tép riu đến nay đã leo lên chức Đô Úy tướng quân. Đã có nhiều người không phục hắn, nên bắt đầu dò xét về lai lịch và thân thế của hắn rồi. Nếu như có người phát hiện ra hắn là nghĩa tử của hoàng thượng thì tất cả mọi người sẽ đều sẽ ngỡ ngàng và nghĩ rằng vì hắn có thân phận như vậy nên mới thăng tiến như thế được. Đấy chính là điều sỉ nhục đối với Thi Dương. Trên thực tế, chuyện hắn từng bước từng bước được thăng chức cũng dựa trên thành tích và chiến công của hắn lập được. Từ chỗ bảo vệ Thanh Long thành, bắn chết đại tù trưởng của Cát La Lộc, đến chiến công đánh chiếm A Sử Bất Lai thành. Mặc dù tự biết là như thế nhưng Thi Dương vẫn cảm thấy có chút bất an bởi vì những chiến công này hoàn toàn ảm đạm và bị lu mờ trước hào quang của thân phận hoàng tử Đại Đường. Chính vì thế hắn tự xác định phải lập nhiều chiến công, mà nhất định là những chiến công vang dội, lớn lao. Có như như thế thì miệng đời mới không xoi mói, đàm tiếu gì được gì về hắn.

Thi Dương ngửa đầu, nhìn lên bầu trời vô biên vô hạn kia. Ngước nhìn những ánh sao lấp lánh như ngọc trên bầu trời đêm, hắn tự lẩm bẩm nói một mình: “ Cơ hội để lập được những chiến công hiển hách đang ở đâu cơ chứ”

“ Thi tướng quân” Tiếng gọi của ai đó đã cắt ngang đòng suy nghĩ của hắn. Hắn quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng gọi thì thấy có một bóng đen chạy tới. Đó là Khố Nhĩ Ban Đức. Khi hắn chạy tới gần, Thi Dương mới nhận ra trên nét mặt của hắn lộ ra đầy sự kinh hoàng. Thi Dương không khỏi bất ngờ, hỏi: “ Đã xảy ra chuyện gì thế”

“ Ta vừa mới phát hiện ra cái này ở chỗ bờ sông “ Khố Nhĩ Ban Đức, run run xòe bàn tay ra, Thi Dương thấy trong bàn tay hắn là những cục phân của loài chó sói: “ Đây là những cục phân chó sói. Lúc chúng ta mới hạ trại thì không hề phát hiện ra chúng, nhưng bây giờ ở bờ sông phía trước lại có rất nhiều”

Thi Dương nghe xong liền bật dậy đứng thẳng người lên quan sát, bọn họ đã bị rơi vào tầm ngắm của bầy sói rồi. Chính trong lúc đó từ phương xa truyền đến tiếng gào thét của người lính trinh sát: “ Có bầy sói, mau dậy đi, có sói đến”

Ngay sau đó, từ chỗ tảng đá mà Cổ Đại cắm lều trại ở bên kia bỗng vang lên tiếng thét chói tai. Khố Nhĩ Ban Đức như điên cuồng, nhảy dựng lên lao thẳng đến chỗ lều trại của Cổ Đại. Còn Thi Dương cũng lắc mình chạy về phía lều trại của Đường quân. Hắn vừa chạy vừa kêu gào thật lớn báo động mọi người: “ Nhanh lên, lấy lửa để bảo vệ chiến mã, tất cả nhanh lên”

Đường quân ai nấy cũng vội vàng bò dậy, quơ lấy cung nỏ, đồng thời năm chặt chiến đao chạy tới chỗ chiến mã của mình. Còn Thi Dương, cũng vội vàng nắm một cây trường cung, trên lưng khoác hai túi tên rồi xoay người chạy tới chỗ lều trại của Cổ Đại bên tảng đá lớn kia.

Đến giờ phút này chiến mã cũng cảm nhận được nguy hiểm chúng hí vang ầm ĩ, cùng với tiếng quát tháo của binh lính. Từ bốn phía xuất hiện không biết bao nhiêu là sói, chúng như những sát thủ khát máu cứ xông thẳng tới chỗ này. Khắp xung quanh chỗ Đường quân hạ trại đều là những bóng dáng đen ngòm, tiếng gào tru tréo như ma quỷ của lũ sói. Thi Dương vừa mới chạy đi được chừng hai mươi bước, thì bỗng trước mắt hắn như hoa hết cả lên khi hai con ác lang một trái một phải đang chồm thẳng về phía hắn. Thi Dương cũng nhanh như thiểm điện, hai mũi tên từ cây trường cung lao đi với lực đạo mạnh mẽ đã xuyên thủng hai cái đầu sói.

Hai con ác lang trúng tên đồng thời phát ra tiếng gầm tru tréo, cả thân hình của chúng co rút lại thành một khối tròn tròn vậy , đến khi đổ vật xuống đất thì hai con ác thú cũng đã mất mạng. Thi Dương một cước đá văng con sói vừa chết. Đúng lúc này hắn nghe được tiếng của Khố Nhĩ Ban Đức đang chửi rủa, còn Cổ Đại thì sợ hãi kêu la, nên lòng hắn cũng nhẹ đi phần nào vì ít nhất Cổ Đại vẫn còn sống.

Thi Dương tung người nhảy lên một khối đá cao gần ba trượng. Hắn đứng trên điểm cao quan sát toàn cục thì thấy ở cách đó chừng hai mươi bước, Khố Nhĩ Ban Đức cùng với hai gã trinh sát của Đường quân đang phải cùng nhau vật lộn với bầy sói dữ. Gần hai trăm con ác lang tụ tập gầm gừ ở bên dưới tảng đá lớn, bọn chúng thay phiên nhau lao vào tấn công ba người họ. Dưới sức mạnh và sự kiên cường của Khố Nhĩ Ban Đức và hai tên lính Đường quân đã khiến cho mặt đất rải rác những xác sói. Trải qua ác chiến, dường như một tên lính Đường quân đã bị thương, hắn đã đuối sức thở hổn hển không ra hơi nữa. Còn Cổ Đại đang đứng ở sau lưng ba người bọn họ, trên tay nàng cũng cầm một thanh kiếm sắc bén, không ngừng múa may, đánh chém những con sói nhảy lên tảng đá lớn để tập kích bọn họ từ phía sau.

Thi Dương từ trên cao nhìn xuống, hắn quan sát thấy có một con sói từ mặt bên đang định đánh lén Khố Nhĩ Ban Đức và có lẽ Khố Nhĩ Ban Đức cũng không nhận ra được nguy cơ rình rập. Trong tình huống nguy ngập đó, Thi Dương bèn lắp tên giương cung nhắm thẳng con sói. Ngón tay hắn buông lỏng, dây cung bật ra, mũi tên lao đi vun vút , nhắm thẳng vào sau gáy của con dã thú. Và “ phập” mũi tên của Thi Dương đã giết chết nó cứu nguy cho Khố Nhĩ Ban Đức. Thi Dương ười lạnh một tiếng, lại lắp tên, một loạt tên được bắn ra liên tiếp hết mũi này đến mũi khác như liên châu. Và dĩ nhiên mỗi tên bắn ra là một con ác lang gục ngã, và chỉ trong có nháy mắt trên mặt đất đã có thêm xác của ba mươi con sói bị trúng tên chết. bầy sói quả thật rất gian xảo, chúng nhận thấy người trên tảng đá kia rất lợi hại nên rối rít rút lui về phía sau. Nhưng những mũi tên của Thi Dương như có mắt, bám sát theo thân ảnh của chúng, lao tới lấy mạng chúng. Và chỉ trong nháy mắt lại có mười mấy con sói khác nằm chết ngắc ngoải. bầy sói sợ hãi không dám dừng mà quay đầu bỏ chạy.

Thi Dương xem chừng thời cơ đã xuất hiện, hắn lập tức lớn tiếng ra lệnh: “ Mọi người mau rút về đống lửa ở bên kia, ta sẽ yểm hộ”

Khố Nhĩ Ban Đức cõng trên vai tên Đường quân bị thương, đồng thời hắn quay đầu lại nói với Cổ Đại và tên Đường quân còn lại: “ Chúng ta mau đi thôi”

Ba người bọn họ kẻ trước người sau vội vã chạy tới chỗ đống lửa theo chỉ thị của Thi Dương. Lúc này từ hai bên lộ tuyến của bọn họ, lại xuất hiện ra mấy chục con sói khác, tất cả là một màu đen nhánh. Bọn chúng đồng loạt lao vào chặn đường và tấn công đám người Khố Nhĩ Ban Đức. Thi Dương đứng ở trên điểm cao, với lợi thế của cung tiễn đã liên tiếp bắn hạ được gần hai mươi con ác lang nữa, phần nào giải nguy yểm hộ cho bọn họ. Nhưng lúc này, trên một tảng đá đối diện với chỗ mà Thi Dương đang đứng bỗng nhiên xuất hiện một con dã lang cực kỳ khủng bố. Nó chính là con sói đâu đàn. Nó đã nhận ra Thi Dương là kẻ nguy hiểm nhất với bầy đàn của nó. Giờ đây nó đang gầm gừ nhìn Thi Dương bằng ánh mắt vô cùng tàn khốc.