Danh Môn

Chương 469: Khai thác bạc ở Toái Diệp bị gián đoạn (2) c




Ba trăm chiếc xe ngựa đã đi được mấy trăm dặm, cả đoàn người ngựa hành tẩu về một hướng vô tận trên thảo nguyên. Vào một buổi tối nọ, đoàn người ngựa của Quách Mục đã tới bờ sông Chân Châu Hà. Bờ sông Chân Châu Hà vào cuối thu gợi lên cho người lữ khách một cảm giác thật thê lương, nước sông đen một màu, vỗ nhẹ nhẹ vào hai bên bờ. thỉnh thoảng vầng trăng lại ló ra khỏi những đám mây chiếu ánh sáng lấp loáng xuống mặt sông. Trên thảo nguyên chốc chốc lại có ánh ngân quang soi rọi, lại có lúc bóng tối mịt mù bao phủ.

Mặc dù đêm cuối thu cảnh vật thê lương, nhưng bờ sông Chân Châu Hà lại náo nhiệt vô cùng. Đội áp bạc của Quách Mục đã gặp được hai đoàn thương nhân, một đoàn đến từ Ba Tư, đoàn thương nhân còn lại đến từ Khang quốc. Hơn bảy trăm thớt lạc đà cắm trại chật ních ở bên bờ sông. Cây cầu lớn bắc qua sông Chân Châu hà còn cách đây chừng hai mươi dặm nữa. Lúc này đêm đã khuya, gió gào rít ù ù, còn ở xa xa kia mơ hồ truyền đến tiếng cho sói tru.

Lúc này có hai tên kỵ mã thám báo từ trong bóng tối chạy nhanh đến. Bọn họ thấp giọng hồi báo với Hàn Việt mấy câu, nghe xong sắc mặt của Hàn Việt đại biến, liền vừa giục ngựa phi tới chỗ Quách Mục, vừa la lên “ Quách đầu quân, có phát sinh đại biến”

“ Chuyện gì” Quách Mục nghe thấy Hàn Việt nói vậy, sắc mặt đại biến, hết sức khó coi. Trong lòng hắn không khỏi có sự chấn động.

“ Cách đây hơn ba mươi dặm phát hiện có một nhóm kỵ binh Cát La Lộc, ước chừng ba ngàn người, đang tiến rất nhanh về phía chúng ta”

“ Cái gì” Sắc mặt của Quách Mục lúc này càng trở nên trắng bệch hơn. Ba ngàn người Cát La Lộc trong khi bọn họ chỉ có một ngàn kỵ binh. Lấy một địch ba thì làm sao chống trả với bọn chúng được.

“ Cái này, cái này là sao? Tự trước đến nay chưa từng phát sinh loại tình huống như thế này mà. Hơn nữa dọc đường đi chúng ta cũng không có phát hiện gì cả”

Hàn Việt lắc đầu nói “ Bọn người Cát La Lộc sớm muộn cũng sẽ tới. Bất quá, ta đoán chừng bọn chúng cũng không biết chúng ta đang ở đây”

Trên suốt hành trình những ngày vừa qua, bọn họ hết sức cẩn thận, đã phái thêm thám báo để do thám dọc đường, cũng không hề phát hiện thấy có dấu hiệu nào về kẻ thù bám theo bọn họ. Thế mà bây giờ không biết từ đâu bỗng ập đến năm ngàn kỵ binh người Cát La Lộc. Chỉ có một cách giải thích cho điều này chính là bọn người Cát La Lộc đang nhắm đến hai đoàn thương buôn này.

Nhưng Quách Mục không còn tỉnh táo nữa nên không hề chú ý đến chi tiết này, tâm hắn loạn như bị mà làm. Bởi vì hắn không chỉ gánh vác nhiệm vụ áp tải hai mươi vạn cân bạc thô đến Sơ Lặc an toàn, mà quan trọng hơn chính là hai thiếu niên này. Trước lúc lên đường Đại tướng quân đã liên tục dặn dò, muốn hắn phải hết lòng chiếu cố vì thân phận đặc biệt của bọn họ. Nhưng hiện tại bọn người Cát La Lộc sắp ập tới rồi. Việc Đại tướng quân giao cho còn chưa xong, thì lại gặp chuyện này, biết làm sao đây?

Quách Mục nhìn về phía cách đó không xa, nơi những người thương nhân đang hết sức náo nhiệt, trong đầu hắn bỗng nảy ra một ý niệm, hắn liền nhanh chóng nói với Hàn Việt “ Nếu như chúng ta đi cấp tốc thì có lẽ sẽ tránh được bọn người Cát La Lộc đó”

Hàn Việt khẽ gật đầu nói “ Ta cũng có tính toán như thế”

Bỗng nhiên, có thanh âm từ bên cạnh vọng tới “ Quách tham quân, Hàn tướng quân, không biết ta có thể nói với hai người một câu được hay không”

Hai người sợ hết hồn, chỉ thấy hai người Thôi Diệu và Thi Dương chẳng biết đã xuất hiện phía sau họ từ lúc nào. Thật ra thì hai tên thiếu niên vẫn đứng ở cách đó không xa. Thôi Diệu phát hiện thấy biểu hiện kinh hoàng và thái đó khẩn trương của Hàn Việt, liền tiến tới hỏi thăm, lại vừa lúc nghe được cuộc đối thoại giữa Hàn Việt và Quách Mục.

Thi Dương vẫn duy trì một thái độ trầm mặc như mọi khi, chỉ thấy Thôi Diệu tiến lên cười nói “ Người Cát La Lộc tập kích vào đội thương nhân, tất chúng ta cũng biết rằng nếu như thế thì chúng ta cũng không thể chạy thoát được. Vì vậy thay vì để bọn chúng đuổi giết, chi bằng chúng ta hãy mặt đối mặt với bọn chúng.

“ Ngươi là quân nhân của Đại Đường. Đao của ngươi chẳng lẽ để làm đồ trang sức hay sao” Chưa từng một lần trò chuyện, lần này Thi Dương lại mở miệng, trực tiếp nói những lời này với Hàn Việt.

Hàn Việt cảm thấy xấu hổ vô cùng, hắn đường đường là một quân nhân của Đại Đường, một quân nhân đã trải qua trăm trận, mà nay lại bị một thiếu niên trong đêm tối mắng hắn đến rát cả mặt. Nghe những lời này, hắn thẳng lưng lên , trầm giọng đáp: “ Ta cũng không hề có ý định chạy trốn, chỉ là ta muốn phái người đưa các ngươi đi trước mà thôi”

“ Ta là Ngũ trưởng của Thiên Kỵ Doanh, nếu lâm trận mà bỏ chạy thì xin theo quân pháp xử lý” Thi Dương lấy chiếc cương nỏ từ phía sau lưng. Rất nhanh chóng và thành thục chiếc nỏ đã được lắp tên. Rồi với giọng quả quyết, hắn nói “ Nếu trận đánh nổ ra, Ta nguyện tuân theo sự chỉ huy của Hàn Đô Úy”

Hàn Việt kinh ngạc, nhìn thoáng qua vị thiếu niên trẻ tuổi, hắn bỗng cảm nhận được ánh mặt của thiếu niên này là ánh mắt cương nghị, quyết đoán của một quân nhân thực thụ, hắn nghiêm nghị gật gật đầu nói “ Được, Ta nguyện cùng ngươi sát cánh mà đánh trận này”

“ Vậy thì ta cũng có lý do để ở lại đây rồi” Thôi Diệu ở bên cạnh cười nói tiếp lời. “ Nếu như phải hộ tống ta đi, thì binh lực của Đường quân chúng ta vốn đã có hạn lại phải phân tán. Ngược lại nếu bọn người Cát La Lộc vây đánh thì bản thân ta lại thêm phần nguy hiểm, cho nên ta ở lại là tốt hơn cả, ta cũng đã từng luyện qua cung mã, có thể tự bảo vệ mình, mà nói không chừng có khi còn làm được mưu sĩ ọi người.”

“ Được rồi! vậy ngươi cứ ở lại đi, chút ta sẽ cùng nhau dạy dỗ cho đám sài lang này một trận” Hàn Việt bị tư thế, thái độ ung dung, tự tin của hai thiếu niên này ảnh hưởng. Đối phương có tới ba ngàn người, với thực lực của Đường quân cũng không phải là không có khả năng ngăn cản được. Nghĩ đến đây hắn chợt nhớ đến điều gì đó liền quay đầu nhìn về phía Quách Mục, bởi vì Quách Mục mới là người quyết định sau cùng.

Ba người yên lặng nhìn chăm chú vào Quách Mục, tất cả đều chờ đợi quyết định của hắn. Bỗng nhiên, vào lúc này một loại dũng khí chưa từng có bỗng trỗi dậy trong lòng Quách Mục. Hắn cảm nhận được trong lồng ngực của mình đnag cháy lên khát vọng được báo đền quốc gia. Trong giờ khắc này, hình ảnh của người vợ yêu kiều mới cưới cũng tạm gác qua một bên. Hắn trịnh trọng gật gật đầu, gằn mạnh từng chữ “ Trận chiến này chúng ta sẽ đánh”

Hai gã đầu lĩnh của hai thương đội sắc mặt trở nên trắng bệch sau khi nghe lời thông báo của Quách Mục rằng bọn người Cát La Lộc muốn tập kích bọn họ. Trong mắt của những thương nhân này, bọn người Cát La Lộc còn hung tàn gấp trăm lần so với những con sói hoang. Những nơi nào mà bọn chúng đi qua thì sẽ chẳng còn sót lại một thứ gì cả.

“ Chúng ta ở đây đều đã giao nộp thuế đầy đủ cho Đại Đường đế quốc rồi, vì vậy các vị sẽ bảo vệ chúng tôi chứ” Thủ lĩnh của thương đội Khang quốc là người đầu tiên có phản ứng về việc này. Đứng trước mặt hắn là kỵ binh Đại Đường, nên hắn cố gắng sử dụng vốn Hán ngữ ít ỏi để trình bày nguyện vọng của mình với Đường quân.

Thương nhân ngươi Ba Tư kia cũng có thể hiểu được một chút Hán ngữ. Nhưng hắn không nói gì, mà song chưởng của hắn hợp thành chữ thập, dùng ánh mắt cầu khẩn mà nhìn vị quan viên trẻ tuổi của Đại Đường.

“ Chúng ta nếu đã gặp nhau trong hoàn cảnh này thì là đã cùng ngồi trên môt con thuyền, phải đoàn kết với nhau vượt cửa ải khó khăn này” Sau đó Quách Mục thành khẩn thuật giảng cho bọn họ về sách lược của Đường quân, cuối cùng hắn chốt lại “ Mặc dù các ngươi sẽ có chút tổn thất về tài vật, nhưng chúng tôi sẽ giúp mọi người bổ sung trở lại. Các vị có nguyện ý làm theo cách của ta không”

Hai người thủ lĩnh của hai thương đoàn nhìn nhau, bọn họ thật sự không có muốn tham gia vào chiến sự, nhưng bọn họ tựa hồ cũng hiểu được mình không còn lựa chọn nào khác.

Ở phương Tây, vầng trăng khuyết đã bị một đám mây đen lớn che khuất. cả một vùng đất rộng lớn này chỉ toàn toàn một màu đen nhánh. Ở phương xa, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền của núi Ô Tư Mạn đã biến mất trong đám mây đen kia.

Một cánh quân màu đen, cứ như là thủy ngân mà tràn từ sườn núi cao xuống dưới. Cách Kim Long đại đạo chừng hơn ba dặm nữa bọn chúng đang điên cuồng xông tới. Đây là một trong ba bộ lạc của người Cát La Lộc trong Mưu Lạt tộc nhân. Ngày đông tháng giá đã khiến bọn họ không thể kiếm được cở khô để chăn nuôi dê bò của mình trong những ngày đông này được. Vì vậy bọn họ chỉ có thể xuôi nam để kiếm sống, nhưng bản tính của người Cát La Lộc lại có bản tính tham lam khiến cho bọn họ bị mờ mắt không thấy được sự phì nhiêu, trù phú của thảo nguyên mà chỉ nhìn chằm chằm vào những đội lạc đà thương lữ với rất nhiều hàng hóa và kim tiền. Ngay từ khi Thổ Phiên chiếm lĩnh An Tây, con đường tơ lụa buộc phải đi lên phía Bắc. Khi đó bọn người Cát La Lộc chính là một lũ ác lang, hung bạo và bị những người thương nhân vô cùng căm hận.

Nhưng nhiều năm trước đây, đã xảy ra một cuộc ác chiến ở Bắc Đình, khiến cho bọn người Cát La Lộc phải cúi mình thuần phục trước Đường quân. Nhưng rồi trải qua thời gian, những thiếu niên Cát La Lộc bắt đầu trưởng thành, nanh vuốt của người Cát La Lộc đã sắc bén trở lại.