Danh Môn

Chương 354: Bố cục hai nơi




Trong mười vạn Thiên Ngưu Vệ mà Bùi gia bố trí tại Quan Trung thì ước ba vạn người đồn trú tại Trường An, đóng quân tại mỗi quận huyện chủ yếu phía tây Trường An có hơn một vạn người, còn khoảng sáu vạn người đóng quân tại Đồng Quan. Đại soái Đồng Quan là Đại tướng Lý Bão Chân. Sau khi Thôi Khánh Công chiếm lĩnh Lạc Dương, Lý Bão Chân vì đảm bảo đường nối giữa Hà Đông và Trường An liền tự mình dẫn năm vạn quân đóng giữ Thiểm quận. Nhưng bi kịch như An Lộc Sơn tạo phản cũng không tái diễn, Thôi Khánh Công sau khi chiếm lĩnh Lạc Dương không hề lập tức tiến quân Trường An, mà là dừng lại ở Đông đô. Điều này liền cho Lý Bão Chân cơ hội lấy lại ngơi, ông ta ngày đêm xây dựng công sự, thao luyện sĩ tốt chuẩn bị giữ vững Thiểm quận.

Lý Bão Chân là em của danh tướng Lý Bão Ngọc thời trung Đường, năm nay đã hơn sáu mươi. Nhưng tinh thần ông ta khỏe mạnh, già mà vẫn cường tráng, có kinh nghiệm cầm quân phong phú. Bản thân ông ta cũng không phải là người Bùi gia, mà là do Bùi Tuấn bổ nhiệm làm Đại tướng. Trong hệ thống quân đội Bùi gia, chủ tướng cầm quân thông thường cũng không phải là người Bùi gia, mà là do quân nhân giàu có kinh nghiệm nghề nghiệp cầm quân. Con cháu Bùi gia ở trong quân thì phần lớn đảm nhiệm chức quan văn như Tư Mã hoặc là Trưởng Sử, trên danh nghĩa là xử lý việc tạp vụ trong quân, nắm giữ tiền lương trong quân. Nhưng trên thực tế là Giám quân được Bùi gia phái đến trong quân. Quân Đồng Quan cũng là như vậy, chủ tướng Lý Bão Chân chỉ huy lâm chiến quyết đoán, mà Trưởng Sử chính là người của Bùi gia tên là Bùi Vĩ, xuất thân tiến sĩ nay phụ trách văn thư đi đến cùng với phân phối tiền lương của quân Đồng Quan. Trước mắt hắn ở lại giữ Đồng Quan, tổ chức dân phu xây dựng tường thành Đồng Quan.

Mấy ngày nay tinh thần Lý Bão Chân cũng có vẻ không tập trung, Bùi Tuấn chết làm kinh ngạc thiên hạ, ông ta há có thể không bị dao động. Mặc dù ông ta ở tại Đồng Quan, nhưng tình thế triều đình thì ông ta lại rõ như lòng bàn tay. Thái Hậu không có gì khác ngoài cái vỏ, lại vì lợi ích của mình mà dùng thuốc độc giết chết thiếu đế sắp trưởng thành. Điều này càng làm cho Lý Bão Chân căm giận bất bình. Làm quân nhân ông ta kiên quyết ủng hộ Trương Hoán thu phục An Tây, nhưng làm Đại tướng Bùi gia, ông ta cũng không dám có chút xíu quan hệ cùng Trương Hoán.

Lúc này Bùi Tuấn qua đời khiến cho ông ta cảm thấy nguy cơ như một toà nhà lớn bị nghiêng ngả , liên tiếp vài ngày ông ta đều đứng ngồi không yên, trong lòng đầy tâm sự nặng nề.

“ Đại Soái, Lô Tư Mã đến.” Từ ngoài trướng truyền đến tiếng bẩm báo của thân binh.

“ Mời Tư Mã đi vào!” Lý Bão Chân đặt bút xuống, cố gắng ổn định lại tâm tình đang rối loạn của mình.

Màn trướng vén lên, một người văn sĩ trung niên mặt mày thanh tú đi tới. Hắn đúng là Hành Quân Tư Mã Lô Huyền Khanh của quân Đồng Quan. Lô Huyền Khanh là em họ của Lô Kỷ, bởi vì Lô Kỷ và Bùi Tuấn có quan hệ đặc thù mà được bổ nhiệm làm phụ tá cho Lý Bão Chân. Nhưng mà chức Hành Quân Tư Mã này của hắn lại không có quyền lực gì, quyền phân phối tiền lương và quyền chọn lựa quân sĩ đều ở trong tay Trưởng Sử Bùi Vĩ. Hắn chỉ làm việc vẽ bản đồ tác chiến hoặc là các loại tạp vụ như công tác thống kê quân công linh tinh vụn vặt. Nhưng Lý Bão Chân lại vô cùng tín nhiệm hắn, trong quân một chút chuyện lớn cơ mật đều thích thương lượng cùng hắn, tới một mức độ nào đó thì hắn cũng được coi là phụ tá của Lý Bão Chân.

“ Trong lòng tại hạ rất phiền muộn, muốn cùng Đại Soái nói chuyện phiếm vài câu. Không biết Đại Soái có thể có thời gian?”

Lý Bão Chân gật đầu “ Mời Lô Tư Mã ngồi!”

Lô Huyền Khanh đi tới ngồi xuống bên cạnh ông ta, có hơi thở dài mà bảo: “ Tại hạ vừa nhận được thư anh họ gửi. Nói ở trong kinh lòng người hoảng sợ, mỗi bộ đều để công văn chồng chất như núi, không người nào chuyên tâm lo công vụ. Vào lúc này Bùi Tướng quốc qua đời tuyệt không phải là phúc của Đại Đường chúng ta!”

Lô Huyền Khanh đã khơi gợi tâm sự của Lý Bão Chân, ông ta lắc đầu cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng “ Có lẽ Lý Tướng Quốc có thể ngăn cơn sóng dữ cũng không chừng!”

“ Đại Soái nói tới Lý Miễn sao?” Lô Huyền Khanh cười lạnh một tiếng “ Hắn ta ngay cả Lễ bộ của mình cũng khống chế không nổi mà còn muốn khống chế tình thế Đại Đường? Không phải ta xem thường hắn. Hắn tuy là Lễ Bộ Thượng Thư lại là một trong ba vị Thủ phụ Nội Các, nhưng trong triều ai không biết lão chẳng qua chỉ là một con rối của Thái Hậu thôi. Trên danh nghĩa lão tạm thời giữ chức Thừa tướng, nhưng đại thần trong triều có ai lại đi nhờ vả lão ta? Nghe tộc huynh tại hạ nói Bùi Tướng quốc vừa mới qua đời, lão liền phác thảo một danh sách thay đổi nhân sự. Đề cập rất rộng, gần như bao trùm cả triều đình và địa phương. Thử hỏi, vào lúc dốc sức đương đầu với quốc loạn, bọn họ lại vì một đảng riêng mà gây ra rắc rối. Người như vậy còn có thể ngăn cơn sóng dữ sao?”

Lý Bão Chân thấy hắn không e dè chê bai Lý Miễn thì đột nhiên nhớ ra trong kinh đồn đại Lô Kỷ đã nương nhờ Trương Hoán, trong lòng không khỏi chấn động liền rất bình tĩnh hỏi han: “ Vậy theo ý kiến của ngươi, Đại Đường ta thật sự là không còn người có khả năng ngăn cơn sóng dữ sao?”

Lô Huyền Khanh cười khan hắc hắc một hồi “ Đại Soái cần gì phải biết rõ mà còn hỏi?”

Lý Bão Chân mặt hơi đỏ vẫn lắc đầu bảo: “ Ta thật sự không hiểu ý của ngươi.”

Lô Huyền Khanh đứng lên khom người hành lễ với Lý Bão Chân mà nói: “ Hiện ở trong triều tình thế đại loạn, mỗi người đều suy nghĩ về tiền đồ của mình. Chẳng lẽ Đại Soái cũng không có suy nghĩ qua? Anh họ của tại hạ gởi thư, khuyên tại hạ về dưới trướng Trương Hoán. Tại hạ đã hứa, nếu như Đại Soái có lòng thì tại hạ nguyện thay Đại Soái giới thiệu. Nếu như Đại Soái không muốn thì tại hạ không thể làm gì khác hơn là từ quan đi một mình.”

“ Thế này ...” Lý Bão Chân nghe hắn nói thẳng thắn như thế thì sắc mặt không khỏi khẽ biến, tức thời cúi đầu.

Lô Huyền Khanh thấy ông ta trầm tư không nói, biết ông ta đã động tâm liền tiến lên một bước hạ giọng nói: “ Đại Soái, trong trướng chúng ta hiện có đặc sứ của Trương Hoán, Đại Soái có thể gặp mặt một chút?”

Lý Bão Chân cả kinh, hắn nhìn qua xung quanh rồi cũng hỏi nhỏ: “ Đến bao lâu rồi?”

“ Vừa mới sẩm tối thì vào doanh, Đại Soái có thể bằng lòng gặp?”

Lý Bão Chân cúi đầu suy nghĩ một lát liền nói: “ Được rồi! Ngươi dẫn hắn tới gặp ta, nhưng mà cần phải cẩn thận không để cho người của Bùi Vĩ trông thấy.”

“ Đại Soái yên tâm, không có sai sót!”

Lô Huyền Khanh vội vã đi, nhưng trong lòng Lý Bão Chân càng thêm lo lắng. Bùi Tuấn vừa chết cũng có ý nghĩa Bùi gia bắt đầu suy sụp, trong triều lại không người nào có thể ngăn cản Trương Hoán nổi lên, Lý Bão Chân này làm sao có thể không biết, lại làm sao có thể không động tâm. Thân phận thực sự của Trương Hoán ông ta cũng biết, đúng là con của Thái Tử Dự. Chỉ cần khôi phục thân phận thì việc lên ngôi cửu ngũ là chuyện ắt phải thế. Mà ngày trước ông ta cùng với đại ca lại chịu ơn sâu nặng của Thái Tử Dự, về công về tư ông ta cũng bằng lòng tìm nơi nương tựa chủ mới. Có điều là ông ta tay cầm quân của Bùi gia mà nương nhờ Trương Hoán thì không khỏi e ngại mang tiếng chủ bán cầu vinh. Đây là điều ông ta luôn luôn băn khoăn mà khó hạ quyết tâm.

Lý Bão Chân đứng lên đi tới trước trướng, ngoài trướng những vì sao rực rỡ đầy trời, bóng đêm lạnh lẽo như dúng xuống nước, Lý Bão Chân hít một hơi thật sâu, trong đầu lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều. Lúc này, chỉ thấy phía trước có bóng người di động, Lô Huyền Khanh dẫn người đến. Trong bóng đêm lờ mờ chỉ thấy người mới đến dường như không lớn tuổi lắm mặc bộ quân phục, phía sau còn có năm sáu người tùy tùng. Lô Huyền Khanh dẫn đường ở phía trước, điệu bộ có vẻ cung kính.

“ Đại Soái, đã đến.” Lô Huyền Khanh chạy lên bẩm báo.

Lý Bão Chân thấy dáng vẻ của hắn cực kỳ căng thẳng thì trong lòng không khỏi chấn động, nhờ ánh đèn yếu ớt từ bên trong trướng để nhìn kỹ. Ông ta đã thấy rõ mặt người mới đến thì không khỏi thất kinh, lại bật thốt lên: “ Thượng Thư đại nhân!”

Người vừa tới tươi cười ân cần, một chòm râu ngắn dưới hàm khẽ rung, đúng là Trương Hoán tự mình đến.

Trương Hoán đóng quân ở Hà Tân, cách Thiểm quận cũng không xa, chỉ thời gian một ngày liền có thể chạy tới. Hắn đi lên trước khẽ cười mà nói: “ Khách không mời mà đến, hy vọng Lý Tướng quân không trách.”

“ Ty chức không dám, mau mau mời Thượng Thư vào.”

Trong lòng Lý Bão Chân kích động khác thường. Trương Hoán lại tự mình đến thuyết phục ông ta, đủ thấy hắn có sự coi trọng đối với mình. Ông ta mời Trương Hoán vào trướng, lại luống cuống tay chân lấy ra một chén con bằng sứ men xanh thượng hảo hạng rồi rót cho Trương Hoán một chén trà, hai tay dâng cho hắn “ Thượng Thư đi đường khổ cực, xin dùng trà.”

Trương Hoán tiếp nhận trà uống một hớp, hắn đã từ trong miệng Lô Huyền Khanh biết được Lý Bão Chân có lòng về với mình nhưng vẫn còn có một chút băn khoăn. Hắn đương nhiên biết đối phương băn khoăn điều gì, cũng không muốn gây khó khăn cho lão bèn cả cười mà nói: “ Ta đây tới lần này là muốn cùng Lý Tướng quân thương lượng một việc làm thế nào tiêu diệt Thôi Khánh Công, hiệp đồng các bước giữa hai nhà.”

Lý Bão Chân trong lòng rõ ràng, Trương Hoán chẳng qua là dùng một loại thủ pháp kín đáo để lôi kéo mình. Nói cho cùng thì hai nhà đều là quân Đường, hắn lại là Binh Bộ Thượng Thư, Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên soái, hoàn toàn có tư cách điều động ông ta. Cứ như vậy ông ta liền có thể hợp lý hợp pháp về dưới trướng với hắn mà sẽ không bị người đời lên án, đây không nghi ngờ là thủ đoạn cực cao minh.

Giờ phút này, một chút băn khoăn cuối cùng của ông ta cũng không còn. Ông ta lúc này đứng lên, quì một gối chào theo nghi thức quân đội với Trương Hoán “ Thuộc hạ nguyện ý nghe Đô đốc điều khiển!”

Trương Hoán nhẹ nhàng vuốt râu cười một tiếng, Thiên Ngưu Vệ là quân tinh nhuệ nhất của Bùi Tuấn, ngay cả Lý Bão Chân đều về với mình thì có thể thấy được Bùi gia đã mất đại thế.

“ Được! Đợi cho Thôi Khánh Công xảy ra nội loạn thì đến thời cơ ta và ngươi tiến công.”

Lạc Dương, ba vạn tiền quân của Trương Hoán vốn đóng quân tại bờ bên kia Hoàng Hà đã lặng lẽ rút lui lên bắc. Cùng lúc đó, quân Tương Dương đang tiến công kịch liệt huyện Tân Trịnh cũng rút về Hứa Châu ở phía nam. Áp lực quân sự lên Thôi Khánh Công giảm mạnh, lại có thám báo thăm dò được tin tức, một chi tinh binh ba nghìn người hai ngày trước đã lặng lẽ quay trở về Đồng Quan.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Trương Hoán rất có thể là bí mật quay về kinh để tranh quyền. Cùng với uy hiếp của địch bên ngoài giảm bớt, việc vặt trong quân của Thôi Khánh Công cũng dần dần tăng lên nhiều.

Hai ngày này, một tin tức không chính thức thông qua các con đường lén lút lan truyền trong quân Thôi Khánh Công, nói là Lý Sư Đạo đã bắt đầu bất mãn nghiêm trọng đối với việc Thôi Khánh Công chuyên quyền độc đoán, muốn vượt Hoàng Hà để tự lập.

Không ai biết tin tức kia từ đâu mà đến, nhưng rất nhiều người đều tin tưởng nó là thực sự. Lúc trước Lý Sư Đạo đầu hàng Thôi Khánh Công chính là một liên minh lợi ích rời rạc, nếu như thực lực của Thôi Khánh Công vẫn ở xu thế lên cao thì có lẽ Lý Sư Đạo sẽ tiếp tục phụ thuộc Thôi Khánh Công. Nhưng thế lực Thôi Khánh Công lại ngày càng sa sút, cơ nghiệp vất vả cực nhọc đánh chiếm được lại để làm áo cưới cho người khác. Như thế, làm sao Lý Sư Đạo có thể không sinh dị tâm? Không chỉ có Lý Sư Đạo, rất nhiều người cho rằng Mã Đại Duy cũng có khả năng như vậy.

Bao gồm bản thân Thôi Khánh Công cũng rất tin không hề nghi ngờ với cách nói đó. Từ hai ngày trước, sau khi Chu Thao khuyên hắn thừa dịp cơ hội trong triều đại loạn để giết Lý Sư Đạo và Mã Đại Duy đoạt quân đội thì Thôi Khánh Công liền bắt đầu có ý nghĩ.

Trong ba mươi vạn đại quân của hắn, quân đội thực sự có sức chiến đấu ngoại trừ một chi ba vạn quân Nhữ Dương đi theo chính mình, những chi khác đều nắm giữ ở trong tay hai người Lý, Mã. Một chi là ba vạn tinh binh Bộc Dương của Lý Sư Đạo, chi khác là năm vạn quân Từ Châu của Mã Đại Duy. Mà hàng quân sau khi đánh bại quân Hà Đông cũng phần lớn bị hai người đoạt mất.

Thuộc hạ của mình quân số tuy nhiều nhưng lại phần lớn là đám ô hợp, chủ yếu là tráng đinh bị bắt bổ sung sau khi hắn phản công Trung Nguyên. Rất nhiều binh lính ngay cả quân phục cũng không có, còn có người phải dùng nông cụ làm vũ khí. Từ việc quân giữ Trần Lưu không đánh mà hàng liền cũng biết những quân mới này không có khả năng chiến đấu. Cho nên, làm thế nào để có thể lấy được quân đội tinh nhuệ trong tay hai người vẫn luôn là một việc khiến cho Thôi Khánh Công đêm ngày đăm chiêu.

Nhưng Thôi Khánh Công cũng không ngốc, hắn biết chuyện như vậy là một thanh kiếm hai lưỡi. Xử lý tốt thì hắn có thể khống chế tất cả quân đội do đó thực lực tăng nhiều, mà một khi xử lý không tốt, thì ngược lại sẽ làm chính mình bị thương. Từ tình thế trước mắt mà nói, tốt nhất là không nên để phát sinh nội loạn. Nhưng hắn hiểu rất rõ ràng, nếu như không sớm xử lý chuyện này thì hai viên đại tướng rất có thể sẽ sinh dị tâm.

Cho nên Thôi Khánh Công đối với chuyện này tỏ vẻ cực kỳ cẩn thận, cùng lúc sai người nghiêm tra tin tức nơi phát ra. Hơn nữa những kẻ nói năng gây lộn xộn thì đều xử tử. Về phương diện khác hắn cho người đem tiền lương cùng mỹ nữ cho Lý Sư Đạo và Mã Đại Duy, đồng thời đồng ý tương lai hai người và hắn sẽ cùng hưởng thiên hạ.

Đồng thời với việc ra sức lôi kéo hai người. Hắn lại bí mật bàn với Chu Thao biện pháp tốt nhất để trừ khử hai người. Chu Thao thì đề nghị hắn trước hết liên thủ cùng Mã Đại Duy trừ khử Lý Sư Đạo ở gần Lạc Dương nhất. Ngược lại thì mượn tên của Lý Sư Đạo để ám sát Mã Đại Duy, như vậy liền có khả năng thu hết quân đội của hai người. Có thể nói là kế một hòn đá hạ hai con chim, Thôi Khánh Công hết sức đồng tình. Sau khi xác định rất nhiều chi tiết, hắn lập tức xây dựng đội cận vệ đặc biệt, chọn lựa những người võ nghệ cao cường mà lại còn tinh thông ám sát tạo nên do hắn trực tiếp chỉ huy. Lại phái tâm phúc mật cáo cho Mã Đại Duy biết là Lý Sư Đạo đã có bụng đầu hàng Trương Hoán.

Một đội kỵ binh nhỏ lướt nhanh trong đám sương mù buổi sáng. Phía trước là huyện Tỷ Thủy, các kỵ binh liền chia tay với một người mà phi về hướng bắc. Mã Tư Nghi giơ tay che mắt nhìn đám kỵ binh đi xa, hắn liền quay đầu ngựa lại nhìn rõ phương hướng rồi chạy vội đến thành trì.

Huyện Tỷ Thủy cũng là chỗ Mã Đại Duy trú binh, hắn đang giằng co cùng Trương Hoán. Cánh quân của Lý Sư Đạo đóng quân tại vùng Hoàng Hà phía bắc Lạc Dương, còn cánh quân của Mã Đại Duy thì đóng quân tại Tỷ Thủy cách phía đông Lạc Dương hai trăm dặm để phòng ngừa Trương Hoán đột phá từ mặt đông.

Mã Đại Duy không tàn bạo giống như Thôi Khánh Công, hắn xuất thân là quan văn. NHìn chung mà nói thì đối với dân chúng hắn hơi có khoan dung hơn. Hắn cũng có thể kiềm chế binh lính, cho nên vùng Trịnh Châu, Huỳnh Dương do hắn khống chế coi như có sức sống hơn. Ngoài ra chỗ hắn đóng quân ruộng đất màu mỡ, từ xưa đúng là khu lương thực cao sản, đám dân chúng có thể có cơm mà ăn. Cho nên trong dân chúng thì Mã Đại Duy vẫn còn có một chút danh tiếng.

Sáng sớm hôm nay, không ít vị hương thân ( hào khú đức cao vọng trọng) phẫn nộ liên hợp tìm đến chỗ Mã Đại Duy tố cáo, nguyên nhân gây ra là một chi quân đội Thôi Khánh Công quá cảnh đi Trần Lưu tác chiến đã thiêu đốt giết chóc gian dâm dọc đường. Hơn mười thôn trang bị hủy, còn có hơn một ngàn phụ nữ bị bắt đi. Đám hương thân lên án hành vi phạm tội của quân đội quá cảnh, đồng thời đua nhau khuyên bảo Mã Đại Duy nên chia tay Thôi Khánh Công mỗi người đi một ngả, không nên để kẻ tàn bạo này làm liên lụy, khiến cho đời sau đều không ngóc đầu nổi.

“ Phanh!” một tiếng, Mã Đại Duy hung hăng nên một quyền ở trên bàn làm bát trà bị chấn động nhảy dựng lên, đổ nghiêng nước chan hòa.

“ Tên hỗn đản Thôi Khánh Công này!” Mã Đại Duy nghiến răng nghiến lợi mắng to, chuyện này cũng làm hắn cực kỳ căm tức. Không nói đến hắn càng ngày càng căm giận quân đội gây cảnh bạo ngược, hơn nữa còn gây tội ngay trên địa bàn của hắn, điều này rõ ràng là không nể mặt mũi hắn.

Mặc dù hắn vẫn còn tạm thời không muốn trở mặt với Thôi Khánh Công, nhưng Thôi Khánh Công tự làm tự chịu cũng càng ngày càng làm hắn phản cảm. Nhất là hai ngày trước Thôi Khánh Công phái người nói rõ cho hắn dã tâm muốn xưng đế khiến cho Mã Đại Duy đột nhiên cảm thấy được một loại tư vị muốn đập phá “ Xưng đế!” Hắn có đức gì mà có thể dám xưng Thiên Tử.

Vốn Mã Đại Duy hy vọng Thôi Khánh Công có thể vào triều làm tướng, hắn cũng có thể vẻ vang thăng làm Tiết Độ Sứ, nếm thử mùi vị hùng cứ một phương. Nhưng hiện tại Thôi Khánh Công dường như càng ngày càng xa với mục tiêu hắn mong muốn, còn muốn bất chấp thiên hạ bao la mà đòi xưng đế. Điều này khiến cho Mã Đại Duy không thể không suy nghĩ về tiền đồ của mình.

“ Lão gia, chúng ta có lẽ về Bành Quận đi thôi!” Người nói chuyện chính là Mã Đại Duy phu nhân, nàng cũng họ Mã tên là Mã Hương Liên, cũng là em ruột của Mã Tư Nghi, tuổi ước hai mươi bốn hai lăm. Da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp vô song nên rất được chồng thương yêu. Nhất là nàng đã có bầu sáu tháng khiến cho Mã Đại Duy tuổi gần năm mươi mà dưới gối lại không có đứa con nào càng chiều chuộng đủ điều đối với nàng. Đi đâu hắn cũng mang theo nàng vì sợ cho nàng trong thời loạn gặp chuyện không may.

Nàng tiến lên muốn thu dọn bát trà trên bàn, Mã Đại Duy vội vàng đỡ nàng, “ Phu nhân cẩn thận thân thể, việc này cứ để người hầu đi làm.”

Mã Hương Liên từ từ ngồi xuống, nàng thấy chồng mình dường như vẫn còn chần chờ chưa quyết thì nhăn đôi mi thanh tú lại khuyên nhủ: “ Quân đội Thôi Khánh Công tàn bạo, ngay cả thiếp đây là người chân không ra khỏi cửa cũng nghe được vô số tin tức. Lão gia xuất thân trong sạch, vì sao phải ở chung một chỗ cùng người như thế, vô cớ làm bẩn danh tiếng. Chúng ta cũng không phải không có địa bàn và quân đội của mình, hoàn toàn có thể thoát ly quan hệ với hắn!”

Mã Đại Duy thở dài một hơi, khoát tay liền nói: “ Phu nhân chỉ để ý chăm sóc con cái trong bụng cho tốt, chuyện của nam nhân cũng đừng hỏi đến .”

“ Lão gia, thiếp không phải nghĩ tới hỏi người về việc trong quân. Có điều là những ngày này thiếp luôn gặp cơn ác mộng, mộng Bồ Tát tức giận chỉ trích thiếp cũng giết người. Là thiếp lo lắng cho con cái chúng ta!”

Nói tới đây, Mã Hương Liên không nhịn được rơi lệ: “ Lão gia coi như không cho thiếp nghĩ thì cũng nên vì con cái chúng ta mà suy nghĩ một chút, làm bậy nhiều sẽ bị báo ứng.”