Danh Môn

Chương 548: Toái Diệp phong vân (13)




Cách dòng suối chừng độ hơn trăm bước có một cái hồ nước nhỏ, không gian ở đó mờ mờ ảo tràn ngập sương buổi sớm. Và Cổ Đại xuất hiện ở đó như một cô sơn nữ thần tiên đến từ núi rừng. Nàng ngồi trên một tảng đá lớn ven hồ nước, mái tóc của nàng xõa ra như một dòng thác phát ra thứ ánh sáng óng ánh. Những giọt sương sớm đọng trên làm da trắng trẻo của nàng sáng lên như châu như ngọc. Và cái chuỗi ngọc trân châu cũng cộng hưởng với cái cổ cao cao ưu nhã của nàng mà tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ lấp lánh. Nhưng trong ánh mắt của cô sơn nữ này còn chứa chất điều ưu tư, nỗi niềm thương nhớ một bóng hình nào đó. Không biết người thương của nàng có biết rằng nàng đang thương nhớ và lo lắng cho hắn lắm hay không?

Nàng lại ngân nga cất lên tiếng hát :

« Thiếp đi đây đó tìm chàng, bởi vì lòng này thương nhớ chàng ơi. Thiếp ngồi một mình

Tỉnh giấc giữa đêm khuya

Thiếp mãi đợi chờ chàng, chàng ơi., Thiếp luôn tin rằng đôi ta sẽ có ngày hội ngộ

Lòng này luôn khắc ghi, quyết không bao giờ xa chàng, hỡi tình lang của em »

Lúc này, từ đâu bỗng nhiên vang vọng lên một tiếng hú dài, phá tan sự yên lặng của buổi sớm: “ Ta đánh được một con lợn rừng rồi, mau tới đây giúp ta”

Đây là tiếng hô gọi của Khố Nhĩ Ban Đức. Sau tiếng hô của hắn tiếng ca của nàng sơn nữ bên dòng suối liền im bặt. Đường quân cũng kết thúc việc thưởng thức âm nhạc trong buổi sớm nay, bọn họ vội vàng nhảy dựng lên, chạy thẳng ra ngoài bìa rừng nơi phát ra âm thanh kia. Cổ Đại cũng nhanh chóng buộc vấn lại mái tóc, xỏ chân vào đôi ủng rồi cũng theo chân Đường quân tức tốc chạy dọc theo con sông nhỏ hướng về phía tây của khu rừng.

Khi Đường quân và Cổ Đại chạy ra ngoài bìa rừng tới chỗ có tiếng của Khố Nhĩ Ban Đức vừa rồi thì họ lập tức nhận ra một cái đống thịt đen lù lù nằm trên một bụi cỏ. Cái khối thịt đen đấy chính là một con lợn rừng. Đây là con lợn đực khoảng chừng bốn trăm cân vừa bị Khố Nhĩ Ban Đức bắn hạ. Hai mũi tên của Khố Nhĩ Ban Đức bắn thẳng vào mắt rồi xuyên lên óc của con lợn khiến nó chết tức khắc. Thành quả này chính là của đệ nhất dũng sĩ Hiệt Kiết Tư – Khố Nhĩ Ban Đức, hắn không chỉ có tài thiện xạ xuất chúng, mà còn có thể một mình chiến đấu, hạ sát thú dữ. Hơn nữa hắn là một người có sức khỏe vô song, có thể mang vác cái con quái vật bốn trăm cân này trong quãng đường mấy dặm để tới đây.

Ở Hiệt Kiết Tư, Khố Nhĩ Ban Đức được rất nhiều các thiếu nữ yêu thích, thần tượng. Ngay cả người chị gái cùng cha khác mẹ với Cổ Đại ( cũng là công chúa Hiệt Kiết Tư) cũng rất mong muốn được lấy hắn làm chồng. Nhưng cái tên đệ nhất dũng sĩ Hiệt Kiết Tư này vẫn say đắm và phát cuồng vì nàng công chúa xinh đẹp Cổ Đại. Đáng tiếc rằng, nước chảy hữu tình nhưng hoa rơi vô tình. Cổ Đại của chúng ta vốn yêu thích văn hóa Hán của Trung Nguyên nên đã đem lòng yêu thương một tên “ mọt sách” của Đại Đường rồi.

Nhưng Khố Ban Đức Nhĩ cũng có lòng tự ái của một dũng sĩ, một nam nhân Hiệt Kiết Tư cương cường, vì thế mặc dù hắn đuổi theo Cổ Đại vì tình yêu nhưng trước mặt Đường quân hắn không hề tỏ ra tương tư hay đau khổ vì nàng. Và hắn luôn tin rằng Cổ Đại lúc này đang rơi vào một phút hồ đồ, sớm muộn gì thì nàng cũng sẽ tỉnh ngộ và nhận ra rằng nàng là người thuộc về rừng rậm và thảo nguyên phương bắc, thuộc về Hiệt Kiết Tư.Đến khi nàng nhận ra được điều đó hắn sẽ đưa nàng trở về quê hương bản quán của mình.

Trong mấy ngày cũng hành trình, Khố Nhĩ Ban Đức giống như người bạn đồng hành cùng với Đường quân, hắn là người dẫn đường cho bọn họ, thể hiện tài năng săn bắn của mình. Đồng thời tính tình của hắn vừa dũng cảm lại vừa chất phác nên Đường quân cũng rất tin tưởng và tôn trọng hắn. Con lợn rừng mà Khố Nhĩ Ban Đức săn được quả thực là rất lớn, nhưng do thời gian không còn nhiều nữa nên Đường quân một mặt rối rít khen ngợi tài thiện xạ và sự dũng cảm của Khố Nhĩ Ban Đức, mặt khác dùng dao ngắn cắt lấy những miếng thịt trên con lợn rừng đó. Rồi bọn họ đem ra sông rửa sạch, bỏ vào trong các túi da. Có lẽ đến tối khuya hôm nay bọn họ mới dùng nó làm món nướng cho bữa tối được.

Khố Nhĩ Ban Đức cười hắc hắc, thái độ có chút đắc ý. Hắn rất thích được nghe những lời ca ngợi của người khác. Mặc dù hắn không hiểu Đường quân đang tán dương hắn điều gì nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự thành thực của những lời khen ngợi đó qua ánh mắt của họ.

Khố Nhĩ Ban Đức thấy Cổ Đại chạy tới, hắn lập tức cắt lấy một tảng thịt thật tươi ngon ở ngang hông của con lợn rừng đưa cho nàng: “ Đây, đây là của muội”
Cổ Đại cũng chọn chỗ cắm lều trại của mình ở cách xa Đường quân một chút. Hai tên lính Đường quân thấy vậy cũng đến giúp đợ nàng dựng lều. Bọn họ dựng lều cho nàng dựa lưng vào một tảng đá lớn, cách lều chính của Đường quân chừng năm mươi bước. Thi Dương cũng không cho nàng cắm trại ở quá xa vì vùng này thường xuyên có sói dữ lui tới.
“ Cảm ơn Khố Nhĩ đại ca nhé” Cổ Đại vui mừng nhận lấy miếng thịt từ tay Khố Nhĩ Ban Đức. Nàng cũng học theo Đường quân đem miếng thịt đó đến bên suối rửa cho sạch máu đi.

Khố Nhĩ Ban Đức đứng im lặng ngắm nhìn nàng. Hắn để ý thấy trên chiếc cổ trắng ngần của Cổ Đại là một chuỗi ngọc trân châu vừa bị trượt ra khỏi cổ áo của nàng. Chuỗi ngọc ấy in bóng xuống dòng nước. Lúc này trong trái tim của hắn cảm thấy như có ngàn mũi kim châm rất đau đớn, những cơ thịt trên da mặt hắn co giật, run lên liên tục. Hắn biết chuỗi ngọc ấy là sau khi nàng trở về từ Trường An mới có, và bản thân nàng cũng hết sức gìn giữ, yêu quý nó. Dường như nàng cũng chưa bao giờ tháo chuỗi ngọc ấy ra lần nào cả. Và không cần nàng nói ra thì Khố Nhĩ Ban Đức cũng có thể đoán được, chuỗi ngọc trân châu này nhất định là vật đính ước của nàng với nam nhân người Hán kia.

“ Mọi người còn chuyện gì nữa không” Thi Dương cưỡi ngựa từ trong rừng cây đi ra, hắn thấy Đường quân ai nấy đều vừa cười vừa nói, ngồi rửa thịt bên dòng suối. Hắn lập tiếng hô to ra lệnh: “ Chúng ta lập tức trở về thu thập hành lý để lên đường ngay”

Cả nhóm Đường quân nghe Thi Dương ban ra mệnh lệnh liền rối rít chạy quay trở lại chỗ cắm trại trong rừng. Bọn họ nhanh chóng thu thập lều bạt, chăn màn. Cổ Đại cũng tức tốc chạy về chỗ lều bạt của mình, nàng kinh ngạc phát hiện lều bạt của mình vẫn còn nguyên vẹn không suy suyển tí gì cả, mà ngay cả những vật phẩm của nàng cũng không nhúc nhích đi đâu một tí nào cả. Nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, nên quay đầu nhìn lại về phía Thi Dương. Viên Đô Úy của Đường quân đang ngồi trên ngựa, tay cầm roi đứng giữa trung quân thúc giục mọi người khẩn trương. Hắn không hề liếc nhìn về phía nàng một chút nào cả..

Cổ Đại trông thấy động tác thu dọn lều bạt và quân tư trang của họ rất nhanh chóng và bài bản, chủ yếu là gấp lại lều bạt. Cổ Đại thấy thế cũng đem lều bạt của mình cất vào trong túi da, còn những vật phẩm khác thì cho vào một túi da khác. Sau đó nàng buộc nút hai cái túi đó lại với nhau rồi vứt chúng lên lưng ngựa. Vậy và việc thu thập coi như đã xong. Bởi vì quãng đường đi rất dài nên nàng cũng đã chuẩn bị cho mình hai con ngựa. Cả hai con ngựa này đều là những con ngựa tốt được lựa chọn từ trong hàng trăm tuấn mã khác. Sắp xếp xong, nàng nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, giục ngựa đi tới đội ngũ của Đường quân.

Khố Nhĩ Ban Đức cũng cưỡi ngựa tới tụ họp. Hắn chẳng có bất cứ vật dụng gì cả. Buổi tối hắn ngủ trên cây. Đây cũng là một trong những bản lãnh của những thợ săn Hiệt Kiết Tư. Thậm chí trong những tháng mùa đông đi săn sói họ có thể sống ở trên cây một tháng mà không cần xuống mặt đất.

Thi Dương quét ánh mắt nhìn qua mọi người một lượt. Sau đó hắn vung tay ra hiệu, Đường quân lao đi như một trận cuồng phong rời khỏi rừng cây, nhắm thẳng hướng nam mà đi. Hành trình tiếp tục thêm bốn ngày nữa, bọn họ đã dần dần đi ra khỏi rải rừng rậm kia, để tới một vùng núi khô hạn của sa mạc Gôbi. Vì để tránh phải đi vào địa phận của bọn người Hồi Hột đang khống chế nên Thi Dương đã lệnh cho mọi người đi về phía tây của Di Bá Hải. Sau khi vượt qua Di Bá Hải rồi, thì ở triền núi bên kia chính là thượng du của con sông Toái Diệp. Và bọn họ sẽ tiếp tục hành trình về hướng nam thêm ba trăm dặm nữa thì sẽ tới được A Sử Bất Lai thành.

Khi bóng tối đã dần dần phủ đầy bầu trời, thì cũng là lúc đoàn người Thi Dương kết thúc một ngày hành trình mỏi mệt. Ai nấy đều rã rời, hơn nữa Thi Dương thấy vùng đất xung quanh nơi này cũng có chút quen thuộc nên hắn chỉ vào một tảng đá lớn có hình dáng như con rùa và nói: “ Bên kia có một con sông nhỏ, nhưng hiện tại nước sông cũng cạn, vì thế chúng ta hãy cắm trại tạm nghỉ ở bên này ngay mai sẽ đi tiếp”

Tất cả mọi người đi về thêm về phía trước độ chừng mấy dặm nữa thì quả nhiên thấy ở trước mặt có một con sông nhỏ. Nước sông đã rất khô cạn, cả dòng sông chỉ còn lại có hai mạch nước nhỏ đang chảy. Trải qua gần hai mươi ngày bôn ba đầy gian nan vất vả, đội Đường quân đã quen và biết công việc kế tiếp của mình là gì, cho nên không cần phân phó sai bảo, mỗi người đều tự dựng lều bạt cho mình. Đồng thời phân chia nhóm đi lấy nước để nấu cơm, nhóm đi xung quanh để kiếm củi về đốt.