Danh Môn

Chương 100: Tranh đoạt chức gia chủ (1)




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 99: Tranh đoạt chức gia chủ (1)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Phủ Trương gia ở Thái Nguyên, một không khí trầm lặng bao quanh gian có khu nhà có đến trăm năm tuổi, vừa bước chân vào, không khí bên trong thì đang yên tĩnh còn bên ngoài bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt, người trồng hoa, đầu bếp, người quản lý thu chi, tất cả các thợ thủ công phục vụ Trương gia hoặc những người theo phụ, dần dần tụ tập thành một dòng người dài hẹp, giống như một dòng suối đang chảy, trên đường chính của Trương phủ tạo thành một dòng người khổng lồ, cười, chạy nhảy, trên mặt mỗi người đề tràn đầy vẻ thoải mái, cùng nhau chạy nhanh về hướng cửa.

Tuy nhiên bên trong Trương gia lại vẫn cực kỳ yên tĩnh như cũ, thậm chí không khí dường như bị đè nén, từ sau khi từ đường bị cháy đầu năm, Trương gia dần dần rơi vào không khí phập phồng bất an, tất cả các nam nhân và nữ nhân đều quen việc hạ giọng nói chuyện, đi lại cũng rất nhanh, cửa thường xuyên đóng lại, bức màn thường không được kéo ra.

Tuy nhiên bọn hạ nhân trong phủ thì thích tốp năm tụm ba tụ tập trong một căn phòng nhỏ, trao đổi việc chủ nhân của mình hàng ngày làm những chuyện gì, dần dần, việc này trở thành một hoạt động vui vẻ trong sinh hoạt của họ.

Hôm nay hạ nhân trong phủ chú ý nhất là chuyện thê tử của gia chủ Vương Yên La. Hôm nay tâm tình của nàng có chút khác thường, từ giữa trưa đến giờ, nàng luôn ở trong phòng, đến nay đã được ba canh giờ, nước đều không dùng, nha hoàn cũng không gọi, bọn hạ nhân đều đang bàn luận, có khả năng rất lớn là gia chủ sẽ bỏ nàng. Việc này cũng khó trách, năm nay Nguyệt tông từ đường bị cháy, gia chủ tức giận trở về xử phạt rất nhiều người, trong đó có Vương Yên La bị cấm túc nửa năm. Việc từ đường cháy không quan hệ tới nàng, mọi người liền nghĩ rằng, có thể là do tin đồn nàng cùng tam thúc cấu kết nên bị gia chủ hoài nghi.

Từ khi địa vị của Vương phu nhân tại Trương gia ngày càng giảm xuống, bọn hạ nhân đối với nàng cũng không hề kiêng kị như trước nữa. Thậm chí còn nói nàng không xứng vị trí phu nhân, còn gọi thẳng tục danh của nàng là Vương Yên La.

Hôm nay Vương Yên La có cử chỉ khác thường lại trở thành như món nhắm rượu cho nam nhân ăn, không có chuyện gì xấu, bọn họ tự nhiên cũng phát huy tưởng tượng, thêm mắm thêm muối. Trương phủ lúc này, tràn đầy xao động cùng bất an.

Hôm nay tâm trạng của Vương Yên La quả thực rất xấu, nàng vẫn đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn từng biến đổi của ánh mặt trời ngoài kia. Phảng phất giống như cuộc đời nàng, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt nàng, khiến nàng trở nên già nua dị thường.

Trên bàn phía sau lưng nàng là một phong thư đang lẳng lặng nằm đó. Đó là thư của huynh trưởng, cũng là tộc trưởng của gia tộc Vương thị “ Vương Ngang, lệnh cho nàng vu khống Trương Nhược Hạo cùng Vương gia cấu kết, đưa một khoản tiền lớn cho Vương gia. Như vậy, địa vị của nàng trong Trương gia cũng sẽ bị huỷ đi.

Vương Yên La đang phải đứng trước sự lựa chọn lớn nhất trong cuộc đời nàng, giữ gìn quyền lợi của trượng phu hay là bảo đảm lợi ích của gia tộc mình. Tuy nhiên nàng thực sự có trượng phu sao? Trong mắt người ngoài bọn họ có lẽ được coi là vợ chồng, tuy nhiên mười sáu năm qua, hắn chưa từng bước chân vào phòng nàng một bước.

Đứa con vốn thuộc về mình cũng bị hắn cướp đoạt quyền lợi không lưu tình chút nào, lại mang cho một đứa con của vợ kế. Không! Đây hẳn là con riêng của hắn mới đúng, Vương Yên La cho là như vậy. Nữ nhân kia xuất gia có lẽ là vì che giấu đoạn thời gian trẻ tuổi hoang đường của Trương Nhược Hạo.

Mấy tháng này, con trai mình trở nên chán chường phóng đãng, mỗi ngày đều uống say bí tỉ trở về, hắn cảm thấy tuyệt vọng với tương lai của mình, mà hết thảy đều là do Trương Nhược Hạo lãnh khốc tạo thành.

Vương Yên La trong nội tâm tràn đầy phẫn hận, nàng giường như có thể tưởng tượng ra cảnh Trương Nhược Hạo đem tên con trai mình gạch khỏi sổ ghi chép kế thừa gia nghiệp, nhìn thấy mắt hắn vĩnh viễn lạnh như băng.

Một loại thống hận khắc cốt ghi tâm từ đáy lòng nàng bỗng nhiên bộc phát, nàng đã không chiếm được, thà rằng huỷ diệt hắn.

Vương Yên La dứt khoát cầm bức thư lên, mở cửa phòng bước về phía sân nhỏ hướng về phòng của Trương Nhược Hạo.

Thiểm quận là trạm trung chuyển trọng yếu nhất trong tuyến đường vận chuyển nam bắc. Năm Thiên Bảo thứ ba, thứ sử Thiểm quận là Vi Kiên đã mở kênh đào Thiên Bảo, giúp ích cho việc dùng thuyền nhỏ vận chuyển hàng hóa tới Trường An, tạo nên mấy ngàn kho hàng ở hai bên bờ sông Thiên Bảo, phát triển vô cùng.

Từ sau sự kiện chiến loạn An Sử, Thiểm quận khắp nơi hoang tàn, trước kia Khai Nguyên thịnh thế tình hình này không tồn tại, tuy nhiên từ khi triều đình ban bố một loạt các mệnh lệnh nhằm sinh lợi, kinh tế Đại Đường đã dần dần bắt đầu khôi phục, mười năm sau vào thời Khánh Trị, Thiểm quận lại một lần nữa có vạn thuyền tụ tập, kho trà mạn la lăng hưng thịnh.

Vào một ngày, một đạo quân từ hướng Tây đến, cờ bay phấp phới, khí thế to lớn, đây chính là đội thánh giá do thiên tử dẫn đầu đi dò xét tình hình tai ương ở Hà Đông, rời khỏi Trường An đã bốn ngày, đang đi khoảng hơn mười dặm về hướng Bắc sông Hoàng Hà.

Đội hộ giá có khoảng hơn hai ngàn ba trăm người, ngoại trừ Thiên kỵ doanh và Long vũ quân, cả hai đều xuất ra một ngàn binh mã, ngoài ra còn có hơn ba trăm thị vệ trong cung, bọn họ mới là trọng tâm của đội quân này, hộ vệ bao quanh kiệu rồng, Thiên kỵ doanh và Long vũ quân thì bảo vệ phía bên ngoài.

Phía trước đội ngũ, Chu Thử và Trương Hoán cưỡi ngựa đi trước, tay hắn chỉ về núi Cao Cương, có chút cảm khái nói:

“ Trương huynh, ngươi nhìn chỗ kia, năm đó hai đạo quân Hà Tây, Lũng Hữu của Ca Thư Hàn , đã bị hai vạn quân của Thôi Kiền Hữu tiêu diệt, thực sự uất ức.”

Trương Hoán nhìn theo hướng ngón tay của hắn, dưới Cao Cương bây giờ toàn lùm cây, tuy nhiên có một mảng lớn nham thạch hồng làm cho người ta thấy mà giật mình, tình cảnh năm đó người hô ngựa hý thảm thiết phảng phất như hiện rõ trước mắt.

Hắn cũng nhẹ nhàng lắc đầu thở dài:

“ Bạo loạn do hoạn quan gây ra từ trước đó đã có rồi, mười sáu năm trước hơn mười vạn quân của Ngư Triều Ân chẳng phải đã bị năm vạn thiết kỵ Hồi Hột đánh tan sao?”

“ Nói đến Hồi Hột, ta lại nhớ tới một sự kiện.”

Chu Thử cười cười nói:

“ Nghe nói Hồ tù (thủ lĩnh người Hồ) treo giải thưởng ba vạn lượng hoàng kim để mua đầu ngươi, ta thực động tâm”

“ A, có việc này sao, ta chưa nghe nói tới.”

Trương Hoán có chút kinh ngạc, hắn cười tiếp tục hỏi.

“ Cáo thị treo giải thưởng ở đâu?”

“ Có người thấy treo ở Đại quận, Vân Châu quận.”

Nói tới đây, trong mắt Chu Thử hiện lên một vẻ mập mờ.

“ Bất quá nghe nói có một công chúa Hồi Hột muốn lẻn vào Trung Nguyên ám sát ngươi, Trương huynh nhất định phải gần nữ sắc rồi.”

Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười to

“ Chết dưới váy công chúa, thành quỷ cũng phong lưu, nàng ở nơi nào, ta cầu còn không được.”

Chu Thử nghe hắn nói thực thú vị, cũng cười ha hả.

Lúc này, đằng sau có một con ngựa chạy gấp tới, từ xa hướng Trương Hoán kêu:

“ Trương tướng quân, bệ hạ triệu kiến”

“ Chu huynh, bệ hạ triệu kiến, ta thực xin lỗi không tiếp ngươi được.”

“ Đi thôi.”

Chu Thử cười cười, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội la lên

“ Lần trước uống rượu thất lễ, đến Thái Nguyên ta lại mời ngươi”

Trương Hoán cưỡi ngựa ở phía xa khoảng trăm bước, xa xa nghe thấy tiếng cười của hắn truyền đến:

“ Chu huynh không phải nghĩ muốn chuốc rượu cho ta say, lấy đầu ta đi gặp Hồ tù đổi tiền thưởng chứ?”

Kiệu rồng của Lý Hệ do bốn mươi tám con ngựa kéo, trên thực tế chính là một kiệu ngồi hình trứng, bên trong thiết kế lịch sự tao nhã, cung nữ thiết thân cùng hoạn quan hầu hạ hai bên, không khác biệt gì lắm với cuộc sống bình thường của hắn.

Tất nhiên nếu so với tiên hoàng trước đây đi tuần, sự phô trương về nghi thức của Lý Hệ kém hơn rất nhiều, ít nhất không có quan viên lục bộ đi theo, không giống trước đây.

Hạ chiếu dẹp hết mọi thứ ven đường, thậm chí cả cảnh trăm quan tiễn biệt cũng không có.

Giờ phút này, bên trong kiệu “ngự thư phòng”, Lý Hệ đang cẩn thận mở lịch trình sắp xếp ra xem, ngồi bên cạnh là tiền nhiệm Lễ bộ thượng thư Trương Nhược Hạo. Ông ta vẫn gầy còm như trước kia, sinh mệnh cực kỳ yếu ớt, vào buổi tối dạ dày đau đớn kịch liệt, giày vò ông vô cùng thống khổ. Ở bên cạnh ông, Trương Hoán đang khoanh tay đứng thẳng chờ Lý Hệ hỏi.

Lý Hệ xem rất chuyên chú, vì thế xa giá trải qua một giờ đường khúc khuỷu, một trận xóc nảy này cũng không làm ảnh hưởng đến sự chú ý của hắn.

“ Thái úy, chúng ta từ Trường An hết thời gian bốn ngày, nếu như cứ đi với tốc độ này, chỉ sợ phải mất nửa tháng mới đến Thái Nguyên”

Lý Hệ nghịch cái chặn giấy trên bàn, ngẩng đầu cười nói với Trương Nhược Hạo.

“ Ý của trẫm là, thái úy có thể đi tới Thái Nguyên trước để bố trí, trẫm sau đó đến sau.”

Trương Nhược Hạo nhẹ nhàng gật đầu

“ Bệ hạ nói rất có lý, lão thần thực cũng muốn đi trước một bước.”

“ Ái khanh đang có bệnh trong người, trẫm thật sự băn khoăn”

Lý Hệ áy náy cười cười, hắn trầm ngâm một lúc, sau đó nói với Trương Hoán:

“ Ngươi phái một ít hộ vệ hộ tống thái úy về trước, ngươi thì không cần đi.”

Trương Nhược Hạo đã là nguyên lão trong triều, hắn làm sao có thể không nghe ra ý trong lời nói của Lý Hệ, hắn vừa muốn ra ám hiệu với Trương Hoán, lại nghe hắn cao giọng ứng thanh nói:

“ Bệ hạ có lệnh, thần tự nhiên xin vâng.”

Trương Nhược Hạo yên lặng trong long, hắn vất vả thi lễ với Lý Hệ, cười nói:

“ Lão thần xin đi trước một bước.”

Hắn vịn cánh tay Trương Hoán, chậm rãi đi về hướng cửa xe, Lý Hệ không nói gì nhìn theo bóng lưng bọn họ. Hắn thấy bước chân Trương Hoán chậm dần, liền cười nhạt một tiếng, nói:

“ Thái úy thân thể suy yếu, hay là Trương tướng quân tự mình hộ tống hắn đi Thái Nguyên nhé! Như vậy trẫm mới yên tâm.”

Sau nửa canh giờ, Trương Hoán dẫn theo ba trăm thân vệ hộ tống xe ngựa của gia chủ tới Độ Khẩu. Độ Khẩu từ sớm đã không chở khách, tất cả các thuyền lớn xếp thành một hàng, chờ để đưa hoàng thượng qua sông. Thứ sử Thiểm quận Thôi Xử dẫn theo mười mấy vị quan viên từ sáng sớm đã chờ tại bên bờ sông. Nghe nói Trương Thượng thư qua sông trước, Thôi Xử lập tức an bài ba chiếc đò ngang. Khi mọi người lên thuyền nhà đò hét to một tiếng, vài người chèo thuyền dùng sức từ một điểm nhấn chèo, hai chiếc thuyền lớn liền chạy theo hướng Hà Đông .

“ Thập bát lang, ngươi cũng có thể nhìn ra đó là do hoàng thượng muốn thử ngươi, như vậy ta cũng yên tâm”

Trong khoang thuyền, Trương Nhược Hạo nửa nằm trên giường, nhìn nước sông Hoàng Hà đang cuồn cuộn chảy, có chút cảm khái nói:

“ Ngươi đã lựa chọn tuân theo Hoàng thượng, chính mình muốn thuận theo thiên địa, như vậy càng phải coi chừng, bản thân ta cùng Lý Hệ đã có quan hệ vài chục năm, hắn có thể nhẫn, nhưng có thể nhẫn không có nghĩa là hắn lòng dạ khoan dung, hoàn toàn ngược lại, hắn là người rất nhớ thù cũ, hôm nay trên xe nếu ngươi không thuận theo ý hắn, ngày khác hắn nhất định sẽ gây hấn với ngươi. Thập bát lang, quan trường phong ba gió lớn, từ nay về sau ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải cẩn thận từng bước đấy.”

Trương Hoán cảm nhận được sự che chở của Trương Nhược Hạo đối với mình, hắn thi lễ thật thấp, thành khẩn nói:

“ Xin gia chủ yên tâm, Trương Hoán nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của gia chủ, bất quá nếu trở thành quân cờ của người khác, không bằng chính mình tự đánh cờ.”

Trương Nhược Hạo dường như hiểu ý tứ của hắn, trong đôi mắt yếu ớt hiện lên một tia dị sắc, lập tức lại ảm đạm ngay xuống. Sau nửa ngày, hắn mới khẽ thở dài một hơi, nói:

“ Tâm của ngươi quả thực cao hơn ta nghĩ, xem ra ta thực sự già rồi.”

Hắn vui mừng gật đầu, chuyển chủ đề, vừa cười nói:

“ Bất quá có ngươi cùng ta đi trước, mọi việc ở Thái Nguyên ta an tâm hơn nhiều, ngươi nói xem, ngươi cho rằng Trương Nhược Cẩm sẽ ra tay từ đâu?”

“ Phu nhân”

Trương Hoán cơ hồ là không do dự nói ra hai chữ này, Thôi Viên đã đầu tư trên người nàng nhiều vốn liếng như vậy, hắn há có thể không lợi dụng sao?

Trương Hoán đi tới trước cửa sổ, nhìn qua dường như càng gần nước sông Hoàng Hà, nhìn bờ bên kia hắn thần sắc bình tĩnh cười nói:

“ Thủ vệ thân cận của ta vừa bẩm báo, trong đêm gia chủ từ chức, Vương Ngang đã tới Thôi phủ.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy tới gần, thủ vệ bên ngoài lớn tiếng bẩm báo:

“ Tướng quân, trong sông phát hiện bất thường.”

codon.trai

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt