Danh Môn

Chương 416: Chuyện lộ bí mật ( 1 )




“ Chờ một chút!” Trương Hoán đột nhiên nghe ra điểm kỳ quái, hắn do dự một lát liền hỏi: “ Nàng nói là nhũ mẫu kia đồng thời lúc thích khách vào liền ôm lấy đứa bé chạy ra phía ngoài sao?”

“ Đúng như vậy.” Bình Bình đáp bình tĩnh khác thường: “ Chính là ta nói điều quái dị thứ nhất. Ta phản ứng mau lẹ là bởi vì ta không có cảm giác ngủ, còn đang tìm muỗi khắp nơi. Hơn nữa ta nghe được động tĩnh ngoài sân. Nhưng nhũ mẫu kia lại đồng thời phản ứng với ta, ôm đứa bé liền chạy ra phía ngoài. Thật sự là cực kỳ quái dị.”

Trương Hoán ánh mắt bắt đầu chậm rãi nheo lại, hắn đã nghe ra đầu mối “ Sau đó thì sao?”

“ Sau đó ta chợt nghe thấy nhũ mẫu hét thảm một tiếng ở bên ngoài. Ngay sau đó thấy Minh Nguyệt ôm đứa bé chạy trở về, chui vào dưới giường nhũ mẫu. Nam nhân kia mấy lần muốn xông tới giết Minh Nguyệt đều bị ta ngăn cản. Còn Minh Châu liều mạng dùng chậu đồng nện vào nữ thích khách kia, chính lúc đó thì nó bị giết hại .”

Nói tới đây, Bình Bình đau khổ nhắm hai mắt lại. Nàng cùng Minh Nguyệt, Minh Châu có quan hệ vẫn luôn rất tốt. Nhất là Minh Châu, luôn thích cùng nàng đánh cuộc, nhưng nó rõ rành rành bị chém bay đầu ngay trước mắt nàng.

“ Sau đó thì sao?” Trương Hoán nhỏ giọng lại hỏi, hiện tại mấu chốt chính là nữ thích khách kia. Đó cũng là trọng tâm của cả án tử.

Bình Bình từ từ mở mắt, nàng có hơi thương cảm tiếp tục nói: “ Lúc này, ta đã trúng hơn mười kiếm, lại cũng bất lực đi ngăn cản nữ thích khách kia. Nữ thích khách thân hình cao lớn nên cúi xuống mà không chui vào được. Chiếc giường lại rất nặng nề, nó nhấc lên hai lần đều không thể hất đi nổi. Lúc này xa xa đã có người hô to, nữ thích khách dưới tình thế cấp bách liền nhảy lên giường, liên tục đâm kiếm về phía dưới giường.”

“ Còn Thôi Ninh đâu? Lúc này nàng ở nơi nào?” Trương Hoán thấy Bình Bình trước sau không chịu nhắc tới Thôi Ninh nên hắn cũng không nhịn được nữa mà hỏi.

Bình Bình thấy chuyện đã không cách nào che dấu, liền cúi đầu thở dài một cái mà nói: “ Ta nói điều quái dị thứ hai liền ở chỗ này. Thôi Ninh thấy nữ thích khách muốn giết con thì nàng như nổi điên bổ nhào về phía nữ thích khách. Nhưng dường như nữ thích khách lại không có ý định giết nàng, chỉ dùng sức đẩy nàng ra. Thôi Ninh lại xông tới đánh loạn, nữ thích khách nổi giận liền đâm một kiếm trên đùi nàng, lại một cước đá văng nàng ra. Hình như là đá vào bụng Thôi Ninh, Thôi Ninh kêu thảm một tiếng liền hôn mê. Ta nghĩ đi cứu đứa bé, cũng đúng lúc này lưng ta bị đâm một kiếm. Đồng thời ta cũng trở tay đâm một kiếm xuyên qua bụng dưới nam thích khách, chuyện sau đó thì ta cũng không nhớ rõ .”

Bình Bình thuật lại đến đây, Trương Hoán đã hoàn toàn hiểu rõ chân tướng sự việc, đến tột cùng là ai muốn giết con thứ của mình? Hắn là vì cái gì? Đã rất rõ ràng. Hắn tính toán vô cùng chính xác. Đáng tiếc duy độc không có tính đến Bình Bình lại ở trong phòng Thôi Ninh. Cái này gọi là tính toán ngàn điều, tất có một kẽ hở.

Đã đến tháng sáu, đúng là thời gian nóng nhất trong năm. Mặt trời gay gắt chiếu nóng mặt đất, tất cả sinh mệnh đều lùi bước dưới nắng gắt. Cho dù là Đại Minh Cung hay ở Hoàng Thành, đến gần buổi trưa thì đều trở nên im lặng, tất cả mọi người ở lỳ trong phòng. Trên đường cái bên ngoài, ngoài sân rộng cũng không nhìn thấy một người. Nhưng cùng với tiếng chuông báo nghỉ trưa vang lên, bắt đầu có những cỗ xe ngựa thưa thớt nhằm hướng ngoài cung chạy đi. Đây là các đại thần đi ra ngoài ăn cơm trưa. Trước đây mỗi ngày vào lúc này đều là sôi nổi nhất trong ngày, các đại thần ngươi mời ta thỉnh, túm năm tụm ba đi ra ngoài phường uống rượu gặp gỡ. Còn hiện tại khí trời nóng bức, phần lớn mọi người đều không muốn ra ngoài nên liền ở lại trong phòng làm việc ăn bữa trưa do triều đình cung cấp.

Mặc dù như thế, vẫn có một ít quan viên không sợ nóng bức mà hẹn nhau đến tửu lâu ngoài phường để ăn cơm. Trước nha thự của Ngự Sử Đài tại Đại Minh Cung cũng thấy bảy tám vị quan viên cười nói rộn rã đi ra. Hai người cầm đầu thì một người là Ngự Sử Trung Thừa Nhan Cửu Độ, người khác là Đỗ Mai mới nhậm chức Ngự sử Trung Thừa. Phụ trách của Ngự Sử Đài gọi là Ngự Sử đại phu, nó chỉ là hư chức. Bởi vì bất kể công việc thực tế, mọi chuyện cụ thể nào đều là do Ngự Sử Trung Thừa phụ trách. Ngự Sử Đài tổng cộng có hai đài, tả đài quản trăm quan, giám sát quân đội; hữu đài giám sát phong tục ở châu huyện, tỉnh. Cho nên thông thường thiết lập hai vị trí Ngự Sử Trung Thừa phân công quản lý tả hữu đài. Còn Đông đô Lạc Dương cũng thiết lập một Ngự Sử Trung Thừa, nhưng thuần túy chỉ là có ý nghĩa tượng trưng mà thôi. Bởi vì Trương Hoán sau khi đăng cơ thì ở trên nền tảng hai Ngự Sử đài lại đặt thêm một người làm Giám Sát Thất. Như vậy hắn định triệt bỏ Ngự Sử Trung Thừa ở Lạc Dương. Còn tại Ngự Sử Đài lại thiết lập vị chủ quản thứ ba là Giám Sát Thất Ngự Sử Trung Thừa. Trong ba vị Ngự Sử Trung Thừa, Nhan Cửu Độ quản lý tả đài, Lý Hàn Mặc trông coi hữu đài, Đỗ Mai nắm Giám Sát Thất.

Hôm nay là ngày thứ ba Đỗ Mai nhậm chức. Ông ta luôn luônluôn luôn bề bộn với các loại công việc của thủ tục nhậm chức nên khó khăn lắm hôm nay mới chính thức thu xếp được, mấy người đồng liêu liền hẹn nhau đi ra ngoài uống rượu cho hắn đón gió tẩy trần.

“ Đỗ huynh lại là tiến sĩ năm Khánh Trì thứ sáu, ta đỗ giữa bảng năm Khánh Trì thứ năm, mà Hàn Mặc huynh là tiến sĩ năm Khánh Trì thứ năm, thật sự là trùng hợp thú vị!” Nhan Cửu Độ vừa mới xem lý lịch của Đỗ Mai, giờ không nhịn được ha hả cười to. Đỗ Mai xuất thân bần hàn. Mặc dù ông ta luôn luôn làm quan ở Lũng Hữu, nhưng chức quan của ông là do Trương Hoán lấy thân phận Tiết Độ Sứ phong riêng, mới gần chỉ là có tính chất phụ tá cá nhân nên cũng không được triều đình thừa nhận, tại Lại Bộ cũng không có ghi chép. Lúc này trở lại thì ông ta thăng làm Ngự Sử Trung Thừa cũng là lần thứ nhất ông chân chính đi trên đường làm quan. Mặc dù như thế lại không ai dám xem nhẹ ông ta. Ông đúng là một trong ngũ hổ Lũng Hữu. Ngũ hổ Lũng Hữu chính là chỉ Hồ Dong, Hạ Lâu Vô Kỵ, Bùi Minh Viễn, Đỗ Mai, La Nghiễm Chính. Khi Trương Hoán viễn chinh An Tây thì mọi quyết sách lớn nhỏ của cả tập đoàn Lũng Hữu chính là do năm người bọn họ hiệp thương quyết định. Vừa khéo là trong năm người bọn họ thì có bốn người đều là cầm tinh con hổ nên liền được triều đình nói đùa là ngũ hổ Lũng Hữu. Năm người này tuyệt đối là tâm phúc của Trương Hoán. Lần này trong đại biến đổi của triều đình, ngoại trừ Hạ Lâu Vô Kỵ nhậm chức Lũng Hữu Tiết Độ Sứ, La Nghiễm Chính nhậm chức Sóc Phương Tiết Độ Sứ thì ba người còn lại tất cả đều vào triều làm quan. Lúc này đây trong triều không người nào dám xem nhẹ bọn họ.

Đỗ Mai là quan mới trong triều nên vẫn còn có vẻ hơi mất tự nhiên, nghe Nhan Cửu Độ nói xong có hứng thú thì Đỗ Mai cũng vội vàng chắp tay cười nói: “ Thì ra đúng là trùng hợp như thế. Chỉ tiếc Lý Hàn Mặc đi Hà Bắc, nếu không chúng ta đúng là phải gặp nhau uống một chén.”

“ Không ngại, sẽ có cơ hội. Hàn Mặc nổi danh là sâu rượu Trường An, Đỗ huynh chỉ sợ muốn trốn cũng không tránh khỏi.”

“ Ta tự Tử Bình, Cửu Độ huynh liền có thể trực tiếp gọi là Tử Bình.”

“ Được! Mời Tử Bình huynh lên xe ngựa.” Nhan Cửu Độ quay đầu lại vung tay lên “ Mọi người chia nhau xuất phát, tập trung tại Khuyến Nông Cư. Hôm nay để ta mời khách.”

Chúng quan viên Ngự Sử Đài vội vàng lên xe rồi cùng nhau đi về hướng Khuyến Nông Cư.

Đại Đông Chủ của Khuyến Nông Cư vẫn đang là Kinh Nương, nhưng hiện tại Kinh Nương đã vắng mặt trong kinh doanh tửu lâu mà là đang ở tại chợ phía đông. Từ lúc nàng mở mậu dịch cùng Tây Vực thì làm ăn náo nhiệt khác thường, tại chợ phía đông liên tục thâu tóm mấy cửa hàng nên quyết định mở một cửa hàng mậu dịch cỡ lớn đặt tên là Mộng Tây Vực. Nó trở thành một cửa hàng lớn nổi danh ở chợ phía đông chuyên cũng cấp hàng hóa cho các nhà quyền quý, nhà giàu có. Hơn nữa sau bảy tám năm khổ tâm kinh doanh vất vả, nàng lại nhảy một bước trở thành một nữ nhân giàu có nhất Trường An. Sau khi Trương Hoán đăng cơ nàng đã nhận chiếu vào cung một lần. Trên danh nghĩa là đưa hàng vào trong cung, mà trên thực tế là ngủ lại trong cung.

Hiện tại chưởng quỹ của Khuyến Nông Cư cũng là một người Hồ Cơ tuổi còn trẻ, tên Hán gọi là Vương Mỹ Mỹ đã đi theo Kinh Nương nhiều năm. Nàng ta cực kỳ khôn khéo, rất có khả năng. Hơn nữa lại có trí nhớ siêu quần, phàm là quan viên đến điếm ăn cơm thì nàng đều nhớ kỹ, lần sau trở lại thì nàng có thể một tiếng gọi luôn quan hàm dòng họ đối phương mà chẳng mảy may sai chút nào. Những ngày không khí nóng bức thế này, các quan viên phần lớn không ra ngoài ăn cơm nên căn bản trong mỗi tửu lâu thì làm ăn bữa trưa trở nên thấp hơn rất nhiều. Vì vậy họ đều bắt đầu suy nghĩ mời chào một số tửu khách bình thường đến quán dùng cơm. Khuyến Nông Cư cũng không phải ngoại lệ, vì ở chỗ này có thể gặp được rất nhiều quan lớn triều đình nên bởi vậy thực khách bình thường đến Khuyến Nông Cư ăn cơm cũng đặc biệt nhiều hơn. Cả đại sảnh đường ngồi đầy thực khách, ăn nói nhao nhao ồn ào vô cùng ồn ào náo động.