"Tôi... làm sai?" Lục Thâm thì thầm, hai mắt vô hồn.
Hồ Chí Bắc nhìn anh ta với ánh mắt tự tìm hiểu..
"Nhưng mà... cô ấy hoàn toàn không để ý đến anh Lục, thái độ còn cao như thế,
ai khuyên cũng không nghe."
"Cậu từng khuyên rồi?"
"Đã từng khuyên thử."
Hồ Chí Bắc nhướng mày: " Vậy Thẩm Loan phản ứng như thế nào?"
"Còn có thể phản ứng như thế nào nữa? Người ta nói rõ ràng rành
mạch...không, tha, thứ."
Lục Thâm nhớ tới vẻ mặt ngày hôm đó của Thẩm Loan, dù anh ta chỉ là người
ngoài cũng có thể nghe ra được sự tuyệt tình trong lời nói của cô, huống chi anh
Lục còn là người trong cuộc nữa?
Chỉ sợ là trái tim chân thành của anh Lục bị giẫm cho máu chảy đầm đìa!
Hồ Chí Bắc nhướng mày: "Cô ta thật sự nói như vậy?"
"Còn có thể giả sao? Tôi nghe thấy tận mắt, nếu tôi nói dối anh thì tôi không
phải con người!"
"Hừm... Vậy thì thật rắc rối."
"Sao không từ bỏ đi, chân trời góc bể đâu có thiếu..."
"Câm ngay! Cậu nói thì dễ rồi nhưng lão Lục cơ bản không thể bỏ được. Để vứt
bỏ Thẩm Loan thì không khác gì đang muốn mạng cậu ta."
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được luôn, vậy bây giờ phải làm
sao?" Ánh mắt Lục Thâm nóng nảy, có chút bực bội.
Hồ Chí Bắc trầm giọng thở dài: "Tình cảm là chuyện của hai người, chúng ta
cũng không tiện xen vào, để bọn họ tự giải quyết đi."
"Nhưng mà..."
Hồ Chí Bắc đột nhiên lộ ra nghi ngờ: "Có phải cậu có thành kiến với Thẩm
Loan không? Vì thế mới nhiệt tình mong hai người bọn họ chia tay như vậy?"
"Không! Sao anh lại có thể nghĩ tôi là người như vậy?" Lục Thâm ngây người.
Bộ anh ta biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?
"Nhưng cậu khiến tôi có cảm giác cậu muốn chia rẽ Thẩm Loan với lão Lục."
Dừng một chút, lại bổ sung: "Tôi cảm giác cậu cố ý."
"..."
Ở phía Thẩm Loan bên này, hai mẹ con vừa ăn xong cơm chiều cũng không có
ý định đi dạo mua sắm gì nữa, rời khỏi trung tâm thương mại chuẩn bị bắt taxi
rời đi.
Đột nhiên...
"Là cô...?" Từ phía sau lưng truyền đến câu hỏi của một người, nghe có chút
quen tai.
Thẩm Loan vô thức quay đầu lại, thì thấy Tống Chân đứng cách cô khoảng hai
mét, cổ áo sơ mi buông lỏng một nửa, cánh tay khoác hờ áo tây trang, có vẻ như
anh ta vừa kết thúc việc xã giao.
"Chào anh Tống." Cô hơi hơi mỉm cười, mở miệng gọi tên anh ta.
Ánh mắt Tông Chân rơi xuống Tán Tán đang đứng cạnh cô: "Đi dạo phố mua
sắm à?"
"Ừ."
"Thẩm Thanh không đi chung sao?"
"Đi vào lúc con bé còn đang ngủ trưa nên tôi không kêu."
"Bây giờ đang chuẩn bị về nhà cũ sao?"
Thẩm Loan gật đầu.
"Tôi đưa cô với nhóc này về cho."
"Không cần đâu." Ánh mắt cô lướt qua khắp cơ thể anh ta lộ ra vài phần nghi
ngờ.
Trong không khí cũng đúng lúc xuất hiện mùi rượu nhàn nhạt.
Quả nhiên anh ta vừa uống rượu xong!
Tống Chân thấy ánh mắt kia của cô thì hiểu rõ, bất đắc dĩ cười cười: "Yên tâm,
tôi sẽ để tài xế lái, sẽ không xem tính mạng của cô thành trò đùa đâu."
Thẩm Loan nhìn về phía sau anh ta, thấy ghế lái đang có người ngồi.
"Đi thôi." Tống Chân xoay người giúp hai mẹ còn mở ra cửa xe sau.
Thẩm Loan do dự một lát rồi cũng lên xe ngồi.
Đợi ba người ngồi ổn định, tài xế mới khởi động xe chạy tới nhà cũ nhà họ
Tống.
Trong khoảng thời gian đó, trong xe yên tĩnh không ai nói chuyện.
Đi được một nửa thì Tán Tán dựa vào đùi của Thẩm Loan ngủ say sưa.
Tống Chân ngồi ở ghế phụ nhìn qua gương chiếu hậu, nhỏ giọng hỏi: "Có cần
chăn không?"
Nói rồi anh ta đưa qua.
Thẩm Loan gật đầu: "Cảm ơn."
Tống Chân vẫy vẫy tay ra hiệu "không có việc gì", sau đó đưa chăn cho Thẩm
Loan đắp lên người Tán Tán.
Đoạn đường kế tiếp vẫn im lặng cho tới khi xe dừng lại tại nhà cũ nhà họ Tống.
Thẩm Loan ôm Tán Tán xuống xe, Tống Chân nhìn bóng dáng đi xa của cô một
lát rồi nói với tài xế: "Đi thôi."
Xe nhanh chóng chìm vào màn đêm.
...
Hôm sau, Tống Chân dậy sớm mặc một bộ tay trang chỉ dùng trong những dịp
sang trọng.
Sau khi soi gương thắt cà vạt xong, anh ta gọi điện cho Tống Kỳ.
"Anh!"
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi! Chúng ta đi thôi!"