Danh Môn

Chương 467: Khai thác bạc ở Toái Diệp bị gián đoạn (2)




Quách Mục thấy thế thì cười khổ một cái liền nói “ Thuộc hạ có một người bằng hữu thân thiết ở Lại bộ kể cho nghe một câu chuyện, đó là Vương đại soái vốn được triều đình dự kiến điều động về triều đình làm Kim Ngô Vệ đại tướng quân, nhưng vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ trước đây trong hai năm nữa. Có lẽ việc của tướng quân và Vương tướng quân cũng là từ một nguyên nhân mà thôi. Còn nguyên nhân thế nào thì vị bằng hữu của thuộc hạ không biết được?” Thuộc hạ nghĩ trong mấy ngày tới nhất định sẽ có chim câu mang thư thông báo tới”

Nếu như Vương Tư Vũ mà cũng bị giữ lại hai năm thì Tào Hán Thần cũng cảm thấy yên lòng. Ông ta đem công văn bổ nhiệm cất đi liền vỗ vỗ vào đầu vai Quách Mục nói “ Ngươi không có ở đây, nhạc phụ tương lai của ngươi có mấy lần tới hỏi xem khi nào ngươi trở về, có lẽ vị hôn thê của ngươi chờ đợi ngươi sốt ruột lắm đó. Mau trở về nhanh lên”

Quách Mục mặt đỏ lên, hắn muốn nói mấy câu xã giao nhưng không làm sao nói ra được, chỉ đành chắp tay cáo từ, hắn ta đi được mấy bước hẳn hoi, sau đó vì sốt ruột mà co chân chạy một mạch theo hướng của trái tim đang yêu.

Tào Hán Thần nhìn thấy tư thế chạy bộ như thế thì thật là khó coi, nhìn giống như một con bọ ngựa lớn vậy.Ông ta không khỏi lắc đầu mà cười, rồi xoay sang nói với thủ hạ của mình “ Trong hai ngày này, phải lưu ý các chim câu tình báo cho ta, nếu có tin tức từ Trường an chuyển tới thì phải lập tức báo cho ta biết”

Để tăng cường vấn đề thông tin liên lạc giữa triều đình và An Tây, nên triều đình đã cho xây dựng hai mươi dịch trạm bồ câu chuyển thư ở dọc đường của các châu. Mục đích là để tiếp sức cho việc truyền tải tin tức nhanh chóng. Ở khu vực Toái Diệp này có hai dịch trạm của bồ câu. Một ở Toái Diệp, còn một trạm khác ở Vân Thành bảo. Nếu có tin tức gì trọng đại thì chỉ trong vòng mười ngày tin tức ấy có thể được chuyển đến Toái Diệp.

Lại nói về Quách Mục, hắn không chút chú để ý để nhận ra rằng hắn đang chạy nhanh như điên vậy. Chỉ trong chốc lát hắn đã chạy tới Sùng Nhân phường. Ở Toái Diệp này có mười ba khu vực là nơi phân bố của người Hán, và được gọi là Thập tam phường. Mười ba phường này được gọi theo tên của các phường ở thành Trường An. So với kiến trúc Trung Nguyên thì giống nhau hoàn toàn. Đi ở trên đường cái, tai được nghe tiếng Hán, mắt nhìn thấy chữ Hán. Như vậy khi đi trên đường ở đây cũng giống như đang đi trên đường ở Trung Nguyên vậy

Bạch Gia nằm ở đoạn giữa của Sùng Nhân phường. Quách Mục rẽ qua một góc đường, thật xa đã nhìn thấy Bạch gia mở một hiệu tạp hóa ở đầu đường. Ở bên cửa sổ của tiệm tạp hóa hai tầng đó Quách Mục mơ hồ nhận ra một bóng hình xinh đẹp tuyệt trần, và dường như bóng hình ấy cũng nhận ra hắn, liền xoay người chạy nhanh xuống lầu. Quách Mục trong lòng nóng lên, vội hướng về phía người yêu của mình mà chạy nhanh tới.

Trời vào hoàng hôn rồi, khi ấy Quách Mục đang cùng cả nhà họ Bạch ăn bữa tối. Đây là những giây phút khiến cho hắn cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Vị nhạc phụ tương lai của Quách Mục tên gọi là Bạch Thắng, tuổi gần năm mươi, là một thương nhân rất mẫu mực. Ông ta là người khôn khéo đồng thời cũng là người có đầu óc tính toán. Bản thân ông ta xuất thân bần hàn, đã làm người bán hàng dong suốt ba mươi năm, ông ta đi buôn bán khắp các hang cùng ngõ hẻm để kiếm tiền nuôi ba đứa con trưởng thành. Đến như cái tuổi của lão bây giờ thì cũng không còn bôn ba buôn bán được nữa rồi. Vì thế mà chuẩn bị về quê làm ruộng. Lĩnh nhận được từ phía quan phủ hai mươi mẫu ruộng để làm kế sinh nhai dưỡng lão, nhưng ông ta vừa không nỡ và cũng không muốn bản thân xa dời nghề buôn bán này.

Đương lúc dự định chuẩn bị về quê làm ruộng thì ông ta được quan phủ tuyên truyền về chính sách di dân đến định cư ở Toái Diệp thì sẽ được nhận hai khoảnh ruộng đất, hơn nữa lại còn có nhà mới. Bạch Thắng lập tức nhận thấy đây là một cơ hội đến với mình. Bản thân ông ta và người vợ già có thể mở một cửa tiệm nhỏ buôn bán, còn đất ruộng thì giao cho người con trai cả trồng trọt. Đấy chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao. Tính toán như vậy và cuối cùng gia đình Bạch Thắng cũng ghi tên mình di dân đến Toái Diệp.

Bạch Thắng có ba người con, người con trai lớn năm nay hai mươi lăm tuổi, hắn ta đã lấy vợ và có một đứa con năm nay lên hai tuổi. Hắn phụ trách trông nom, trồng trọt trên hai khoảnh đất, chính vì công việc nhiều nên có thuê thêm hai người Đột Quyết để hỗ trợ việc trồng trọt cho hắn. Người con thứ hai chính là nàng Bạch Phương, năm nay nàng ta mười bảy tuổi, vẻ đẹp đương thì con gái của nàng khiến nhiều người rung động. Và nàng cũng sắp trở thành Quách phu nhân. Người con thứ ba thì còn nhỏ tuổi, năm nay mới có mười bốn, cũng đã trải qua mấy năm học hành, nhưng khi tới Toái Diệp thì đi làm giúp việc trong khách điếm. Kết quả là hắn đã bị Toái Diệp Học quan ra lệnh cưỡng chế đến trường để học hành.

Quách Mục cũng có hoàn cảnh xuất thân bần hàn giống như bọn họ, và cũng là người Phần Châu. Nếu như xem xét kĩ một chút thì ngoại tổ phụ của hắn cùng với Bạch gia kia cũng có chút họ hàng thân thích xa xa. Cứ như vậy Quách Mục cùng với Bạch gia quan hệ hết sức hòa hợp. Giờ phút này đây hắn lấy rất làm thoải mái khi mà vị hôn thê đã chuẩn bị nệm giường cho hắn. Một bên thì cùng uống rượu với nhạc phụ tương lai, còn Bạch Phương thì đang bận rộn để bưng thức ăn lên cho bọn họ.

Bạch Thắng ho khan một tiếng , ông ta một mình nâng chén rượu lên, cười nói với người con rể tương lai của mình “ Nếu như Văn Tinh đã trở về thì ta nghĩ rằng hôn sự này cùng không nên chần chừ nữa, ta cũng đã nhờ người xem qua và thấy rằng ngày hai mươi tháng chín này chính là ngày lương thần cát nhật, chúng ta sẽ

mời một vài người hàng xóm láng giềng và tổ chức hôn lễ cho các con.”

Quách Mục đem chén rượu uống cạn, hắn tính toán qua một chút thì nhận thấy rằng ngày hai mươi tháng chín chỉ còn cách hôm nay có ba ngày nữa. Trong khi đó hắn còn muốn bố trí, sửa soạn cửa nhà một chút nữa và cũng muốn có thời gian để mời mọc mấy người bạn đồng liêu nữa. Thấy thời gian có vẻ gấp gáp, hắn liền nói “ Không bằng cứ chậm thêm hai ngày nữa, con cũng muốn chuẩn bị qua cửa nhà thêm một chút”

“ Vậy cũng được, vì ngày hai lăm tháng chín này cũng là một ngày tốt lành đấy” Bạch Thắng cười ha ha, khoát tay chặn lại nói “ Thật ra thì nhà mới của các con ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, nhưng có điều kết hôn là chuyện đại sự, không thể qua loa cẩu thả được. vậy chúng ta cự quyết định là ngày hai lăm tháng chín này nhé”

Quách Mục mừng rỡ, vội vàng đứng dậy khom người thi lễ “ Đa tạ nhạc phụ đại nhân”

“ Cha ơi, có người đến tìm Văn Tinh, hình như là có công việc gì đó” Lúc này từ phía trước của cửa tiệm bỗng truyền đến lời nói của Bạch phu nhân.

Quách Mục bỗng ngẩn người ra, không biết ai lại đến tìm hắn vào lúc này nữa. Hắn bước thật nhanh đi về phía cửa tiệm, chỉ thấy một gã nha dịch đang đứng chờ ở ngoài cửa. Thấy hắn đi ra ngoài tên nha dịch lập tức tiến lên thi lễ nói “ Quách tham quân, Đại tướng quân ời ngài.”

“ Đại tướng quân cho tìm ta có chuyện gì thế”

“ Thuộc hạ cũng không biết nữa, nhưng thấy đại tướng quân nói là rất gấp. Xin Quách tham quân đi ngay cho”

Quách Mục mặc dù rất nhớ giai nhân của miuình, nhưng việc công là trên hết, hắn cũng không dám chậm trễ. Hắn quay vào trong nhà nói với mọi người một tiếng, rồi vội vã chạy về hướng nha môn cảu Toái Diệp đô đốc. Vừa bước vào cửa hắn đã thấy trong phòng có tới mười mấy người đã ở đó. Mà lại toàn là những nhân vật quân chính đầu não của Toái Diệp. Tào Hán Thần ngồi ở ghế trên, đang cúi đầu chăm chú suy nghĩ điều gì đó.

Một người thấy hắn bước tới, liền hướng về phía Tào Hán Thần bẩm báo “ Đại tướng quân, Quách tham quân đã đến”

Taò Hán Thần thấy hắn bước vào, lập tức ông ta cũng chỉnh lại tư thế ngay ngắn và nói “ Nếu mọi người đã tới đủ vậy thì ta bắt đầu nghị sự thôi”

Ông ta ngừng lại một chút, đợi cho Quách Mục ngồi vào vị trí rồi mới nói tiếp “ Xế chiều hôm nay ta có nhận được một bức hồng thư chuyển gấp của triều đình. Triều đình đã nhận được tin tức xác thực là những người Cát La Lộc vốn là phụ thuộc vào Hồi Hột đã tiến hành xuôi nam. Cùng hội họp với những người Cát La Lộc bổn tông ở phía bắc của chúng ta.Triều đình yêu cầu chúng ta phải hết sức nâng cao cảnh giác, đề phòng bọn người Cát La lộc này có thể xâm chiếm vào lưu vực của Đại Thanh Trì, trong đó bao gồm cả Toái Diệp của chúng ta nữa. Hơn nữa phải tăng cường bảo vệ các mỏ bạc của Toái Diệp, không được có nửa điểm sơ xuất. Vì thế hoàng thượng đặc biệt lệnh cho ta tiếp tục trấn thủ Toái Diệp thêm hai năm nữa, để hoàn thiện việc phòng ngự ở Toái Diệp này”

Ông ta nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt nghiêm túc dị thường nói “ Các vị, ở Toái Diệp này chúng ta chỉ có một vạn quân, mà bọn người Cát La Lộc thì đông tới hàng chục vạn. Mặc dù bọn chúng khi ở Bắc Đình đã từng bị Đường quân của chúng ta đánh cho tơi tả. Nhưng mấy năm gần đây, bọn chúng đã dần dần khôi phục lại nguyên khí. Hơn nữa bọn chúng lại có bọn người Đại Thực đứng ở phía sau làm hậu thuẫn cho chúng. Điều mà triều đình lo lắng nhất chính là khả năng bọn người Đại Thực kia sẽ mượn tay bọn người Cát la Lộc để nhổ đi cái đinh Toái Diệp chúng ta. Cho nên kể từ ngày hôm nay, Toái Diệp cần đặt trong trạng thái thời chiến. Các vị nghe ta nói vậy có cần bổ sung gì nữa không”