Danh Môn

Chương 238: Tam phương đấu sức




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 239 : Tam phương đấu sức

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Đối với việc Chu Thử muốn thừa dịp Trương Hoán tây chinh để dốc sức cướp lấy Lũng Hữu, Tề Lộc hoàn toàn tán thành. Hắn chủ quản chính sự Thục Trung, Thục Trung đã bị Chu Thử phá hủy không còn hình dạng. Năm nay vùng phía nam lại gặp thủy tai, nếu như không hướng ra phía ngoài khuếch trương thì ba mươi vạn đại quân của hắn chỉ sợ cũng khó có thể nuôi sống. Còn như việc thừa dịp Trương Hoán tây chinh để đoạt cơ nghiệp hắn rồi sẽ bị người trong thiên hạ chê trách thì Tề Lộc cùng Chu Thử giống nhau. Đều cùng không đem những hư danh này để ở trong lòng chút nào. Quan trọng hơn chính là Lũng Hữu giàu có và đông đúc để giải quyết nỗi lo lửa xém lông mày cho hắn.

“ Vương gia liệu có nghĩ tới, nếu như chiếm đoạt được Lũng Hữu thì giang sơn phía tây Đại Đường liền hoàn toàn thuộc về chúng ta tất cả. Có Thục Trung bề dày chiến lược, lại có Lũng Hữu trấn ở cửa Trường An , khi đó Vương gia liền hoàn toàn có thể kiến lập đế nghiệp.”

Chu Thử nằm ở trên một cái giường mềm đắc ý cười, thớ thịt béo múp trên mặt rung lên bần bật. Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện bèn khoát tay chặn lại mà oán hận nói: “ Xưng đế là tất nhiên, nhưng người thứ nhất Lão Tử muốn tiêu diệt chính là tên Lý Nạp hỗn đản kia. Dám phản bội với ta, uổng cho ta còn đem em gái gả cho hắn.”

Tề Lộc đảo tròn đôi mắt hắc hắc cười nói nham hiểm: “ Thuộc hạ có một kế, có thể một mũi tên trúng hai đích! Vừa được Lũng Hữu, lại có khả năng trừ khử Lý Nạp.”

Chu Thử vui mừng vội vàng ngồi dậy “ Ta đã biết tiên sinh hẳn sẽ không làm ta thất vọng. Mau nói đi, cái gì là kế một mũi tên trúng 2 đích?”

“ Rất đơn giản, thuộc hạ nghe nói Hán Trung năm nay đại hạn, quân lương Lý Nạp cũng xảy ra vấn đề. Nói vậy hắn hiện tại đã rất khó khăn, nếu như Vương gia lúc này hòa giải cùng hắn, lệnh cho hắn phối hợp chúng ta tiến công Lũng Hữu. Sau khi xong việc, hắn lấy ba quận Kim Thành , chúng ta thì lấy Hà Hoàng. Như vậy, Hán Trung không phải trống rỗng sao?”

“ Không tệ! Không tệ!” Chu Thử luôn miệng tán thưởng “ Quả nhiên kế một mũi tên trúng hai đích thật là kế hay. Cứ như vậy thì cho dù không đoạt được Lũng Hữu, chúng ta cũng có thể cướp lấy Hán Trung.”

Hắn trầm tư một phen lại hỏi: “ Ta chỉ sợ Lý Nạp không chịu xuất binh, hơn nữa nếu như ngược lại hắn tiến công Thành Đô thì làm sao bây giờ?”

Tề Lộc cười lắc đầu “ Không thể. Lý Nạp kia cũng không phải loại thiện nam tín nữ gì, thuộc hạ cũng không tin hắn không thèm thuồng miếng thịt béo Lũng Hữu này. Chỉ cần Vương gia để hắn thấy quyết tâm của chúng ta chiếm đoạt Lũng Hữu, hắn liền nhất định sẽ chờ thời cơ xuất quân. Còn như tấn công Thành Đô, Vương gia có thể không cần lo lắng. Chỉ cần chúng ta ở trên đường từ ải Dương Bình đến Kiếm Các bố trí nhiều binh lính phòng thủ, hắn sẽ không vào được Thục Trung.”

“ Hay!” Chu Thử hai tay nện xuống, dứt khoát hạ quyết tâm “ Năm đó Trương Hoán đánh lén ta ở Thục Trung, đến giờ chưa trả nợ thì cũng thất lễ!”

Trong tháng chín, binh lực Thục Trung xuất hiện biến động khác thường. Chu Thử từng bước tăng quân đến vùng Giang Dầu. Sau mười ngày, số quân đóng ở Giang Dầu đã đạt hai mươi vạn người. Chu Thử lệnh cho em họ Chu Phượng Các chỉ huy hai vạn quân gìn giữ Thành Đô, lại lệnh cho em họ khác Chu Nhược Hỉ lặng lẽ dẫn sáu vạn quân đến đóng ở Kiếm Môn, chuẩn bị đánh lén Hán Trung.

Hắn bản thân tự mình đi Giang Dầu. Cùng lúc đó, Chu Thử đem tiểu thiếp yêu mến nhất đưa đến Hán Trung cho Lý Nạp để biểu lộ thành ý tỏ vẻ hòa giải với hắn, đồng thời đề nghị hai nhà chung nhau chiếm Lũng Hữu, lấy sông Hoàng Hà là ranh giới phân chia. Hán Trung Tiết Độ Sứ Lý Nạp khổ sở vì thiếu hụt tiền lương sau mấy lần tự suy nghĩ thì quyết định xuất binh tám vạn để phối hợp kế hoạch tiến quân của Chu Thử.

Ba Thục vào đầu thu hoàn toàn không giống cùng Lũng Hữu trong xanh rạng rỡ. Cùng là trời thu mà nơi đó chính là khí trời ẩm ướt tối tăm, lại vẫn còn có một loại sương mù màu xanh buồn bã mất tự nhiên, kết quả của những trận mưa không ngừng. Nó như một lớp tơ hơi mỏng dường như bao phủ khắp vùng quê cùng đồng ruộng.

Vào cái mùa mưa dầm liên tục thế này, gặp gỡ thân bằng cố hữu là một việc để cho người ta vui thích. Từ tháng chín trở đi, mỗi quán rượu lớn vẫn luôn vắng tanh ở Thành Đô cũng bắt đầu thấy làm ăn chuyển biến tốt đẹp. Đại bộ phận quán rượu mỗi ngày đều duy trì trên năm thành ( một nửa) ghế có khách.

Quán rượu Vọng Giang gần cầu Tứ Mã tại Thành Đô thì việc buôn bán cũng thuận lợi hơn. Thỉnh thoảng có một đám thực khách ra vào quán rượu. Quán rượu Vọng Giang đã có lịch sử trăm năm. Tại Thành Đô thuộc về quy mô hạng trên, ông chủ của nó thì không rõ. Nghe nói là một tướng lãnh cấp cao trong quân của Chu Thử. Có lẽ đúng là bởi vì nó có hậu trường vững mạnh nên quán rượu Vọng Giang hoàn toàn không bị phỉ binh quấy rầy. Còn người phụ trách kinh doanh cụ thể của quán rượu là chưởng quỹ họ Tiền không đầy bốn mươi tuổi. Hắn có khả năng và cực kỳ khôn khéo.

Hôm nay giữa trưa. Trong quán rượu tiếng người ồn ào, một thực khách áo đen nhàn nhã đi vào quán rượu. Hắn liếc Tiền chưởng quỹ đang ở quầy tính tiên lầu một, ánh mắt hai người vừa chạm nhau , người áo đen ra hiệu rồi biến mất trong đám người ồn ào ở lầu một.

Ước một khắc sau, người áo đen xuất hiện ở phía sau quán rượu. Thấy xung quanh không người, hắn nhanh chóng biến vào một gian phòng nhỏ. Liên tiếp đi xuyên qua vài cánh cửa, cuối cùng đi vào một gian mật thất.

Trong mật thất Tiền chưởng quỹ đã sớm chờ một lát, hai người không có hàn huyên. Người áo đen trực tiếp lấy ra một quyển sổ đưa cho chưởng quỹ “ Đây là sơ đồ bố phòng của hai vạn quân đội trấn thủ.”

Nói xong, hắn lại lấy ra một tập tư liệu thật dầy giao cho chưởng quỹ “ Đây là toàn bộ tư liệu về Chu Phượng Các.”

Chưởng quỹ trước sau không nói một lời, hắn thập phần thuần thục đem tập tin tình báo cất vào trong một cái tráp màu cam, lại từ trong hộp gỗ trên bàn lấy ra một tập chi phiếu đưa cho người áo đen mà nói: “ Chỗ này là hai vạn quan tiền, bề trên hạ lệnh muốn trong năm ngày lại có được đánh giá kết cấu các loại binh lính và thực lực mạnh yếu của các cánh quân trong hai mươi vạn đại quân của Chu Thử. Nếu như tiền không đủ có lại cấp thêm, nhưng cho dù như thế nào nhất định phải lấy được tin tình báo này.”

Thực khách áo đen nhanh chóng đánh giá xấp tiền rồi liền yên lặng gật đầu, đem hai vạn quan chi phiếu thu vào trong áo. Sau đó từ một cái cửa nhỏ đi ra ngoài. Lát sau, ba con chim bồ câu cất cánh nhằm hướng Lũng Hữu xa xôi bay đi.

Trương Hoán xuất binh Hà Tây đã gần hai mươi ngày, triều đình trước sau đối với chuyện này vẫn giữ yên lặng. Bất kể là Binh bộ, Nội các hay là Trung Thư Tỉnh, thậm chí Ngự Sử đài, không ai phát biểu công khai bình luận về chuyện này. Không ai tán thưởng hắn vì nước thu phục đất bị mất, cũng không có người nào buộc tội hắn tự tiện xuất binh Hà Tây. Sự yên lặng đúng là lời giải thích tốt nhất cho mâu thuẫn tâm lý. Có điều loại yên lặng này đến ngày mười tám tháng chín bị phá vỡ.

Sáng sớm, cổng lớn ở Quốc tử giám phường Sung Nhân mở hết cả bốn cánh. Ba ngàn sĩ tử Quốc tử giám từ bên trong cửa trào ra, bọn họ háo hức trào dâng, trên mặt tràn đầy kỳ vọng đối với việc thu phục cố thổ mang theo biểu ngữ thật lớn trùng trùng điệp điệp nhằm hướng đường Chu Tước kéo đi.

“ Ủng hộ Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương sứ quân thu phục Hà Tây cố thổ! ; Triều đình không nên im lặng! ; Thu phục Hà Tây cũng không phải mục tiêu cuối cùng của quân Đường!.v..v... “ Những dòng chữ to đỏ chói đầy tính kích động tính tràn ngập các khẩu hiệu và biểu ngữ. Thị dân Trường An đầu tiên là giật mình ngạc, lập tức bắt đầu có người chủ động gia nhập. Được đám sĩ tử đông đảo nhiệt tình cổ vũ, càng ngày càng nhiều dân chúng Trường An bị lây nhiễm nhiệt tình ái quốc của các sĩ tử. Nhất là sĩ tử từ các nơi về Trường An học chờ đợi khoa cử nghe thấy tin liền từ mọi nơi chạy tới. Khi đội ngũ đi đến được đường Chu Tước thì đã phát triển đến hai mươi vạn người, thanh thế to lớn, tiếng hô ầm ĩ vang vọng đất trời.

Mất đi Tây Vực luôn luôn là nỗi đau lớn nhất trong lòng người Đại Đường, ba năm trước đây niềm vui thu phục Hà Hoàng cùng đau đớn mất đi Vũ Uy vẫn tạo áp lực lên tâm hồn mọi người. Hôm nay, tin tức quân Đường phát binh nhằm hướng Hà Tây đã khiến áp lực ba năm chờ đợi đồng thời gỡ bỏ.

Trên dọc đường, đám người tự phát cuồn cuộn không ngừng tham gia vào đội ngũ, khi đội ngũ dừng lại trước cổng Chu Tước Môn thì cả đoàn đã giống hệt con sông lớn đổ về che kín trời đất kéo dài đến hơn mười dặm. Có đến hơn bốn mươi vạn người, một nhiệt tình đã nhiều năm không có làm thành Trường An hoàn toàn sôi trào .

Đứng trước áp lực to lớn của dân ý, triều đình rốt cục phá bỏ sự im lặng, Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn là người đầu tiên tỏ thái độ ủng hộ Hà Tây Tiết Độ Sứ Trương Hoán vì thu phục Hà Tây mà xuất binh. Đồng thời khẩn cấp điều ba mươi vạn thạch gạo từ kho lớn làm quân lương cho đạo quân tây chinh. Lập tức Hộ Bộ, Binh bộ, Ngự Sử đài cùng các cơ cấu quyền lực triều đình cũng lần lượt tỏ vẻ ủng hộ xuất binh Hà Tây. Nhưng ngay cả như vậy, nếu đem so ngọn lửa nhiệt tình của dân ý thì thái độ triều đình vẫn biểu hiện được gần như mập mờ. Mặt khác sáu vị đại thần Nội các, thậm chí Thái Hậu Thôi Tiểu Phù trong đó đều giống như đột nhiên như biến mất.

Đại Minh Cung, Tử Thần các. Từ sau khi Thôi Ngụ từ bỏ chức Hữu Tể Tướng, nơi này liền trở thành chỗ Thôi Tiểu Phù xử lý sự vụ các địa phương. Khi giao dịch ủng hộ Bùi Tuấn làm Hữu Tể Tướng, Thôi Tiểu Phù đã không những được dự thính hội nghị Nội các, còn có quyền ngự lãm công chuyện trọng đại của triều đình cùng các địa phương. Mặc dù làm Thái Hậu nên nàng không có quyền lực trực tiếp bác bỏ, nhưng nàng có thể thông qua nội các để gây ảnh hưởng đưa ra quyết sách trọng đại.

Về quyền lực mà nói, hiện tại nàng đích xác vượt qua Tiên Đế Lý Hệ. Nhưng nếu như nàng không thể dự thính hội đồng Nội các thì địa vị của nàng cùng Lý Hệ kỳ thật cũng không có gì khác nhau. Cho nên quyền lực thực tế mà nàng thu được vẫn là kết quả năm đó Thôi Viên nhượng bộ.

Trong khi trước cửa Chu Tước Môn hơn mười vạn dân chúng tụ tập ủng hộ Trương Hoán thì cùng thời khắc đó, một chiếc xe ngựa có mấy trăm thị vệ hộ tống hạ dừng lại trước những bậc thang cao của Tử Thần Các. Đại Đường Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn lập tức từ trong xe ngựa đi xuống, hắn sửa sang lại quan phục rồi bước dài lên những bậc thang đi vào.

Hiện tại binh lính thường trực bên trong Đại Minh Cung đã đổi thành Thiên Ngưu Vệ. Kim Ngô Vệ danh tiếng vang dội ngày đó đã từ từ suy sụp. Cả thành Trường An chỉ có ba nghìn binh lính Kim Ngô, chủ yếu đóng giữ tại Hưng Khánh Cung, Đông Thị , phường Bình Khang cùng với phường Tuyên Dương ở bên trong thành là những nơi có quan hệ mật thiết cùng Thôi gia. Còn lại tất cả đều là thiên hạ của Thiên Ngưu Vệ, thậm chí các huyện thuộc về Trường An thì hơn phân nửa cũng do Thiên Ngưu Vệ đóng giữ.

Đây là điều tất nhiên sau khi mắt đi thực lực, mà ngay cả chức Thôi Ngụ đảm nhiệm là Môn Hạ thị trung cũng mất đi quyền lực phong tước và bác bỏ vốn có. Dựa theo nguyên tắc cân bằng quyền lực, Trung Thư Tỉnh là nơi hạ phát chiếu thư thì phải chờ Môn Hạ Tỉnh xét duyệt. Môn Hạ không đồng ý có thể xoá và sửa sau đó mới lại đưa đi phát. Hơn một trăm năm qua, chế độ Trung Thư Tỉnh cùng Môn Hạ Tỉnh luôn luôn không bị phá bỏ, thậm chí khi Thôi Viên là Hữu Tể Tướng thì Bùi Tuấn vẫn nắm giữ được quyền to phong tước và bác bỏ.

Nhưng ba năm trước đây sau khi Bùi Tuấn làm Hữu Tể Tướng lại không đem quyền phong bác giao cho Thôi Ngụ, mà là cải biến trình tự đem Cấp Sự Trung trực thuộc Môn Hạ Tỉnh điều sang cho Chính Sự Đường trực tiếp quản. Nếu như Chính Sự Đường có thể coi là ban giám đốc, vậy Cấp Sự Trung kia chính thư ký chấp hành của Ban giám đốc. Có một cơ cấu xuyên suốt như vậy, chiếu thư từ Trung Thư Tỉnh liền trực tiếp cấp phát đến Chính Sự Đường cho Cấp Sự Trung tiến hành thẩm duyệt. Nếu như trọng yếu liền triệu tập hộ đồng Nội các, nếu như không trọng yếu liền trực tiếp chuyển xuống cho lục bộ cửu tự chấp hành. Do đó đã vòng qua Môn Hạ Tỉnh trên danh nghĩa là tăng cường quyền lực Nội các, trên thực tế là hoàn toàn làm mất quyền lực của Tả Tể Tướng.

Không chỉ có như thế, Cấp Sự Trung này kỳ thật vẫn còn lấy bớt quyền lực Nội các. Chuyện có hay không đưa trình Nội các thảo luận hoàn toàn do chức quan nho nhỏ Cấp Sự Trung hàm ngũ phẩm này quyết định. Mà người đảm nhiệm Cấp Sự Trung đúng là Bùi Minh Diệu con thứ của Bùi Tuấn . Một chức quan ngũ phẩm nho nhỏ liền có ý nghĩa tuyệt vời, hàm ý sâu sắc chỉ bốn lạng đánh bạt ngàn cân. Bùi Tuấn quyền mưu cao minh ở chỗ này.

Môn Hạ Tỉnh mất đi quyền phong bác, chức Tả Tể Tướng của Thôi Ngụ cũng chỉ để làm vì. Thôi gia từng nắm quyền cũng từ xuống dốc chỉ còn khống chế có đúng Binh bộ, Đại lý tự cùng mấy bộ, tự vặt vãnh.

Dựa theo kết quả phân chia quyền lực mới, chỉ trong Thượng Thư tỉnh lục bộ mà nói thì Bùi Tuấn khống chế được ba bộ là Lại, Hộ, Lễ ; Sở Hành Thủy nắm giữ Hình bộ, Thôi Ngụ khống chế Binh bộ; còn có Công Bộ bị Vương Ngang nắm giữ, Lý Miễn thì nắm giữ quyền giám sát của Ngự Sử đài, cho tới Vi Ngạc đã xuống dốc cùng Chu Thao bổ sung gấp gáp thì mới chỉ lấy thân phận thành viên Nội các tham gia bàn luận việc quốc gia trọng đại.

Đặc điểm liên tiếp biến đổi cục diện chính trị lớn nhất này là Bùi Tuấn nắm hết quyền hành, phá bỏ sự cân bằng quyền lực từ trước đến giờ của bảy đại thế gia.

Bùi Tuấn đi vào Tử Thìn Các, chắp tay với một viên hoạn quan vừa gặp cười nói: “ Thỉnh bẩm báo Thái Hậu, Bùi Tuấn cầu kiến.”

Khác với quân nhân chấp chính, ở chỗ này Bùi Tuấn không trực tiếp xông vào phòng nghỉ của Thôi Tiểu Phù mà là cung kính đứng ở khu sau chờ đợi Thôi Tiểu Phù triệu kiến. Mặc dù đây chỉ là hình thức, nhưng Bùi Tướng quốc sinh ra đã là đại sĩ phu nên đối với việc hiểu được hai chữ lễ, hiền là khắc sâu trong lòng.

Chỉ chốc lát, từ sâu bên trong điện truyền đến âm thanh cao vút của hoạn quan “ Thái Hậu triệu Bùi Tướng quốc yết kiến!”

Bùi Tuấn có tiểu hoạn quan dẫn đường nhanh chóng đi vào phòng nghỉ của Thôi Tiểu Phù. Trong phòng vô cùng ấm áp, tản ra mùi hoa nhàn nhạt. Gian phòng nghỉ này cũng vốn là Ngự Thư Phòng của Lý Hệ sửa sang. Đem các thứ vật phẩm Lý Hệ yêu thích đều chuyển đi. Sau đó đổi thành chỗ bày biện đồ cá nhân của Thôi Tiểu Phù. Nhất là trên bàn có một bình hoa cảnh cao cao đang cắm một bó hoa quế thơm phức, thể hiện nữ tính dịu dàng của chủ nhân phòng này.

Thôi Tiểu Phù đang xem một tấu trình do Thứ sử Trần Lưu dùng hỏa tốc tám trăm dặm đưa tới. Hoài Bắc Thôi Khánh Công chống lại triều đình đã cắt đứt thủy vận Giang Hoài. Trần Lưu đã nửa tháng không thấy thuyền vận chuyển tiền lương đến.

Đây là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Khu vực Quan Trung khu dân cư đông đúc. Lại có hơn hai mươi vạn đại quân đồn trú, đồng thời triều đình còn muốn phân phối lương thực cho người Đại Đường các nơi giúp nạn thiên tai. Thiếu hụt tiền lương thật lớn mà mấy chục năm qua toàn ỷ lại vào thuỷ vận.

Khi Thôi Khánh Công mới chiếm lĩnh Hoài Bắc thì cũng không có can thiệp tới thuỷ vận. Nhưng liền tại đầu tháng, sau khi hắn lần thứ ba thượng tấu lên triều đình yêu cầu được thay thế chức vụ Binh Bộ Thượng Thư của Vi Ngạc nhưng không gia nhập nội các bị cự tuyệt thì chuyện gián đoạn thuỷ vận liền xảy ra.

Về chuyện này Bùi Tuấn đã hạ lệnh Bùi Minh Diệu triệu tập hội đồng Nội các vào ngày mai cử hành hội nghị Nội các để thảo luận đối sách. Nhưng mà Bùi Tuấn đã có phương án định ra. Hắn hôm nay tới gặp Thôi Tiểu Phù, mục đích chủ yếu là bàn bạc trước phương án này.

Bùi Tuấn vào nhà liền thi lễ thật thấp “ Thần Bùi Tuấn tham kiến Thái Hậu!”

“ Bùi Tướng quốc mời ngồi!” Thôi Tiểu Phù đem tấu chương hợp lại rồi thở dài mà nói: “ Ai gia không nghĩ tới Thôi Khánh Công này lại phát rồ như thế . Thục Trung vốn đã có một con hổ, hiện tại Giang Hoài lại xuất hiện một con sói. Đại Đường ta lại đến thời buổi rối ren .”

Bùi Tuấn ngồi xuống rồi khom người nói: “ Chuyện này thần có một suy nghĩ. Nguyện cùng Thái Hậu thương lượng.”

Thôi Tiểu Phù có điểm ngoài ý muốn, nàng vốn tưởng rằng Bùi Tuấn là vì dân chúng hội nghị bên ngoài Chu Tước Môn mà đến, không nghĩ tới đúng là muốn cùng mình thương lượng việc gián đoạn thuỷ vận. Đây thật sự rất ít thấy, nàng cố kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng mà thản nhiên đáp: “ Mời Tướng Quốc nói!”

“ Thần sáng sớm đã cùng Vi Thượng Thư nói qua, hắn tỏ vẻ nguyện ý nhượng lại chức Binh Bộ Thượng Thư. Thái Hậu có thể chuyển hắn làm Thượng Thư Hữu phó xạ. Chức Binh Bộ Thượng Thư thực phong cho Thôi Khánh Công, tuy nhiên cho nhập Nội các là không có khả năng. Để bồi thường, thần đệ trình Thái Hậu phong hắn làm Nhữ Dương quận vương. Lại bổ nhiệm con hắn là Thôi Hùng làm Thái bộc tự Thiếu Khanh, ta lại lệnh cho Lô Thượng Thư đi trước an ủi hắn, mối nguy thuỷ vận hẳn là có thể giải quyết.”

Nói xong, Bùi Tuấn lấy ra một quyển tấu trình giao cho hoạn quan, hoạn quan đặt lên trên án của Thôi Tiểu Phù.

Thôi Tiểu Phù nhìn chăm chú bản tấu mà không nói một lời. Một lúc lâu, nàng khe khẽ thở dài nói: “ Muốn gió cho ngươi gió, muốn mưa cho ngươi mưa. Như thế là nhân nhượng cho hắn, chỉ sợ ham muốn của hắn càng lúc càng lớn, một ngày nào đó ta và ngươi quân thần đều phải nhìn mắt hắn mà hành sự.”

Bùi Tuấn có chút bất đắc dĩ lắc đầu “ Chuyện này thần cực kỳ rõ. Thôi Khánh Công cắt đường vận chuyển chẳng qua là thăm dò cử chỉ, chúng ta ra vẻ yếu thế, cho hắn sinh lòng kiêu căng. Đợi thời cơ chín muồi sẽ một chiêu diệt trừ hắn.”

Thôi Tiểu Phù đối với câu trả lời của Bùi Tuấn hiển nhiên bất mãn. Cái gì mà làm ra vẻ yếu, lúc nào là cơ hội chinsm uồi. Rõ ràng là nói cho qua chuyện. Càng tỏ ra yếu thì Thôi Khánh Công sẽ càng thêm càn rỡ. Thời cơ phải đợi tới khi nào, đối phó loại quân phiệt địa phương ngang ngược kiêu ngạo, chính phải đánh hắn thật đau để hắn mới có thể biết điều. Mặc dù bất mãn, nhưng Thôi Tiểu Phù lại không có nói ra chỉ nhàn nhạt cười nói: “ Chỉ sợ Thôi Khánh Công là thấy Chu Thao tham gia Nội các nên lòng mang bất mãn!”

Bùi Tuấn nhìn ra trong lòng Thôi Tiểu Phù bất mãn, lão do dự một phen liền nói: “ Kỳ thật còn có một nguyên nhân làm thuộc hạ không thể không tạm thời trấn an Thôi Khánh Công.”

Nói đến đây, sắc mặt Bùi Tuấn trở nên nghiêm túc khác thường. Hắn chỉ chỉ về hướng Chu Tước Môn mà nói: “ Người người đều vì việc Trương Hoán xuất binh Hà Tây mà hoan hô, có thể bọn họ không biết, Chu Thử đã tại Giang Dầu đã đóng hai mươi vạn quân. Chỉ sợ ít ngày nữa sẽ tấn công qui mô Lũng Hữu.”

tinhlinstrong

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt