Danh Môn

Chương 146: Kế sách của Đỗ Mai




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 145: Kế sách của Đỗ Mai

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Ngày hôm sau, gần một trăm quân Lũng Hữu hộ vệ một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào thành Vũ Uy. Vi Tránh chăm chú quan sát toà thành mới bị cướp mất. Trên đường phố vô cùng náo nhiệt, tuyết được thu gom thành những đống như núi nhỏ, mặt đường sạch sẽ, xe ngựa đi lại như thoi đưa, người dân đi lại như dệt cửi. Các tửu lâu làm ăn thịnh vượng, phần lớn nhờ vào tiền dọn tuyết của dân chúng. Phía trước thanh lâu là một hàng dài binh lính, tay cầm tiền lương mới phát.

Vi Tránh nhìn trong thành trì ngay ngắn, trật tự. Cho dù là binh lính hay dân chúng, nét mặt ai nấy cũng tươi cười, hoàn toàn không có nét thê lương, không có quang cảnh hoang tàn sau trận đại chiến giống như ông ta đã tưởng tượng.

Đột nhiên Vi Tránh trở nên tức giận. Hà Tây này là do Vi gia của ông ta đã dùng trăm phương nghìn kế trong nhiều năm mới chiếm đoạt được. Thế mà Trương Hoán không mảy may mất chút sức lực nào đã cướp mất. Bản thân ông ta còn phải hạ mình tới nghị hoà với hắn. Vi Tránh tức giận “ hừ” một tiếng. Vi Tránh đã quên người chủ động đề nghị hoà giải với Trương Hoán chính là ông ta.

Xe ngựa chạy được ba dặm thì dừng lại trước sở nha Thứ sử. Vi Tránh mới xuống xe, Lục sự tham quân sự quận Vũ Uy đứng đón trước cửa vội vàng bước tới. Lục sự tham quân sự chính là phụ tá của Thứ sử, phụ trách chính vụ. Lục sự tham quân sự là một người họ Lương, ước chừng bốn mươi tuổi, cũng xuất thân tiến sĩ, đã ở quận Vũ Uy năm năm, quen thuộc chính vụ, có tài năng, khôn khéo, được Trương Hoán rất coi trọng.

Hắn bước tới cung kính nói: “ Vi sứ quân đường xa vất vả. Đô đốc hạ lệnh ty chức đặc biệt đón ngài ở đây”.

Vi Tránh gật đầu hỏi: “ Đô đốc nhà ngươi ở đâu?”

“ Sứ quân đến không khéo rồi. Đô đốc của ty chức có chuyện quan trọng phải tới quân doanh. Đô đốc nói sẽ quay lại ngay”.

Hắn vừa nói xong thì tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Mấy trăm tên thân vệ hộ tống Trương Hoán chạy tới. Người bên đường đều sợ hãi trốn tránh. Từ xa Trương Hoán đã nhìn thấy Vi Tránh. Khi ngựa chạy tới gần, Trương Hoán nhảy xuống ngựa cười nói: “ Vi hữu thừa, từ khi chia tay tới giờ vẫn mạnh khoẻ chứ?”

Vi Tránh thấy Trương Hoán đi đường liều lĩnh, không để ý tới sự an nguy của người đi đường. Ông ta nghĩ tới việc đại ca mình lấy đại cục làm trọng mới để hắn vào Hà Tây nhưng hắn lại lòng lang dạ thú nuốt mất quận Vũ Uy. Ông ta không nhịn được cục tức đó, để nó bộc phát ra ngoài.

“ Nhờ hồng phúc của Đô đốc, lão phu ăn ngon ngủ yên. Không cần phiền não vì Hà Tây nữa nên đương nhiên không có chuyện gì”.

Trương Hoán không để ý tới điều đó, hắn bước tới chắp tay cười nói: “ Lần trước gặp Vi hữu thừa ở sân huấn luyện mã cầu ở Đông Nội Uyển. Mới xa nhau chia tới ba tháng, nhưng tại hạ lại cảm thấy như đã nhiều năm rồi, đời ngươi hư vô, thế sự vô thường”.

“ Đó là” Vi Tránh nheo mắt đánh giá Trương Hoán rồi ông ta cười nhạt nói: “ Mỗi nước cờ của Trương tướng quân đều ngoài dự đoán của mọi người. Hai tháng trước vẫn chỉ là Thiên kỵ doanh trung lang tướng, hôm nay đã nhanh chóng biến thành Đô đốc Lương Châu. Nói không chừng chỉ một năm rưỡi nữa thôi, ta phải gọi là Trương tướng quốc”.

Trương Hoán mỉm cười, hắn giơ tay hướng sở nha nói: “ Mời Vi hữu thừa vào”.

Lúc này Vi Tránh giống như một người dùng quá nhiều sức đánh ra một quyền vào chỗ hư không nên loạng choạng. Ông ta không khỏi xấu hổ khi thấy Trương Hoán lờ câu nói của mình đi. Sau khi đi được hai bước, Vi Tránh không nhịn được lại thốt ra câu châm biếm: “ Đượng nhiên lão phu chỉ nói đùa. Tướng quân có chí lớn thu phục Tây Vực vì đất nước, sao còn có thời gian lo nghĩ việc khanh tướng. Lão phu nói sai rồi, ha ha! Ta nói sai rồi”.

Trương Hoán liếc nhìn Vi Tránh rồi thản nhiên nói: “ Vi hữu thừa nói chuyện sắc bén, chẳng lẽ muốn hưng binh hỏi tội Trương Hoán sao?”

Lập tức Vi Tránh bừng tỉnh, lúc này ông ta mới nhớ ra mục đích của mình trong chuyến đi này. Sắc mặt Vi Tránh thay đổi, ông ta cười ngượng ngùng nói: “ Lão phu tới để hoá giải việc hiểu nhầm của hai nhà, không có chuyện hưng binh hỏi tội. Đô đốc cả nghĩ rồi”.

“ Vậy là được rồi. Ta còn tưởng rằng Vi Thượng thư không coi việc bổ nhiệm của Thái hậu vào mắt'.

Vi Tránh lạnh mình. Đột nhiên ông ta nhớ ra chuyện gần đây ở kinh thành có lời đồn là Trương Hoán trên thực tế là người của Thái hậu. Huyết án cung đình lần trước có liên quan tới Thiên kỵ binh. Bây giờ nghe những lời này của Trương Hoán khiến Vi Tránh nghi ngờ. Thái hậu chính là muội muội của Thôi Viên. Chẳng lẽ biến động Hà Tây lần này có bàn tay sau lưng của Thôi Viên sao? Càng nghĩ càng thấy hoàn toàn có khả năng. Ý đồ lấy Hà Lũng của Thôi Viên không chỉ là mới ngày một ngày hai.

Nghĩ tới đây, Vi Tránh dần dần bình tĩnh lại, khôi phục lại bản tính cẩn thận của mìn. Lập tức Vi Tránh nghiêm nghị nói: “ Vi thượng thư để Đô đốc vào huyện Thiên Bảo là đã thể hiện thành ý của mình. Vấn đề là Hà Tây không như Trung Nguyên. Dân chúng ở đây hung hãn, phần lớn là người Hồ, lại có người Thổ Phiên ở bên cạnh nhòn ngó nên mới không chuyển nhượng lại quận Vũ Uy ngay khiến cho mọi người hiểu lầm. Lần này ta được sự uỷ thác của Vi thượng thức tới đây là muốn cùng Đô đốc xoá bỏ hiểu lầm, xây dựng lại sự tin tưởng lẫn nhau. Tất cả mọi người đều là thần tử. Không nên chỉ vì một chuyện nhỏ mà tổn thương hoà khí. Đô đốc, ngài nói có đúng không?”

Trương Hoán cũng khiêm tốn nói: “ Đích thân Thượng thư hữu thừa tự mình đi sứ, Trương Hoán sao không hiểu thành ý của Vi thượng thư. Trương Hoán cũng đắc tội nhiều trong chuyện này. Xin Vi hữu thừa hãy chuyển lời cho Vi thượng thư. Xin Vi đại nhân lượng thứ, không nên để việc nhỏ đó trong lòng”.

Hai người nhìn nhau, cùng cười ha hả.

Khi vào nội đường sở nha, có tiểu đồng hầu hạ bút mực dâng trà thơm. Vi Tránh chậm rãi hớp một ngụm rồi thong thả nói: “ Lần này ta tới đây là có hai mục đích. Thứ nhất là xây dựng sự tin tưởng lẫn nhau với Đô đốc, lúc nãy đã nói qua rồi. Giờ ta còn một việc nữa muốn thương lượng với Đô đốc'.

Trương Hoán gật đầu nói: “ Vi hữu thừa hãy nói rõ ra”.

“ Là thế này, mấy năm nay Hà Tây liên tục gánh chịu nhiều thiên tai, lương thực đều nhờ vào Lũng Hữu” Vi Tránh cười nói tiếp: “ Mỗi năm Lũng Hữu phải cấp cho Hà Tây mười vạn thạch lương thực. Hà Tây đáp lễ lại một số lượng trâu, dê và ngựa khác nhau. Thật ra đây chỉ là đôi bên cùng có lợi. Nếu như Trương đô đốc nguyện ý, hàng năm Vi thượng thư vẫn cấp cho Hà Tây mười vạn thạch lương thực. Hơn nữa sẽ vận chuyển ngay lập tức năm vạn thạch lương giúp quân dân Hà Tây vượt qua hai mùa đông, xuân này. Đô đốc thấy thế có được không?'

Trương Hoán mỉm cười nói: “ Lúc này ta càng hiểu rõ hơn tấm lòng nhân nghĩa của Vi thượng thư. Không biết Trương Hoán phải dùng gì để báo đáp lại Vi thượng thư?”

“ Không cần gì cả” Vi Tránh cười khoát tay nói: “ Chỉ cần Đô đốc có thể ghi nhớ lời hứa của mình ở Trường An, sớm tiến quân về tây, thu phục vùng Hà Tây, An Tây đã mất cho Đại Đường”.

Nói tới đó Vi Tránh dừng lại rồi bổ sung thêm một câu: “ Chỉ cần Đô đốc xuất binh, ngay lập tức lương thực cũng được chuyển tới'.

Trương Hoán đứng dậy, nghiêm nghị ôm quyền nói với Vi Tránh: “ Vì đất nước cống hiến sức mình. Trương Hoán nào dám nuốt lời. Nhất định ta sẽ xuất binh”.

Nói tới đây Trương Hoán ngừng lại một lát rồi ra vẻ khó xử nói: “ Nhưng vấn đề là bây giờ mùa đông giá rét, trong quân thì không đủ lương tiền. Binh lính đói khổ trong giá rét, tinh thần sa sút. Ta chỉ lo lắng chưa đánh được Thổ Phiên mà quận Vũ Uy đã mất, mở ra cánh cửa cho quân Thổ Phiên tấn công Lũng Hữu. Chẳng phải khi đó ta chính là tội nhân của Đại Đường sao?”

Vi Tránh thầm mắng trong lòng: “ Binh lính của ngươi đều có tiền chơi gái. Đói khổ, lạnh lẽo ở đâu?”

Thế nhưng đôi bên đều hiểu thực ra cả hai phía đều đang làm trò. Thực sự sẽ cấp lương sao? Thực sự sẽ đánh Thổ Phiên sao?

Đương nhiên những lời nói ở đây không hoàn toàn chỉ là hình thức. Mọi người dần dần cùng có chung một nhận thức rằng: hai bên đều muốn đàm phán, không muốn tiếp tục gây chiến. Đây chỉ là kỹ xảo đàm phán, có nhiều chuyện chỉ ngầm hiểu với nhau mà không nói thẳng ra ngoài. Bầu không khí của cuộc nói chuyện, thành ý biểu hiện ra ngoài của hai bên đều là câu trả lời.

Đương nhiên điều này cũng chính là mục đích chủ yếu của Vi Tránh khi tới Hà Tây.

Một khi Trương Hoán thật lòng muốn đàm phán, Vi Tránh không tiếp tục dò xét nữa. Ông ta lấy trong người ra một thiếp mời, trịnh trọng nói: “ Đây là mục đích thứ ba của ta trong chuyến đi lần này, đó chính là chuyển lời mời của Vi thượng thư, mời Trương tướng quân tới quận Khai Dương thương lượng chuyện hợp tác. Sự an toàn của Đô đốc do Lễ bộ thị lang Tương Hoán đảm bảo”.

Trương Hoán tiếp nhận tờ thiếp mời, hắn xem qua một chút rồi đột nhiên cười nói: “ Hôm qua ta đã phái sứ giả tới quận Khai Dương chúc thọ Vi lão phu nhân”.

Sau khi Vi Tránh cáo từ, Trương Hoán ngồi trong nội đường suy tư không nói gì. Hắn vốn nghĩ Vi Ngạc muốn chuộc lại những hàng quân đó. Thế nhưng dựa theo cách nói chuyện của Vi Tránh thì hình như ông ta tới không phải là vì mục đích đó mà là vì mục đích khác. Chẳng lẽ Vi Ngạc thực sự muốn liên kết đồng minh với mình, cùng đối phó với Đoàn Tú Thực? Thế nhưng kết đồng minh chỉ là hư không. Nếu không có lợi ích thực tế trao đổi lẫn nhau, minh ước chỉ là tờ giấy vụn.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt