Danh Môn

Chương 211: Cục diện thay đổi (6)b




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 209: Cục diện thay đổi (6)b

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Nhưng mà, ẩn sâu trong đôi mắt kia tựa hồ như đang ẩn chứa một sức mạnh phi thường, thỉnh thoảng từ đôi mắt ấy lại bắn ra những luồng sáng nóng bỏng tràn đầy sức sống., thỉnh thoảng lại lộ ra một vẻ thâm trầm mà lạnh lùng.

Ngồi trước mặt Trương Hoán, Thôi Tiểu Phù cảm giác thấy có một loại áp lực nào đó phát ra từ khí thế hiên ngang của hắn. Bà ta lập tức khoát tay chặn lại “ Ban cho được ngồi xuống”

Hai người cung nữ rất nhanh chóng trải lên chiếc ghế trước mặt Trương Hoán một chiếc đệm bằng lông dê. Trương Hoán thi lễ một cái, nói lời tạ ơn “ Tạ ơn Thái hậu” và ngồi xuống.

Thôi Tiểu Phù nhìn chăm chú vào Trương Hoán, khẽ mỉm cười nói “ Ta nghe nói ngươi đã làm cha rồi, ta có lời chúc mừng ngươi”

“ Đa tạ Thái hậu đã có lòng quan tâm” Nhắc tới nhi tử, trên mặt Trương Hoán toát ra vẻ trìu mến, hắn cười nói “ Tiểu tử đó mỗi khi khóc lên thì tiếng khóc chẳng phải bình thường, thật làm cho thần nhức đầu quá”

“ Đối với ngươi ta cảm thấy không giống như là bị nhức đầu mà bộ dạng ngươi giống như bị đau bụng vậy” Nói tới đây Thôi Tiểu Phù nhẹ nhàng mà nở nụ cười, trong thư phòng không khí câu nệ lễ nghi hầu như không hề có tồn tại.

Bà ta lấy ra một chiếc túi tơ nhỏ, đưa cho Trương Hoán nói “ Đây là vật mà Tân la tiến cống, chính là “thất thái mẫu tử châu” (Viên ngọc mẹ con bảy màu) rất hiểm thấy, coi như đây là một chút tấm lòng của ta gửi tới thê nhi ngươi”

Trương Hoán nhận lấy, luôn miệng nói tạ ơn. Thôi Tiểu Phù nheo mắt lại cười một tiếng, bà ta liền chuyển chủ đề sang cuộc yết kiến đêm nay “ Ai gia vào làm chủ của Đại Minh cung này đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên đêm khuya tiếp kiến đại thần. Trương sứ quân có đại sự khẩn cấp gì, mà đêm khuya muốn gặp ta?”

Trương Hoán áy náy, khom người hạ hạ giọng nói “ Vi thân là sáng sớm hôm nay tới Trường An, vốn định hai ngày nữa sẽ tới yết kiến thái hậu để tạ ơn sắc phong của thái hậu. CÓ việc khẩn cấp, sáng sớm ngày mai thần muốn rời khỏi Trường An”

“ Rời khỏi Trường An” Thôi Tiểu Phù cùng Lý Phiên Vân liếc nhau một cái, đều lộ vẻ rất đỗi kinh ngạc Chẳng lẽ thật sự có chuyện lớn gì xảy ra sao? Thôi Tiểu Phù lập tức hỏi “ Rốt cuộc là chuyện lớn gì xảy ra, ái khanh hãy nói rõ cho ai gia”

Trương Hoán nhìn một chút sang mấy người cung nữ bên cạnh, hắn cười không đáp. Thôi Tiểu Phù lập tức nói “ Các ngươi cũng đi ra ngoài cho ta”

Mấy cung nữ từ từ lui ra, Lý Phiên Vân do dự một chút, nàng cũng định lui ra ngoài, nhưng Trương Hoán đưa tay ngăn nàng lại “ Đang có sự việc trọng đại, xin đại tỷ ở lại để cùng nhau thương lượng”

Nghe Trương Hoán dùng từ “ thương lượng” này, Thôi Tiểu Phù trong lòng không khỏi hơi động tâm, bà ta không bộc lộ gì trong lời nói, sắc mặt của mình “ Ngươi nói đi, vì sao ngươi lại muốn sáng sớm ngày mai rời khỏi Trường An. Việc đó với việc ngươi đêm khuya tới đòi cầu kiến ai gia có quan hệ gì không”

Trương Hoán không trực tiếp trả lời thẳng vào vấn đề này, hắn quay sang Lý Phiên Vân cười nói “ Cuối năm trước ta đi Khai Dương đàm phán với Vi Ngạc, vừa lúc gặp đại tỷ khi đó được Thái hậu phái Linh Vũ quận để trấn an Đoàn Tú Thực. Đêm đó đại tỷ đã chuyển cáo lời của Thái hậu cho ta biết: trong tương lại đối thủ đích thực của ta chính là thế gia.Thái hậu nhận thức rõ một điểm đó là giữa ta và người cùng có chung lợi ích, mà vô luận nếu ta đầu nhập vào Bùi gia cũng tốt, hay đầu nhập vào Thôi gia cũng tốt. Những thứ này thái hậu không hề để ý, bởi người biết rằng sớm muộn gì ta sẽ cùng người hợp tác lần nữa. Đúng như vậy không”

Lý Phiên Vân nhìn thật chăm chú vào Trương Hoán, nàng chậm rãi gật đầu “ Đúng! Đây chính là lời ta đã nói, không có sai một chút nào”

Trương Hoán mặc dù đối với Lý Phiên Vân đàm luận chuyện cũ, nhưng bên này Thôi Tiểu Phù ánh mắt lại trở nên bừng sáng, bà ta không còn cách nào giấu được niềm vui sướng trong đôi mắt của mình nữa, Trương Hoán rốt cục một lần nữa quay trở lại đầu quân cho bà ta.

Lúc này Trương Hoán vẻ mặt từ từ trở nên nghiêm túc, hắn quay đầu lại chăm chú nhìn Thôi Tiểu Phù nói “Trong tương lai, vô luận ta đi một bước nào, cũng vĩnh viễn vì Thái hậu, nếu vi phạm lời thề này, xin trời –người cùng trừng phạt”

Lời Trương Hoán vừa nói ra Lý Phiên Vân cảm thấy chấn động mạnh mẽ. Không sai, đây đúng là vấn đề mà bọn họ cảm thấy khó nói ra nhất….vốn là trong lúc bàn bạc kết minh bọn họ đã cố tránh không nói ra chuyện này. Nhưng không ngờ trương Hoán lại nói thẳng thắn ra như thế. Nghĩ tới điểu này, Lý Phiên Vân khẩn trương nhìn về phía Thôi Tiểu Phù.

Nhưng Thôi Tiểu phù không mảy may lộ vẻ gì kinh ngạc cả. Ngược lại bà ta từ từ gật đầu nói “ Ngươi đã thẳng thắn nói cho ta biết như thế cũng đủ cho ta thấy thành ý của ngươi. Ai gia tiếp nhận lời thề của ngươi. Nhưng ai gia cũng nói rõ ràng cho ngươi biết rằng tương lai bất luận xảy ra chuyện gì, ai gia cũng không cho ngươi lời hứa hẹn nào cả”

Trương Hoán cười nhạt, chuyện vốn chính là tìm cái chung, gác lại những bất đồng, nhưng nếu không đem những lời nói làm rõ ràng ra trước thì e rằng hai bên sẽ mãi mãi hiểu lầm nhau. Do đó sẽ phá hỏng hết cơ sở hợp tác giữa hai con người này.

“ Thần sáng sớm ngày mai rời khỏi Trường An là theo mật lệnh của Bùi tướng quốc muốn thần hạ Phượng Tường quận, bức bách Thôi Viên thoái vị”

Trương Hoán cứ nói về sự việc đó bằng một giọng điệu hời hợt bâng quơ, nhưng bên tai Thôi Tiểu Phù thì như sấm nổ bên ta. Bà ta cùng Lý Phiên Vân bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của cả hai đều tràn đầy vẻ kinh hãi. Tin tức kia quá đột ngột, ngoài mặt thì triều đình gió êm sóng lặng, nhưng không ngờ rằng mạch nước ngầm bên trong lại mãnh liệt dữ dội đến vậy.Thôi - Bùi hai vị tướng quốc mâu thuẫn đến mức sâu sắc như vậy, liệu bản thân bà ta đứng giữa có thể làm ngư ông đắc lợi được hay không. Trong nháy mắt Thôi Tiểu Phù đã hiểu được mục đích của Trương Hoán đêm nay tới đây chính là muốn bà ta có thể lợi dụng cơ hội này.

Nghĩ tới đây, Thôi Tiểu Phù ánh mắt như có lửa có thép nhìn về phía Trương Hoán, bà ta biết rằng Trương Hoán nhất định có kế sách.

Quả nhiên Trương Hoán khẽ mỉm cười nói “ Hiện nay Bùi mạnh, Thôi yếu, quyền lực triều đình không còn ở trạng thái cân bằng nữa. Thái hậu vì sao không lợi dụng cơ hội này, dựa vào việc bổ sung vào sự cân bằng mà tạo thế lực”

“ Ai gia tại sao lại không muốn nắm bắt cơ hội lần này chứ, chẳng qua là thiếu t mất một cơ hội khiến cho ái gia không có chỗ để nắm bắt” Thôi Tiểu Phù thử thăm dò, nên hỏi Trương Hoán.

Trương Hoán lấy từ trong lồng ngực ra một tờ giấy, chuyển tới trước mặt của Thôi Tiểu Phù “ Đây là chỗ ở của Chu Thao – (đệ đệ cuả Chu phỉ)ở Trường An, hắn đến đây là muốn cầu hòa với triều đình, nhưng trước mắt còn đang xem xét. Thái hậu hoàn toàn có thể nắm quyền chủ động giải quyết vấn đề phản loạn ở Thục Trung, đây chính là cơ hội tốt nhất để thái hậu tiến vào nắm triều chính”

Thôi Tiểu Phù hơi khó hiểu nhận lấy tờ giấy đó, kế hoạch của Trương Hoán mặc dù rất tinh diệu nhưng nàng đường đường là Thái hậu Đại Đường tôn quý, làm sao có thể qua mặt triều đình trực tiếp tiến hành liên lạc với tên trùm thổ phỉ. Nếu việc này truyền đi ra ngoài, há chẳng phải để cho người trong thiên hạ hoài nghi Thái hậu Thôi Tiểu Phù cùng Chu phỉ có cấu kết sao”

Trương Hoán cười nhẹ, hắn ngắn gọn và cô đọng “ Dĩ nhiên không phải là để Thái hậu cùng Chu Thao trực tiếp tiến hành liên lạc, Thái hậu vì sao không tìm ở trong nội các một người tâm phúc làm phát ngôn, lúc ấy tất cả mọi giao dịch đều do hắn thay Thái hậu ra mặt, chẳng phải rất hay đó sao”

Lúc này, Lý Phiên Vân đứng bên cạnh Thái hậu lập tức hiểu dụng ý của Trương Hoán, nàng lặng lẽ vươn ra một ngón tay, viết vào trên lưng của Thôi Tiểu Phù một chữ Miễn

Lý Miễn, khuynh hướng của Thái hậu là để cho Lý Miễn cùng với Thôi – Bùi nhị tướng trở thành ba thế lực. Đây chính là mục đích thực sự của Trương Hoán. Trước mắt hắn không đủ mạnh nên nhất định phải duy trì ở triều đình một cục diện nhất định. Một lúc lâu sau, Trương Hoán rời khỏi tẩm cung của Thôi Tiểu Phù, Lý Phiên vân cùng đồng hành với hắn đi theo hướng Trọng Huyền Môn. Hai người cung nữ cầm một chiếc đèn lồng quả màu hồng đi trước dẫn đường. Trương Hoán lặng yên bước đi, đến khi bước tới đầu cây cầu nhỏ, hắn dừng bước, hắn dựa vào bên lan can của cầu nhìn Thái Dịch Trì như một mâm bạc lớn, trầm tư một hồi lâu hắn nói với Lý Phiên Vân “ Đại tỷ à, ta có một việc muốn nhờ tỷ giúp đỡ”

Lý Phiên Vân đi tới bên cạnh hắn, cười nói “ Mới vừa rồi ta thấy ngươi định nói gì nhưng lại thôi, ta cũng biết ngươi còn lời muốn nói. Nào nói đi , xem ngươi muốn ta giúp việc gì nào”

“ Ta cơ hồ đã chiếm lĩnh cả vùng Lũng Hữu, hiện tại chỉ còn thiếu mỗi Linh Vũ quận, tỷ giúp ta nói với Thái hậu một chút, để người khuyên nhủ với Đoàn Tú Thực, hoặc là đầu hàng ta, hoăc là đi về phía Tây Thụ Hàng thành, tiếp tục làm An Bắc đô hộ, ta không thể nào để cho hắn ở Linh Vũ quận lâu hơn được nữa”

Lý Phiên Vân suy nghĩ một chút liền nói “ Ta đoán chừng yêu cầu này của ngươi Thái hậu có thể chấp nhận được, nhưng vẫn đề là hiện tại Đoàn Tú Thực chưa chắc đã nghe lời Thái hậu đâu. Thái hậu lệnh cho hắn vào kinh báo cáo công tác, nhưng hắn luôn lấy cơ công việc bề bộn để từ chối mềm mỏng. Ta e rằng không thể giúp ngươi việc này được rồi”

(¯`·.º†Boy†º.·´¯)

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt