Danh Môn

Chương 531: Toái diệp phong vân (7)




Nhưng quá trình này cũng không đơn giản. Mưa tên cùng đá không ngừng nện xuống, binh lính thương vong thảm trọng, vô số khóa bị rơi xuống sông. Thi thể binh lính rơi xuống sông thậm chí có thể xếp thành một cây cầu. Mặc dù như thế nhưng không có một binh lính nào dám quay đầu chạy trốn về. Trận mưa đá khủng bố của quân Đường cùng với quân pháp nghiêm khắc của quân nhân Đại Thực khiến cũng đáng sợ như nhau, khiến cho bọn chúng chỉ có thể liều chết dựng cầu, tranh thủ tìm một con đường sống.

Cuối cùng hơn ba trăm khối cầu nổi chỉ còn lại không đến năm mươi chiếc. Phía dưới thành đã có hai cây cầu gỗ được tạo thành nhưng một vạn binh Khang quốc đi dựng cầu còn lại không tới hai ngàn người, bảy ngàn binh đã chết thảm tại đây.

Chủ soái quân Đại Thực A Lan Mai ở bên ngoài ba dặm, ánh mắt ông ta thờ ơ nhìn phần lớn binh lính Khang quốc chết. Vốn dĩ ông ta có thể dựng cầu vào ban đêm, giảm bớt thương vong nhưng ban đêm thì làm sao thử được khả năng phòng ngự của quân Đường.

Quan trọng hơn, trong mắt ông ta, nhưng binh sĩ của tiểu quốc này không đáng một xu. Bọn chúng chính là mồi nhử để thử khả năng phòng ngự của quân Đường, đồng thời làm tiêu hao vũ khí của họ.

Ông ta thấy cuối cùng cũng trải được hai cây cầu nổi liền lạnh lùng vung tay lên nói:
- Di chuyển xe công thành, dùng dầu hỏa bắn yểm trợ.

Sau đó một tiếng kèn trầm thấp thổi lên, mặt đất bắt đầu rung nhẹ, mấy trăm bộ máy ném đá cực lớn xuất hiện, ba mươi lạc đà kéo lấy bánh xe chậm rãi tiến về phía trước, một ngàn binh lính liền đi theo phía sau. Loại máy bắn đá này là vũ khí khổng lồ nhất trong kho vũ khí của người Đại Thực. Máy cao năm trượng, bắn ra được hơn mười trượng, mỗi một lần bắn cần tới ngàn người điều khiển.

Quách Mục nổi giận chạy ở trên thành, ở bên cạnh anh ta cũng có rất nhiều đội dân quân tự động rút lui về phía bắc. Ông ta đẩy hết những người cản đường, liều lĩnh chạy về phía nam.

Ông ta mới nhận được một tin tức, người Đại Thực bắt đầu sử dụng dầu hỏa bắn lên để công thành. Quân Đường bắt đầu có thương vong, một nhóm quân Mộc Lan giúp vận chuyển người bệnh cũng bị dầu hỏa bắn trúng khiến hai mươi cô gái bị chết cháy tại chỗ. Mà ông ta lại nhớ rõ sáng nay thê tử mình có nói nhiệm vụ của nàng hôm nay là giúp vận chuyển người bệnh ở phía nam thành. Trong số hai mươi cô gái đáng thương đó liệu có thê tử của mình không? Đôi mắt Quách Mục đỏ bừng, nước mắt cơ hồ như muốn trào ra.

Nam thành khắp nơi lửa cháy, trong không khí tràn ngập khói đen. Vô số phòng ốc đã bị thiêu hủy trở thành một đống lộn xộn. Trên đường dân đoàn cứu hỏa chạy trối chết, trên tay họ đều cầm xô hoặc thùng gỗ đầy bùn đất.

Dầu hỏa quân Đại Thực bắn ra thực chất là những gói bông thấm đầy dầu sau đó châm lửa bắn, nhưng người Đại Thực dùng tinh dầu hỏa Hy Lạp nên gặp nước không tắt, dính vào thân người cũng khó có thể dập được cho nên phải chịu chết cháy. Sau khi bắn trúng một vật thì dầu hỏa lập tức lan tràn ra bốn phía, trở thành một biển lửa, uy lực vô cùng. Đây vốn là vũ khí thần bí nhất của Bái Chiêm Đình, mười lăm năm trước đã bị Tô Nhĩ Mạn lấy được cách chế tạo, từ đó trở thành vũ khí lợi hại nhất của người Đại Thực.

Quách Mục vừa chạy tới nam thành thì thấy xung quanh hô to một tiếng, ông ta liền ngẩng đầu lên không trung nhìn, chỉ thấy một quả cầu đỏ rực thật lớn giống như sao chổi xẹt qua bầu trời đêm đang lao thẳng về phía mình.

Quách Mục sợ đến ngây người. Ông ta không biết phải làm thế nào, lúc này lại có người hô to:
- Nhanh nằm sấp xuống!
Ngay sau đó có một lực đẩy tới khiến ông ta ngã nhào trên mặt đất, hai tay ôm đầu, không dám cử động.

Oanh! Một tiếng động thật lớn vang lên. Dầu hỏa bắn ra trúng một tòa nhà cách đó không xa, ngọn lửa liền bùng lên. Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, mấy dân binh tránh trong nhà bị dầu hỏa bắn vào chỉ kêu lên vài tiếng rồi im bặt. Lập tức có mấy trăm người tới cứu hỏa. Một binh lính kêu to:
- Không được dùng nước, càng dội lửa càng lan ra, phải dùng bùn đất!

Rất nhiều người liền đổ nước trong thùng đi, lấy các loại bùn đất đổ vào đám cháy, ngọn lửa vì thể cũng dần dần thu lại. Tuy nhiên tòa nhà này không thoát khỏi bị thiêu trụi, nhưng ít ra như vậy ngọn lửa cũng sẽ không lan tràn.

Sắc mặt Quách Mục trắng bệch, ngây ngốc một hồi rồi đột nhiên nhớ tới thê tử, lập tức bật dậy chạy về phía trước. Lúc này một đội đưa cơm đi qua trước mặt ông ta, Quách Mục liền nhận ra trong đó có có thê tử của đô úy Hàn Việt, nàng vốn thân thiết với vợ con mình, Quách Mục vội đi cà nhắc tới hô to:
- Hàn phu nhân! Hàn phu nhân!

Nàng kia nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, nhìn thấy Quách Mục nàng lo lắng bảo:
- Ở đây nguy hiểm lắm, ngài mau quay về đi!

- Nàng có gặp thê tử của ta không?
Quách Mục lớn tiếng hỏi.

- Bạch Phương tạm thời được điều đến bắc thành, nàng ấy không sao đâu.

Trong lòng Quách Mục như trút đi được gánh nặng. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng nổ mạnh như sấm rền từ phương xa truyền đến. Ngay sau tiếng nổ đó, các binh sĩ trên đường lập tức hoan hô như sấm động:
- Pháo Đại Đường phát uy rồi. Pháo Đại Đường vạn tuế!

Trên đầu thành, hơn mười quả pháo được quân Đại Đường bắn ra xa, trong đó có một quả bắn trúng xe khung trèo thành của địch, khói lửa tung tóe, tiếng nổ mạnh như sấm, cả xe lập tức bị xé toạc, mười mấy tên lính Đại Thực đang ở trên xe cũng bị rơi xuống đất chết thảm.

Vòng tấn công thứ nhất của quân Đại Thực đã bắt đầu gần một canh giờ. Máy bắn đá của bọn chúng phát ra uy thế cực đại, tầm bắn hai ngàn bước của quân Đường còn kém xa. Nhất là Đường quân còn không có kinh nghiệm xử lý Lửa Hy Lạp nên càng bị tổn thất nặng nề, gần ngàn binh lính cùng dân binh đã chết. Đến khi quân Đường phát hiện ra dùng nước không dập được lửa mà phải dùng bùn đất thì mới có thể khống chế được lửa lan tràn.

Trên thành, quân Đường toàn bộ đã mặc quần áo chống cháy. Đây là trang phục chống cháy ba năm trước Đại Đường đã nghiên cứu chế tạo thành công, chuyên dùng đối phó với Lửa Hy Lạp của người Đại Thực. Trước mắt trong thành Toái Diệp có tổng cộng năm vạn bộ như vậy. Quân chính quy mỗi người được một bộ, có trang phục này, nếu bị dầu hỏa bắn trúng tuy cũng có bị cháy chút ít nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu như dập lửa kịp thời thậm chí một sợi tóc cũng không bị ảnh hưởng. Như vậy, thương vong của quân Đường đã được giảm bớt rất nhiều.
Sau vài lượt bắn dầu hỏa, rốt cục quân Đại Thực cũng từ xe khung trèo lên thành. Xe khung nào có chút giống với xe sào của Đại Đường. Người Đại Thực vốn không có loại xe này nhưng các nước Chiêu Võ sau khi rời khỏi Đại Đường lại truyền thụ cách chế tạo cho người Đại Thực khiến cho bọn chúng lại có thêm một vũ khí công thành lợi hại nữa.

Nhưng xe khung này với máy bắn đá rất khác nhau. Nó dùng để binh lính trèo lên thành nên dễ bị lệch trọng tâm mà lật úp. Biện pháp duy nhất là sắp xếp các xe thành hình kim tự tháp, nhưng như vậy binh lính trèo đến đỉnh rồi cũng khó vào được thành. Vì thế người Đại Thực sau khi thử nghiệm nhiều lần liền nghĩ ra một biện pháp khác đó là phía sau khung treo mấy bản cầu nổi thật dài, dùng khóa sắt giữ chặt lại. Cầu nổi này dài hơn cả độ cao khung xe, lại có thể ngăn cản cung tiễn của đối phương, cũng có chút giống với thang mây của Đại Đường, chỉ có điều thang mây vừa linh hoạt vừa tinh xảo, còn xe khung này lại thập phần cồng kềnh.

Tầm bắn của quân Đường tuy không bằng máy bắn đá của Đại Thực nhưng để đối phó với những xe khung đang chậm rãi tới gần lại cực kì hiệu quả. Khi xe khung của quân Đại Thực vào đến tầm bắn, quân Đường lập tức bắn thuốc nổ, uy lực cũng tương đương với dầu hỏa của quân Đại Thực. Từng tiếng nổ mạnh vang lên ngoài thành Toái Diệp, rất nhiều xe khung đã bị bắn thành nhiều mảnh nhỏ, đổ xuống ầm ầm, binh lính trên xe đều rơi xuống đất hoặc chết hoặc bị thương. Rất nhanh nhóm năm mươi xe đầu tiên còn chưa tới sông đào bảo vệ quanh thành đã bị phá hủy đến bốn mươi khung, chỉ còn lại sáu khung ngoài tầm bắn không dám tiến về phía trước một bước.

Ánh mắt A Lan Mai âm trầm nhìn uy lực của thuốc nổ. Ông ta không có biện pháp nào. Năm năm trước, Đại Thực từng giao cho Tô Nhĩ Mạn người Hồi Hột ăn cắp cách chế tạo pháo của người Đại Đường hắn cũng chính là người ăn cắp được cách chế tạo Lửa Hy Lạp. Y quả không phụ sự ủy thác của Calipha, trộm được cách chế tạo về nhưng quân Đại Thực nghiên cứu đến năm năm chỉ tạo được loại pháo chỉ cháy được chứ không nổ mạnh như của Đại Đường, thậm chí còn kém xa hỏa lực Hy Lạp. Calipha vì thế mà giận dữ xử tử cả 30 thợ thủ công nổi danh không thu hoạch được gì.

Cuối cùng bắt đầu có người nghi ngờ cách điều chế Tô Nhĩ Mạn đem về không phải là phương pháp thật sự của người Đại Đường, không biết do y cố ý lừa gạt Calipha hay đã bị người Đường lừa gạt.

Lúc này, phó tướng Mặc Nhã Lợi rốt cục không nhịn được mở miệng nói:
- Ngày mai chiến đấu có thể thấy uy lực cực đại của pháo Đại Đường, chúng ta phái người mang xe khung trèo lên thành chỉ có làm tăng thêm thương vong. Ta nghĩ có lẽ chúng ta nên đánh vào ban đêm, lợi dụng chùy công thành có thể sẽ có hiệu quả.

A Lan Mai buồn bực thở dài nói:
- Được rồi, lần này nghe theo ý của ngươi vậy