"Không được đụng vào phải không?" Ngừng nước mắt, trong mắt bà ta tràn đầy
dữ tợn, trở nên tức giận, bà ta là chủ của nhà họ Tống, là người quyền thế tuyệt
đối không thể xâm phạm của nhà họ Tống.
Chỉ nghe bà ta nói gằn từng chữ: "Hôm nay bà càng muốn chạm vào cháu, ôm
cháu thì sao?"
Nói xong bà đưa tay đỡ lấy vai Tán Tán, trong khoảnh khắc Chung Ngọc Hồng
có thể cảm nhận được rõ ràng sự cứng ngắc trên cơ thể nhỏ bé của cậu bé.
Bà ta nghiến răng, bỏ qua sự bài xích của Tán Tán, định ôm cậu bé vào lòng rồi
bế lên.
Chỉ là một cái ôm thôi, hơn nữa giữa ông bà và cháu, đứa trẻ nào mà không
được người già nuôi dưỡng bằng cách này?
Vì vậy, bài xích của Tán Tán đối với bà ta chẳng qua chỉ là một chút không
quen thuộc, hoặc một bệnh nhỏ được Thẩm Loan cưng chiều mà ra, bà ta chỉ là
vừa chạm vào cậu bé, ôm cậu bé, không làm gì hơn, không làm cậu bé đau và
cũng không uy hiếp gì.
Cộng thêm Tán Tán không giãy dụa quá nhiều, không cuồng loạn, bà ta không
cảm thấy gì nữa.
Suy cho cùng, những tật xấu của trẻ em chỉ được sửa chữa dưới sự ép buộc của
cha mẹ.
Không ngờ rằng Tán Tán không có giãy dụa chỉ là bởi vì chênh lệch thực lực
giữa hai bên quá lớn, cậu không thể thoát khỏi, không có giãy giụa lại càng đơn
giản bởi vì cậu bé hoàn toàn không biết nói, hơn nữa nếu có thể, cậu nhóc nhất
định không dùng kiểu "gào thét la lớn" ngu ngốc kia.
"Bà ơi... đừng bắt em trai! Đừng bắt!" Thẩm Thanh phản ứng lại, vội vàng kêu
lên.
Vừa khóc, cô bé vừa hét lên: "Không thể bắt... không thể..."
Nhưng trong tình huống hiện tại, Chung Ngọc Hồng sẽ không nghe theo lời
khuyên của người khác, huống chi đó chỉ là lời khuyên của một đứa trẻ ba tuổi?
Bà ta khăng khăng muốn ôm Tán Tán.
Ngoại trừ lúc đầu cậu bé còn đề phòng, thời gian còn lại Tán Tán đều bình tĩnh.
Và loại bình tĩnh hay sự điềm tĩnh này đều vượt xa tuổi của cậu bé.
Hai vòng xoáy như cuốn lên trong đôi đồng tử u ám kia, ẩn chứa sức mạnh thần
bí, thâm trầm quyến rũ.
Trong chốc lát, Chung Ngọc Hồng bình tĩnh lại một cách thần kỳ, vẻ mặt tức
giận ban đầu cũng trở lại bình tĩnh, những cảm xúc vướng víu trong mắt bà ta
trong phút chốc nhạt dần, cuối cùng biến mất.
Cái giá phải trả là bà ta dần mất tập trung chết lặng.
Dì Dương ở quá xa không dám bước tới nên không nhận thấy sự bất thường.
Còn Thẩm Thanh khóc đến mức mắt mũi đỏ bừng, cô bé còn nhỏ không có khả
năng phân biệt, huống chi là cảm nhận được cái gì, chỉ là may mắn cuối cùng bà
nội cũng quay lại bộ dạng bà nội cười cười dịu dàng.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng của Thẩm Loan truyền đến.
Dì Dương giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Thẩm Thanh lập tức lao vào vòng tay của Thẩm Loan, khóc vô cùng buồn bã:
"Mẹ... em trai bị bà bắt... Bà muốn ôm... em trai không muốn... Mẹ bảo vệ em
ấy..."
"Ngoan, không sao đâu. " Thẩm Loan đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô bé.
Cô nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé và đi đến trước mặt Tán Tán và Chung Ngọc
Hồng.
Tán Tán không nhìn Chung Ngọc Hồng nữa khi cậu bé nghe thấy giọng nói của
Thẩm Loan, mắt rũ xuống, hơi cúi đầu, rất ngoan ngoãn.
"Tôi bị sao vậy?" Chung Ngọc Hồng ngơ ngác ngước mắt lên, sắc mặt tái nhợt
đến đáng sợ.
Thẩm Loan?
Cô ta xuất hiện khi nào?
Tại sao bà ta không có bất kỳ ấn tượng nào?
Bà ta muốn ôm Tán Tán, sau đó thì sao?
Không đợi ký ức thành hình, giọng nói nhẹ của Thẩm Loan truyền đến tai bà ta,
lạnh lẽo đến cực độ-
"Bà Tống, tôi nghĩ bà cần nói cho tôi biết chuyện vừa rồi, bà đang làm gì vậy?"
Vừa nói, cô vừa tự nhiên bảo vệ Tán Tán phía sau lưng.
Đây là một sự tra hỏi!
Tra hỏi rõ ràng!
"Tôi..."
Đột nhiên, Tán Tán nắm lấy tay áo của Thẩm Loan, sau đó chỉ vào chiếc cặp
nhỏ của mình.
Có nghĩa là... hết thuốc!
Thảo nào cậu bé đổ mồ hôi đầm đìa, ánh mắt lo lắng sốt ruột.